Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 9



" Thụy Bích, bên này."

Hoàng Duy trốn sau gốc cây ngoắc ngoắc tay gọi, Thụy Bích nhìn tới lui trước sau mới chạy đến: " Hoàng Duy, huynh gọi ta ra đây có việc gì sao?"

Thụy Bích không có vấn đề gì, thần sắc so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều Hoàng Duy vỗ vai cậu: " Đương nhiên là vì lo lắng cho ngươi rồi, đột nhiên mất tích không tăm hơi ta bất ngờ còn còn nghe tin hoàng thượng ban ngươi cho nhị hoàng tử đúng là động trời mà."

" Xin lỗi, nhị hoàng tử không để ta ra ngoài một mình nên không thể báo với huynh, thật xin lỗi."

Hoàng Duy cười cười chống nạnh: " Xin lỗi cái gì chứ, đâu phải lỗi của ngươi. Sống bên trong bức tường thành hoàng cung này không phải chỉ cần ngươi muốn làm là được. Cuối cùng cũng được như ý ở cạnh nhị hoàng tử ngươi vui rồi chứ?"

" Vâng!"

Thụy Bích cười hạnh phúc như vậy Hoàng Duy cũng mừng cho cậu: " Ban đầu ta còn lo sợ nhị hoàng tử làm vậy là vì muốn chống đối với tứ hoàng tử, cứ không an tâm nên đến xem ngươi ra làm sao, nhưng nhìn ngươi thế này ta an tâm rồi."

" Hoàng Duy...!" cậu cảm động nhìn Hoàng Duy, không ngờ hắn lại quan tâm cho mình nhiều như vậy.

" Từ bé ta đã cùng ngươi chơi đùa, sớm đã xem ngươi là tiểu đệ đệ của mình nên lo lắng là điều đương nhiên, nhưng xem chừng ra từ nay về sau chúng ta sẽ không còn những lần nói chuyện thân thiết thế này được nữa."

" Huynh sao lại nói như vậy? Huynh giận nên không muốn nói chuyện cùng ta nữa sao?"

" Ngươi đừng ngây thơ quá." Xoa xoa đầu Thụy Bích: " Ngươi phải hiểu chúng ta bây giờ mỗi người thờ một chủ, nếu có quá nhiều quan hệ thì trông mắt người ngoài sẽ thế nào đây? Thậm chí còn bị xem là nội gián cũng nên."

" Nhưng...!"

" Đừng lo, ta vẫn xem ngươi như tiểu đệ của mình. Cho dù sau này thế nào đi nữa."

Thật sự không thể thân thiết như ngày trước sao? Được ở bên cạnh nhị hoàng tử, cũng nhận lại được đại ca nhưng lại phải vứt bỏ người luôn quan tâm chăm sóc cho mình là Hoàng Duy sao: " Nếu....nếu có một ngày chúng ta....!"

" Nếu nhị hoàng tử muốn giết ta ngươi sẽ làm thế nào?"

" Ta sẽ cầu xin người...cầu xin nhị hoàng tử không giết huynh, cho tới khi nào người đồng ý mới thôi."

Trông Thụy Bích dứt khoát trả lời như vậy Hoàng Duy mỉm cười: " Tốt, như vậy ta an tâm rồi!" Ngươi thật còn quá nhiều điều không hiểu, một vị hoàng tử có cần vì lời cầu xin của những kẻ dưới như chúng ta hay không. Huống hồ nếu là ta, ta không tự tin rằng mình có thể xin được tứ hoàng tử không giết ngươi: " Được rồi Thụy Bích ngươi trở về đi."

" Huynh phải đi rồi?"

" Nếu để tứ hoàng tử biết ta tự ý ra ngoài sẽ không hay, cả ngươi cũng vậy."

