Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 48



" Giao người ra đây."

Xưng Hùng ngẩng đầu cười một tràng dài: " Tiểu mỹ nhân, những lời mạnh miệng như vậy thốt ra từ miệng ngươi chỉ càng khiến ta đây muốn nhanh chóng đè ngươi xuống mà thôi."

Hắn lớn tiếng: " Bắt lại cho ta, không được làm người bị thương biết chưa?"

Cả đám gia nhân vung đao về phía Tiêu Lũy, chỉ là hắn hiển nhiên do Tĩnh Thất huấn luyện, cũng là người dẫn đầu mười ảnh nhân hai năm trước phá tan ngàn quân lính ở Gia Biên khi đại hoàng tử tính kế, thì đám người này với hắn có là gì.

Thụy Bích vẫn bình lặng như vậy trước

một màn chém giết đầy máu tươi, dưới sự bảo hộ của Tiêu Lũy chẳng mảy may kẻ nào có khả năng tiến gần đến chỗ y chứ đừng nói muốn bắt người.

" Lũ ăn hại." Tận mắt thấy đám gia nhân từng người một bị chém chết nằm la liệt trên đất Xưng Hùng thầm mắng rồi muốn bỏ chạy không ngờ ngay lập tức đã bị kề kiếm lên cổ: " Ngươi..."

Tiêu Lũy kéo tên Xưng công tử đến trước mặt Thụy Bích, y bây giờ vẫn chỉ lập lại một câu: " Mau giao người ra cho ta."

Xưng Hùng bấy giờ không còn hứng thú với mỹ nhân mà tức giận lên đến đỉnh đầu mà la hét: " Ch* chết, các ngươi có biết ta là ai hay

không mà dám động thủ?"

" Làm loạn giết người, làm nhục dân nữ bắt người vô pháp. Ta còn cần phải xem ngươi là ai hay sao? Chỉ cần mang đến quan phủ là được rồi."

Loading...

" Quan phủ... ha ha ha nếu ngươi muốn thì không cần đến quan phủ làm gì, Cao đại nhân cũng đang ở đây chúc mừng công tử ta nạp thiếp, hay là ta cho người mời đại nhân đến?"

Xưng Hùng vừa nói xong thì tất cả những khách mời trong bữa tiệc cùng Xưng lão gia cũng tới nơi, thấy kiếm kề trên cổ con trai mới phát hoảng: " Lũ tặc tử các ngươi ở đâu dám đến làm loạn, có biết đây là đâu hay không?"

Thụy Bích tức giận: " Ta không muốn nói nhiều, mau chóng giao vị cô nương mà các

ngươi đã bắt về ra đây. Nếu không đừng trách ta!"

" Ngươi dám làm gì? Ngươi làm bừa Đông vương điện hạ chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi."

" Đông vương?"

Thấy sắc mặt Thụy Bích có phần xao lãng khi nghe tới Đông vương thì Xưng Hùng thầm cười. Bất cứ ai nghe tới cũng đều không dám cùng hắn đắc tội, ngay ca quan huyện lão thái gia cũng cúi đầu nghe lệnh thì mấy tên như thế này có là gì, hắn cao giọng: " Ta khuyên các ngươi một câu tự trói nộp mình thì hơn, nếu để vương gia biết được thì ngay cả thân nhân của ngươi cũng không toàn mạng sống."

" Câm miệng." Tiêu Lũy ấn kiếm càng sát hơn.

" Ngươi dọa cái gì, ngươi dám giết ta sao? Nếu dám ngươi đã làm rồi không phải à?"

" Ngươi nói Vương gia?"

Xưng Hùng nghe Thụy Bích lập lại câu hỏi hắn lại tiếp: " Ngươi phải biết Đông Vương điện hạ là đích tử của hoàng hậu cũng là hoàng tử duy nhất hiện tại được phong vương. Cả hai muội muội của ta đều là thiếp của vương gia, ta lại là huynh trưởng. Đối với ta một hai tiện nữ có là gì chứ, chúng chỉ là nhu cầu giúp ta thỏa mãn mà thôi."

Thụy Bích siết tay: " Câm miệng lại cho ta..."

Ngay cả Tiêu Lũy cũng ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên thấy Thụy Bích có thể tức giận

như vậy: " Công tử?"

" Ngươi sợ rồi sao? Nếu còn dám vô lễ với ta vương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này."

" Ta nói người im đi."

" Cho dù bắt ngươi hay bất cứ một tiện nhân nào vào phòng ta thì cũng có là gì cơ chứ... Các ngươi cũng nên biết Đông Vương là người đáng sợ đến mức nào, chỉ cần ta nói một tiếng với muội muội thì..."

