Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 31



Một nhóm người không rõ lai lịch như thần binh trên trời hạ xuống, rất nhanh bao vây ngôi miếu nho nhỏ đổ nát.

Đêm khuya như nước, bên ngoài có bóng người di chuyển, bên trong người còn chưa kịp phản ứng, thì đã nhanh chóng bị bao vây rồi.

Hồ Bất Ngôn cầm cây quạt che mặt lại, trốn vào trong xó xỉnh hạ thấp giọng kêu rên:

– Chuyện xấu rồi. Tгa𝔫g‎ gì‎ 𝙢à‎ haу‎ haу‎ thế‎ (‎ T𝚁‎ 𝙪MT𝚁𝑼𝒀eN.𝙫𝔫‎ )

Khổng Môn chủ mắng lên rút bội đao ra, chăm chú nhìn những vị khách không mời mà đến kia, gằn giọng:

– Lâu chủ đi trước đi, để thuộc hạ cản phía sau.

Người bên ngoài kia lạnh lùng nói đã chậm rồi, ánh trăng như lụa nhuộm lên gương mặt của anh, chỉ đứng đó thôi nhưng lại toát lên khí chất không giận tự uy, ngay cả những sát thủ của Sinh Tử Môn chuyên gia xách đầu xông pha giang hồ cũng bất giác đều thấy sợ hãi.

Trong miếu không có ánh sáng, mọi thứ đều bị che giấu trong đêm tối. Không thấy rõ mặt người, chỉ thấy đường nét mơ hồ mà thôi, nhưng mà đường nét kia, dù có hóa thành tro bụi, anh cũng nhìn một cái là nhận ra. Quá nhiều cảm xúc phức tạp, giọng điệu của anh khác hẳn, Tử Phủ quân cất tiếng, thanh âm tựa như không phải của anh:

– Bản đồ đâu, mau giao ra.

Bản đồ gì thế? Người của Sinh Tử môn ai nấy đều ngớ ra, nhưng chỉ cần có liên quan tới lâu chủ, nhất định phải bao che vô điều kiện. Bọn họ cầm đao ngăn trước người lâu chủ, không cần chờ cô mở miệng, Khổng Tùy Phong nghiêm nghị đáp trả:

– Các ngươi thuộc môn phái nào? Chưa giới thiệu đã tự tiện quy chụp người khác rồi, thủ đoạn bỉ ổi thật đáng khinh bỉ. Ngươi con nít có hiểu quy củ giang hồ không hả?

Chỉ là quy củ giang hồ trong miệng y căn bản chẳng có người nào để ý tới.

Đại Tư Mệnh bước lên trước một bước, sắc mặt còn đen hơn so với áo bào của y, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp,

– Chớ có chống cự vô ích nữa, nếu bọn ta đã tới, thì các ngươi đã không có đường lui rồi. Mau giao bản đồ ra, bọn ta sẽ cho các ngươi được toàn thây.

Khổng Tùy Phong nghe vậy, tiếng thở cũng tăng lên không ít, hùng hổ mắng chửi lên:

– Giao hay không giao đều chết, giao cái chó chết ấy. Ai ngu giao cho ngươi chứ.

Đại Tư Mệnh luôn có uy nghi nay bị một người phàm không tiếc lời mắng chửi thì nổi giận, đang định ra tay thì lại nghe cô gái mà đám người kia đang bảo vệ phía sau kêu lên một tiếng:

– Tiên quân.

Thanh âm đương nhiên vẫn là thanh âm rất quen thuộc, rốt cuộc có thể xác định được Nhạc Nhai Nhi là Diệp Lý không thể nghi ngờ rồi. Nhưng câu tiếp theo của cô thì lại làm cho người ta lúng túng, cũng khiến cho Quân thượng chẳng thể có đường lui được. Cô gái nói:

– An Lan, chẳng lẽ người đã quên tình nghĩa giữa đôi ta rồi ư?