" Ta hiểu rồi." Hoàng Duy vỗ vai cậu hai cái rồi quay lưng đi, Thụy Bích bất giác cảm thấy mất mát, nếu những ngày trước không có Hoàng Duy giúp đỡ cậu đã không thể an bình sống ở Thượng Thư phủ, cậu nợ người này quá nhiều nhưng không thể làm gì hơn được, bởi người duy nhất cậu không thể buông tay là nhị hoàng tử, cơn gió nhẹ thổi qua bay lên vạt áo màu tím nhạt: " Xin lỗi huynh."

" Thụy nhi."

" a...!" Thụy Bích giật mình quay lại: " Thiên Vũ ca?" Người từ đầu đã nhận ra cậu lén trốn ra ngoài? Thiên Vũ không có nỗi giận, cũng không lên tiếng la mắng khiến cậu càng bối rối thêm: " Thụy....Thụy nhi...chỉ là!"

" Lại đây."

" Thiên Vũ ca!" Nhìn đôi tay giang ra của Thiên Vũ, Thụy Bích lập tức lao vào ôm chầm lấy mà thút thít trong ngực hắn: " Đều là Thụy nhi không tốt, Thụy nhi được huynh ấy chăm sóc, Hoàng Duy luôn bảo vệ mỗi khi Thụy nhi bị người làm trong phủ la mắng, nhưng...nhưng Thụy nhi lại khiến huynh ấy phiền lòng...hức...!"

" Không phải lỗi của ngươi, Thụy nhi ngoan đừng khóc."

" Nhị hoàng tử....nhị hoàng tử...!"

Thiên Vũ dịu dàng âu yếm tiểu bảo bối: " Thụy nhi, lại gọi ta là nhị hoàng tử?"

" Thụy nhi chỉ muốn gặp huynh ấy một lần thôi.....Thụy nhi lén ra ngoài một mình...nhưng không có phản bội người, ta không có....tuyệt đối không có."

" Ta biết, không có trách ngươi."

" Hức...hức...!"

Kéo ra cái mặt nhỏ bám cứng ngực mình, hắn đưa ngón tay lâu đi nước mắt trên mặt Thụy Bích: " Thụy nhi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Đừng bao giờ rơi nước mắt vì một kẻ nào khác trước mặt của ta."

" Thiên...Thiên vũ ca!"

" Cũng đừng bao giờ đỗ lỗi cho mình, cho dù ngươi làm bất cứ việc gì ta cũng không nghi ngờ ngươi, hiểu không?"

" Vâng!" Thụy Bích mắt vẫn còn đẫm nước gật đầu.

" Hiểu là tốt, ta cho người đưa ngươi trở vế Tần Di cung."

" Người không cùng trở về?"

" Phụ hoàng vừa cho người gọi ta đến nên không thể cùng Thụy nhi trở về, ngươi đến chổ Tĩnh Thất dùng bửa trước không cần đợi ta."

Thụy Bích thất vọng cúi đầu: " Thụy nhi biết rồi."

Đương nhiên sẽ nhận ra tiểu bào bối không vui, hắn nhẹ hôn lên trán cậu: " Ta sẽ về nhanh thôi."

Sờ sờ cái trán mặt Thụy Bích đỏ lên: " Vâng!"

Hoàng đế dùng ánh mắt dò xét đánh giá Thiên Vũ, đứa con này của hắn chính là nhi tử do Hạ Yến hoàng hậu sinh ra. Hoàng hậu mang so với các phi tần của mình không có thể chiếm vị trí lớn hơn trong lòng hắn, cũng vì vậy hoàng đế kỳ vọng vào Thiên Vũ rất nhiều, tuy tư duy hơn người nhưng Thiên Vũ khiến hắn không ngừng lo lắng khi chỉ mãi ung dung tự tại làm một hoàng tử mà không có khí độ quân chủ. Chỉ là sau khi thay hoàng đế chắn một kiếm tĩnh lại đã trở thành một con người mới, từ từng hành động cử chỉ đều cẩn trọng và uy nghị: " Vũ nhi, ngồi đi."