" Tại sao ngươi dám..." Thụy Bích giống như một người hoàn toàn khác, mỗi từ y nói ra đều lạnh đến đáng sợ, Thụy Bích giành lấy kiếm trên tay Tiêu Lũy rồi vung cao: " Sao ngươi dám làm dơ bẩn cái tên của Vương Gia? Ta tuyệt đối không tha thứ..."

" Thụy Bích công tử." Tiêu Lũy không lường trước được hành động của Thụy Bích, khi nhận ra và muốn ngăn lại thì thanh kiếm kia đã đâm xuyên người Xưng Hùng, những tỳ nữ và khách mời dự tiệc quanh đó la lớn, riêng Xưng lão gia thì muốn chết đứng khi nhìn mũi kiếm đầy máu xuyên ra từ người con trai lão.

Máu văng lên khuôn mặt nhỏ và y phục tím của Thụy Bích, màu da trắng ngần bị vương màu đỏ tươi như tuyết bị nhuộm bẩn, y mặt không đổi sắc rút thanh kiếm ra khỏi người Xưng Hùng: " Ta không cho phép, không cho phép."

Tiêu Lũy sau một thoáng không ngờ mới lấy

lại bình tĩnh đoạt lại kiếm của mình, hắn cũng đỡ lấy Thụy Bích khi ngay sau đó y lập tức muốn đứng không vững: " Công tử bình tĩnh lại, không có gì nữa."

Thấy hài tử của mình máu đầy người nằm trên đất Xưng lão gia la hét: " Hắn giết con ta rồi, hắn dám... bắt hắn... mau bắt hắn."

Cao đại nhân thấy chuyện này quả thật là không ổn mới ra lệnh cho quân lính: " Mau bắt người lại, hắn dám giết Xưng đại công tử, hai vị tiểu thư chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này. Nếu để hắn thoát chúng ta không có cách giải thích với vương gia."

" Dạ."

Tiêu Lũy liếc đám lính: " Các ngươi ai dám đến đây?"

" Tiêu Lũy, đủ rồi." Thụy Bích đến giờ mới tỉnh

táo trở lại, khi nhận ra tay mình vương đầy máu y mới mệt mỏi nói vài câu: " Ta đã giết hắn là sự thật, ta không muốn gây thêm rắc rối cho Vương gia nữa."

" Công tử nói gì vậy, thần không thể để chúng động đến người."

" Không sao đâu."

- -----------------------------------------------------------

Thiên Uy vừa nghe nói lập tức thay đổi sắc mặt, Quan Chân càng ngạc nhiên hơn vì từ lúc nàng biết hắn đến nay mới thấy hắn vẫn còn để tâm tới một thứ gì khác ngoài tâm tư khó đoán của chính hắn: " Ngươi nói Thụy Bích bị người của quan phủ bắt sao?"

Hoàng Duy so với Thiên uy lo lắng cũng không kém hơn: " Thần nghe tên Cao đại nhân đó mật báo đã cảm thấy có phần đáng ngờ nên đã chính mắt đến xem qua, đúng như thần đoán kẻ giết Xưng Hùng đúng là Thụy Bích."

" Xoảng." một tiếng Thiên Uy hất vỡ chiếc bình ngọc trên bàn: " Tại sao lại sơ xuất như vậy, ngay cả y cũng dính vào chuyện này?"

" Thần cũng không ngờ rằng Thụy Bích sẽ làm như vậy, xin tứ hoàng tử trách tội."

" Y bây giờ ra sao rồi?"

" Vẫn còn bị nhốt trong đại lao, vì sợ Thụy Bích nhận ra nên thần không dám có hành động gì. Hoàng tử, chúng ta phải tính sao?"

Thiên Uy trầm giọng: " Nói với tên Cao đại nhân đó, chuyện lần này hắn làm không đến nơi ta sẽ xem như bỏ qua, muốn giữ cái mạng ch* của mình thì chớ có động đến y. Chờ khi ta suy nghĩ kỹ mới tính tiếp."

" Thần hiểu rồi."

Thiên Uy nhăn mày: " Thiên Vũ hắn đang nghĩ gì trong đầu mà lại lơ là như vậy, dám để Thụy Bích tự mình nhúng tay vào chuyện của bản thân sao?"

" Thần không cho rằng vương gia biết chuyện này, theo tính cách của vương gia chắc chắn sẽ không để Thụy Bích vướng vào những thứ này. Cũng có thể là tin đồn của chúng ta lan ra đã đến tại Thụy Bích nên y mới..."

" Y thật sự dám vì Thiên Vũ mà làm tới như vậy sao?"