Lời nói vừa thốt ra, trong miếu nhỏ lập tức yên lặng như tờ, Khổng Môn chủ và các thuộc hạ thì ai ấy đều buồn bực, chả biết lâu chủ của họ tư tình với thủ lĩnh của người ta từ lúc nào rồi thế. Đệ tử Tử Phủ thì đứng khựng hết cả người, không biết sư tôn chí cao vô thượng của họ tại sao lại dây dưa không rõ với một kẻ gian phạm tội trộm sách đây.

Bầu không khí vô cùng lúng túng xuất hiện, Tử Phủ quân yên lặng, thân thể vẫn cao ngất như cũ, nhưng tay áo khẽ run lên, có lẽ là đang kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ, thanh âm trong bóng tối có cảm giác như xuyên mây phá đá, từng câu từng chữ đầy sấm đầy gió:

– Giữa chúng ta không có bất cứ tình nghĩa gì, mau giao bản đồ ra, chớ nói năng lung tung nữa.

Không một ai biết được tâm tình của anh lúc này là như nào, cái cảm giác bị lừa gạt thật sự khiến anh cáu kỉnh. Một cuộc gặp tình cờ với mục đích là để ăn trộm, nói có tình nghĩa thì đúng là nực cười. Chuyện giữa họ, tốt nhất không nên để cho bất kỳ ai biết được, cũng đừng có nhắc tới, gặp nhau nơi ngõ hẹp mọi việc đều theo việc công, ai bảo bản lĩnh của cô không bằng người.

Sau tấm khăn che mặt thanh âm nhỏ xíu sụt sùi như khóc:

– Cũng phải thôi. Nữ nhi giang hồ chúng tôi tan hợp tùy duyên, nói tới tình nghĩa đều rất thô tục.

Khóc xong bày ra dáng vẻ quyết đánh một trận,

– Không nói tình nghĩa, vậy thì đành phải đánh một trận rồi. Bản đồ trong ngực tôi, có bản lĩnh thì tới mà lấy đi.

Lời nói của lâu chủ đã nói rõ trận này không thể không đánh rồi, người của Sinh Tử môn là có thể máu chảy đầu rơi vì lâu chủ, Khổng Môn chủ hét to một tiếng, dẫn thủ hạ tấn công đối thủ. Hồ Bất Ngôn hóa thành một luồng khói, chui tọt vào trong góc chân tường.

Vốn là có thể bỏ trốn, nhưng anh ta lại dán sát vào chân tường, ở lại để hóng chuyện.

Tiên chính là Thái Tử bản rồi, ở nhân gian phải tuân thủ nghiêm ngặt mấy thứ quy củ của Cửu châu, điều này cho anh ta một cơ hội để trở thành loài yêu kém trung thực. Hồ Bất Ngôn lúc này vận hết bản lĩnh mình có ra, lúc ở quê nhà anh ta có kết giao với một vị Ngự Thử Nhân, nghe nói có con chuột ăn móng tay người, có thể dựa theo hình dáng người đó biến thành hình người, trình độ biến hình kỳ ảo đó đến ngay cả chuột mẹ cũng không phân biệt được. Vì vậy anh ta chạy khắp phố lớn hẻm nhỏ của Yên Vũ Châu, từ trong ngàn ngàn vạn vạn con chuột lựa chọn một con trong đó, đút cho nó ăn móng tay của Nhai Nhi. Không biết Tử Phủ quân nhìn thấy Nhạc Nhai Nhi do con chuột biến thành thì sẽ có cảm tưởng như nào? Con chuột cũng là thân máu thịt, không phải là lấy mấy thứ linh tinh rồi dùng pháp thuật biến hình để che mắt đâu, chỉ cần không đến gần thì đủ để lừa bịp người ta. Dĩ nhiên không thể giao thủ, giao thủ một cái là lộ tẩy ngay lập tức, một con chuột còn chưa đủ người ta búng ngón tay đâu. Cho nên anh ta phải thừa dịp rối loạn mà chạy, Tử Phủ quân chắc chắn sẽ không đại khai sát giới với người phàm, nhưng đối với yêu thì lại không nhất định.