" Vâng phụ hoàng."

Đợi Thiên Vũ ngồi xuống ghế Hoàng đế mới tiếp: " Trẫm gọi ngươi tơi có chuyện cần bàn bạc với ngươi. Nhưng trước đó phụ hoàng cần hỏi người vài vấn đề."

" Xin phụ hoàng cứ nói."

" Ngươi không thắc mắc vì sao ta để ngươi tiếp tục ở lại hoàng cung dù đã thành niên, còn ban cho ngươi một tướng tài như Tĩnh Thất?"

Thiên Vũ mĩm cười: " Hẳn là người muốn thử nhi thần đi."

" Thử ngươi? Nói ra xem nào."

" Ngoài thái tử thì hoàng tử một khi thành niên đều phải rời cung sống trong phủ đệ của mình, phụ hoàng lại để nhi thần tiếp tục ở lại trong cung nhầm đã kích những kẻ đang có ý đồ với ngôi vị thái tử, cho họ một mục đích cần nhắm vào người được phụ hoàng để mắt cũng chính là nhi thần đây."

" Nói tiếp."

" Phụ hoàng làm vậy để ngầm dò xét phản ứng của nhi thần để xem thích khách trong yến tiệc vừa rồi có phải là một màn kích do nhi thần bầy ra, cũng vừa có thể xem nhi thần làm sao có sức chống lại tất cả những mũi tên đang nhắm về phía mình."

Hoàng đế ra vẻ thưởng thức: " Lập tức có thể đoán được ý đồ của trẫm. Vũ nhi, ngươi không cho rằng khi biết ngươi đã nhận ra trẫm sẽ để ngươi rời cung?"

" Nhi thần nếu đã đoán ra vẫn muốn vờ như không biết chẳng phải sẽ làm mất đi sự kỳ vọng của phụ hoàng hay sao?" Mắt Thiên Vũ đối diện với hoàng đế: " Dưới cương vị là một vị hoàng tử bất cứ ai trong chúng nhi thần đều sẽ hướng tới thái tử vị là điều không thể chối cải, nhưng với thân phận là hài tử của người một kiếm lần này tuyệt đối không phải là giã dối, kẻ khác có thể xem đó là một âm mưu cũng được nhi thần sẵn sàng tiếp những đòn tấn công của chúng nếu cần thiết." Thiên Vũ cười thầm, bất quá dùng thân đỡ thay cho hoàng đế này hắn cũng chưa từng nhớ mình có làm qua, nếu đã sống lại ở một khoản thời gian đã ngu ngốc với hành động đó hắn cớ gì không lợi dụng cơ hội nắm lấy tâm hoàng đế?

" Nói đúng lắm, nếu ngươi vờ như mình không biết gì trẫm đã chắc chắn thích khách này quả thật do ngươi sắp xếp. Vũ nhi, ngươi đã không làm trẫm thất vọng." Hoàng đế cầm lên một bức thư: " Tin tức từ phía đông biên giới đưa về, đầy là tuyệt mật. Đại ca ngươi chưa một lần báo lên có tình hình đáng ngại nhưng bức thư từ dân ở Gia Biên âm thầm được gửi tới hoàng thành, bên trong nói rằng người Dao Ngữ liên tục càn quấy trên đất Vương Lân ta, cướp của giết dân việc gì cũng làm."

" Đại ca một năm trước đã đến Gia Biên, nếu có chuyện như vậy còn có thể cho rằng người Dao Ngữ muốn gây chiến, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ cớ gì lại không có báo tin về. Bức thư này thật giả vẫn chưa thể phân định."

" Chính vì vậy lần này trẫm muốn ngươi đích thân đến Gia Biên một chuyến, không cần phải để quá nhiều người biết đến, dù là thực hư vẫn phải lập tức cho người truyền tin về."

" Nhi thần tuân mệnh."