Quả nhiên không tới một lúc, trong ngôi miếu đổ nát vọng ra tiếng mắng chửi hổn hển của Đại Tư Mệnh:

– Con chuột. Là chuyện tốt do con hồ ly tinh kia làm.

Bị điểm đích danh Hồ Bất Ngôn thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng thầm than không xong rồi, ngay lúc này y thật sự muốn lộ mặt nhận tội trước mặt tiên thôi. Nghĩa khí của anh ta không gây hại cho người khác, ban đầu cuộc sống của anh ta vô ưu vô lo, nhưng bị lăn lộn vào mớ hỗn độn này rốt cuộc có mưu đồ gì? Là bởi nửa con gà quay và hai cái bánh bao thôi hay sao?

Anh ta lắc lắc cái đầu, lay động theo gió, lớp da đỏ thẫm rũ xuống dưới ánh trăng. Chạy thôi, cần phải gặp được Nhạc Nhai Nhi, cũng không biết cô ấy có cứu được Tô Họa không nữa, chiêu điệu hổ ly sơn này dùng khá được nha, mọi thứ đều được tiến hành âm thầm, ngay cả người của Sinh Tử Môn cũng chẳng hay biết gì.

Nếu như người của Tử Phủ ép buộc Tô Họa, nhất định sẽ âm thầm giám thị động tĩnh trong nhà trọ. Nhưng mà họ không hề nghĩ tới là, họa là tranh vẽ, mà mình cũng là người trong tranh. Nơi giam Tô Họa đã bị Nhai Nhi thăm dò ra được, cho nên nói người có học thức thật sự không thích hợp đi lại giang hồ, gặp phải lâu chủ Ba Nguyệt Lâu cáo già xảo quyệt, thì ngay cả Tử Phủ quân cũng không làm gì được.

Hồ Bất Ngôn chạy đến mức như sắp đứt cả đầu lưỡi, lúc tới địa điểm hội hợp, bốn đệ tử của Tử Phủ phụng mệnh canh giữ bên ngoài viện đã bị đánh ngã. Hồ Bất Ngôn kêu ào ào:

– Lâu chủ lợi hại quá.

Nhai Nhi mở xích sắt cứu Tô Họa, đỡ nàng ta ra cửa, vừa đi vừa hỏi:

– Ngoài thành tình huống thế nào? Tử Phủ quân có phát hiện ra gì không?

Hồ Bất Ngôn nói:

– Lúc tôi đi là lúc con chuột hiện hình, chắc thời gian không tới một nén nhang thì Tử Phủ quân sẽ về đây.

Vừa nói vừa nhìn Tô Họa. Người đàn bà này mày liễu mắt hạnh, dáng người thật là tuyệt đẹp, dù là lớn tuổi hơn Nhai Nhai nhưng trong vẻ đẹp chín chắn này lại có phong thái rất riêng, có người thích kiểu thiếu nữ đậu khấu, có người thích phụ nữ trưởng thành chín chắn, mà anh ta thì cả hai loại đều thích.

Hồ Bất Ngôn loẹt quẹt bước về trước hai bước, nhiệt tình đỡ lấy tay Tô Họa:

– Tô Môn chủ, tôi có vài lời muốn nói với ngài.

Lúc Hồ Bất Ngôn vào Ba Nguyệt Lâu thì Tô Họa đã đi Yên Vũ châu rồi, nên nàng ta chưa từng thấy anh ta, nhưng biết trong lầu có một con hồ ly như vậy, là thú cưỡi của lâu chủ. Lúc hình thú thì có thể không dễ nhìn, nhưng lúc hình người thì trông cũng rất được, vì vậy nàng ta gật đầu:

– Mời nói.

Hồ Bất Ngôn xấu hổ vân vê ngón tay:

– Tô Môn chủ thật là đẹp.

Tô Họa vốn cho là anh ta có lời muốn nói nghiêm chỉnh nào đó, ai ngờ lại kiểu này. Nàng ta liếc mắt:

– Hậu sinh, ta có thể làm mẹ ngươi đấy.

Hồ Bất Ngôn chớp mắt một cái:

– Tôi hơn ba trăm tuổi rồi, dám hỏi Môn chủ xuân xanh là bao nhiêu?

Tô Họa hoàn toàn phớt lờ anh ta, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn. Nhai Nhi cau mày:

– Ngươi muốn nói chuyện phiếm thì cũng chờ ra khỏi nơi này trước đã. Nhỡ Tử Phủ quân đến thì chúng ta đừng mong chạy thoát được.

Hồ Bất Ngôn lúc này mới thu lại dáng vẻ, vội vâng dạ, vẫy đuôi hiện nguyên hình.

Bất luận thế nào thì ra khỏi Yên Vũ Châu đã rồi nói sau. Bị tính toán hết lần này tới lần khác, dù người ta là thần tiên thì cũng sẽ nổi giận. Hài, chẳng may bức tiên quân vào đường cùng thì lỗi lớn lắm. Ở chung với kẻ đầu têu, tương lai chẳng biết có bị trời phạt hay không nữa.

Lo lắng thì lo lắng, anh ta vẫn cõng hai người chạy như bay ra ngoại thành. Đi mất chừng nửa giờ, đến một vùng thảo nguyên mênh mông thì thả hai người xuống.

Tô Họa loạng choạng, gần như là lăn xuống, ngồi dưới đất ra sức lắc cái đầu:

– Con hồ ly này đúng là khó cưỡi quá.

Không có dây cương, không có hàm thiếc, cũng chẳng có bàn đạp, chặng đường này nàng ta cứng còng hết cả người, xương cốt như rã rời, nếu không dừng lại thì chắc sẽ nôn mất.

Nhai Nhi vững vàng nhảy xuống, rút túi nước đưa cho nàng ta:

– Sư phụ chịu khổ rồi, nếu không phải thay tôi tới Yên Vũ Châu thì cũng sẽ không bị họ bắt lại.

Tô Họa xua tay, bày tỏ không quan trọng.

– Ta nghe những người đó nói bản đồ gì đó, lúc trước lâu chủ đi bốn năm tháng liền, là vì cái này à?

Nhai Nhi gật đầu nói phải,

– Nhưng chỉ là giỏ bị thủng, chủ nợ tới còn nhanh hơn tôi tưởng.

Tô Họa nhìn cô, có lẽ là không tìm được kiểu nói thích hợp, một hồi lâu thở dài:

– Ngươi gan cũng lớn quá cơ, lên Lang Hoàn trộm sách, biết rõ người canh giữ nơi đó là tiên, thế mà cũng dám ra tay à?

Nhai Nhi cười khổ, có một số việc không thể nói cho nàng ta được, chỉ từ hành động trộm sách của cô cho thấy, đúng là không tưởng tượng nổi. Cô cúi đầu nói:

– Cuốn bản đồ kia rất quan trọng với tôi, tôi sợ nó lọt vào tay người khác, cho nên tiên hạ thủ vi cường. Dù sao thì chuyện này đã làm rồi, có hối hận cũng đã muộn. Tốt nhất là bàn bạc cách đối phó đi thôi.

Hồ Bất Ngôn đứng dự thính cảm thấy rất khó giải quyết:

– Thế tới hung hãn lắm, chắc là kinh động tam giới rồi. Lâu chủ, rốt cuộc thì cô trộm sách gì của người ta vậy, không phải xuân cung đồ đấy chứ? Nếu xem xong rồi thì mau trả cho người ta đi, cô không thấy dáng vẻ của vị Đại Tư Mệnh kia đâu, cứ như là muốn ăn thịt người ấy. Tôi cũng lén dò xét Tử Phủ quân, nhìn xem ngài ấy có mở một mặt lưới với cô không, kết quả cô đoán xem người ta nói thế nào?

Mở một mặt lưới là không thể nào, nhưng cô vẫn có hứng thú muốn nghe xem thái độ của Tử Phủ quân một chút:

– Nói thế nào?

Hồ Bất Ngôn nhìn cô đầy thương hại:

– Người ta nói “Giữa chúng ta không có bất cứ tình nghĩa gì”, bảo cô mau trả đồ cho ngài ấy.

Cô hơi ngẩn người ra, nhưng lập tức bật cười:

– Ta với ngài ấy quả thật không có tình nghĩa gì để nói cả, người ta là tiên, ta chỉ là tạp dịch quét dọn nhà cửa cho ngài ấy mấy ngày, thì có tình nghĩa gì cơ chứ?

Hồ Bất Ngôn nhún nhún vai, phát hiện cô gái này nếu không phải nói một đằng lòng nghĩ một nẻo thì chính là tâm địa sắt đá. Nhưng từ tình hình trước mắt cho thấy, vế sau có khả năng hơn, quậy cho Bồng Sơn hỗn loạn rồi, cô lại phủi mông bỏ đi, Tử Phủ quân là người dễ bị chơi đùa như vậy hay sao? Ngoài đuổi theo bắt trả sách ra, sợ rằng còn muốn có một câu trả lời hợp lý nữa.

Thần tiên cùng người phàm yêu hận bất hòa, nghĩ tới thôi đã thấy nhức cả đầu lên rồi. Hồ Bất Ngôn chuyển sự chú ý sang Tô Họa:

– Tô Môn chủ, ngài cầm tinh gì, sẽ không phải là cầm tinh con gà đấy chứ?

Tô Họa nhìn anh ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngay lúc anh ta còn đang nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục bắt chuyện nữa thì một thanh chủy thủ lạnh lẽo đã đặt lên cổ mình,

– Nếu như ngươi còn muốn sống, thì cách xa ta ra một chút.

Hồ Bất Ngôn nuốt nước miếng một cái, phát hiện trong Ba Nguyệt lâu bất kể là đàn ông hay đàn bà đều không dễ chọc, anh ta run run đưa hai ngón tay đẩy lưỡi dao mỏng dính đi, cười xòa nói:

– Đều là người mình cả, Tô môn chủ khách sáo rồi.

Tô Họa thu lại thanh chủy thủ về, phớt lờ anh ta hoàn toàn, quay sang hỏi Nhai Nhi:

– Đám người Khổng Môn chủ có gặp nguy hiểm không?

Nhai Nhi nói sẽ không,

– Họ không liên quan đến chuyện này, người của Tử Phủ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nếu không thì có khác gì yêu ma đâu.

Tô Họa gật đầu:

– Vậy bọn họ giam ta, cũng chỉ ra vẻ một chút. Nhưng ngươi thì thật ra không cần mạo hiểm như vậy.

Theo lý mà nói thì đúng là như vậy, nhưng thân phận nàng ta khác biệt, không chỉ là nguyên lão trong lâu, mà còn là sư phụ của cô. Ba Nguyệt lâu dù chỉ là một môn phái giang hồ, nhưng mỗi người mỗi việc cũng đều được coi trọng. Kẻ hại trí ngự người, kẻ thượng trí ngự tâm, nhiều người chú ý đến nhất cử nhất động của cô, nếu như không cứu Tô Họa, vậy thì mọi người đều có nguy cơ rồi.

Nhai Nhi mỉm cười:

– Tôi còn cần sư phụ chủ trì đại cuộc nữa. Trong Ba Nguyệt lâu mọi việc phó thác sư phụ, phía Tử Phủ đang truy đuổi, tôi cần phải đi tránh phong ba.

Hồ Bất Ngôn nghe thế thì hăng hái:

– Cô tính cùng tôi cùng nhau chạy trốn khắp chân trời à?

Kết quả là đối mặt với hai luồng ánh mắt muốn giết người, anh ta lập tức thấy ấm ức vô cùng, lúc cần anh ta làm thú cưỡi thì dùng anh ta, lúc không cần thì bắt anh ta làm vật trang trí, ngay cả miệng cũng không cho phép chen vào.

Tô Họa lo lắng:

– Trốn đông tránh tây cũng không phải là cách hay, nếu trêu chọc phải võ lâm môn phái còn dễ ứng phó, thế mà ngươi lại chọc tới Tử Phủ, đám người kia sống bất diệt, ngươi muốn trốn tránh tới khi nào?

Nhai Nhi yên lặng, khó mà đáp lại. Ngước nhìn bầu trời sao mênh mông, không biết giờ Tung Ngôn đang làm gì, tìm được mẹ mình chưa. Gặp phải loại phiền phức này, chẳng thể tìm được người nào để thương lượng, thì đặc biệt nhớ cậu ta.

Tô Họa do dự đề nghị,

– Hay là làm như Hồ Bất Ngôn nói, trả lại sách cho người ta, đuổi họ đi trước rồi tính sau.

Thật sự có thể đuổi được họ đi hay sao? Sai đã sai rồi, mình mở cửa Lang Hoàn, dù có bị nghiền thành tương cũng không đủ đền tội. Vị trí của Cô Sơn hằng năm đều thay đổi, không có bản đồ vảy cá, không tới hai năm thì khó mà tìm được. Cô tuy không định đi mở bảo tàng kia, nhưng muốn biết vị trí chính xác của nó. Lang Hoàn quả đúng là như trong truyền thuyết phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, người sống đến gần được hay sao? Cô cười tự giễu, mình dùng kế bẩn tiến vào, làm sao dám bảo đảm người khác không vào được?

Có một số con đường đi một khi đã bước lên đó rồi thì khó mà quay đầu trở lại, mà cứ phải tiếp tục đi tiếp. Cô thở dài:

– Ngày trả lại bản đồ chính là ngày giỗ của tôi, sư phụ nhớ đốt vài nén nhang lên phần mộ của tôi nhé. Nhưng giờ tôi tạm thời còn chưa muốn chết, có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó. Sư phụ quay về Ba Nguyệt lâu đi, nếu như Tử Phủ quân tìm tới cửa thì bảo ngài ấy chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Bản đồ trong tay tôi, ngài ấy dám có hành động gây bất lợi cho Ba Nguyệt lâu, tôi sẽ hủy bản đồ, khiến cho ngài ấy vĩnh viễn không thể giao phó lên trên được.

Hồ Bất Ngôn nghe hồi lâu, phát biểu ý kiến nhỏ như muỗi kêu:

– Có cần phải tuyệt tình như vậy không, dù sao cũng không phải người ngoài.

Không phải người ngoài thì đương nhiên là người trong rồi. Tô Họa chấn động nhìn Nhai Nhi.

Nhai Nhi làm như không nghe thấy gì, vặn eo:

– Sư phụ nghỉ khỏe chưa? Khỏe rồi thì tiếp tục lên đường đi, tôi đưa sư phụ về Ba Nguyệt lâu.

Tô Họa nói khỏe rồi, đứng lên lại hỏi lại:

– Tiếp theo ngươi tính toán gì không?

Trong đôi mắt thoáng hiện ý cười bình thản:

– Đương nhiên là chạy rồi. Nếu bị ngài ấy bắt, chắc không tha cho tôi đâu, mà tôi cũng sợ nữa.