[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 14: Ám toán



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lưu Hii

Tạ Y Nhu đờ ra một lát, sau đó giương đôi mắt mờ mịt mà nhìn, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt vô cùng sinh đẹp. Thiếu nữ đứng trước mặt nàng ta, tuổi có thể xấp xỉ, hoặc có thể hơn vài tuổi, váy đỏ kiều diễm trên người vô cùng đẹp đẽ.

..... Người này là ai?

Nàng ta theo bản năng nhận lấy nhánh nguyệt quế, ngơ ngác mở miệng, “Đa, đa tạ. Vị tỷ tỷ này là?”

Có lẽ bởi vì Tạ Trọng Tự cười vô cùng hiền lành, nên đã có hảo cảm ba phần.

“Nếu nói về bối phận thì bổn cung là đường tỷ của ngươi.” Tạ Trọng Tự chậm rãi nói, “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng đúng. Thúc phụ mấy năm nay vừa vào kinh thành, đúng lúc ta không có ở trong kinh, ngày khác có rảnh, ta sẽ đến phủ bái phỏng.”

Tạ Y Nhu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Đường tỷ?

Thúc phụ? Là gọi phụ thân của nàng ta sao?

Vậy nàng kia là.....

Tạ Y Nhu “?!”

Nàng ta chợt hiểu ra, chẳng lẽ là kẻ hỗn đản Tạ Trọng Tự kia?!

Lại thoáng nhìn về phía Diệp Trúc một bước cũng không rời bên cạnh Tạ Trọng Tự, váy áo của cung nữ, bên hong treo lệnh bài trong cung, là nhất đẳng chưởng sự cung nữ.

Tạ Y Nhu “......”

Nàng ta hé môi muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói xấu sau lưng người khác còn bị chính chủ bắt gặp, vừa buồn bực vừa xấu hổ, “Hoá ra là Nhĩ Ngọc điện hạ. Hoa của ngài, An Vinh nào dám nhận.”

“À.” Tạ Trọng Tự cũng không giận, nàng cười tủm tỉm móc từ túi gấm một đài sen còn nguyên vẹn đưa cho nàng ta nói, “Vậy ăn hạt sen này đi. Lần trước ta để Diệp Trúc mang ngự y đi quấy rầy ngươi, là do thấy ngươi không tham gia yến hội lần trước do Liên tần tổ chức. Mùa hạ ở kinh thành nóng bức không thể so với Hoài Thuỷ mát mẻ được, nên lo ngươi sinh bệnh, lại không có lang trung thích hợp ở bên cạnh. Cho nên ta mới bao đồng làm thay, nếu thực sự quấy rầy ngươi, áy náy quá, ta xin lỗi.”

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Tạ Trọng Tự lại nói thêm, “Thích Quý phi vẫn luôn nhắc đến ngươi với ta mãi, nói người hoàng thất trong kinh thành, cũng chỉ có ngươi và ta là cùng thế hệ cùng tuổi. Bảo ta nên đi tìm ngươi chơi nhiều chút, nhưng thân thể ta hư nhược, chỉ có thể ở trong cung không thể ra ngoài, nên luôn hy vọng An Vinh ngươi có thể vào cung gặp ta. Hiện tại đã có thể gặp được ngươi rồi.”

Ngữ khí Tạ Trọng Tự chân thành tha thiết, khi nói nhìn người sẽ nhìn không chớp mắt, làm cho người có cảm giác nàng đang móc tim móc phổi ra đối đãi với ngươi vô cùng chân thành.

Suy nghĩ của Tạ Y Nhu bị nàng cuốn đi, nàng ta ngốc lăng nhìn Tạ Trọng Tự thầm nghĩ: Không phải bọn tỷ muội chơi chung đều nói, vị đường tỷ này kiêu ngạo khinh người, rất khó ở chung sao? Giống như Thái tử điện hạ tốt mã dẻ cùi*?

(*Bên ngoài đẹp đẽ, bên trong bất tài vô dụng.)

Sao bây giờ không giống như những gì bọn họ nói....

Nàng ta vừa nghĩ vừa đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy quý nữ trong kinh thành đang cúi đầu nhìn nơi khác, nhưng vẻ mặt đều khó coi như nhau.

Tạ Trọng Tự đã quen với những vẻ mặt này, thấy Tạ Y Nhu yên lặng không nói gì, có vẻ đang trầm tư, nàng vỗ tay chuẩn bị rời đi, nói “Bổn cung đi xem danh sách khách mời và chỗ ngồi, đi trước một bước, chư vị cứ tự tiện.”

Quý nữ trong kinh cũng không phải cố ý gì, bởi vì các nàng suốt ngày chỉ có thể ru rú trong nhà, ngày qua ngày buồn chán, cho nên chủ đề chuyện phiếm là những chuyện bát quái vụ vặt, nói xấu sau lưng người khác cũng rất nhiều.

Xin thứ cho kẻ bất tài này, nàng không muốn tham gia vào cái vòng đó đâu.

Sau khi tặng hoa và đài sen xong, Tạ Trọng Tự nói “Đi đây”, liền dạo bước đến nơi tổ chức yến hội. Danh sách là do nàng mời phân bố, vị trí ngồi là do nàng sắp xếp, nên nàng cần phải đi kiểm tra một phen.

Tạ Trọng Tự đi một lúc lâu, Tạ Y Nhu vẫn đang trịnh trọng nhìn nhánh hoa trên tay trái và đài sen trong tay phải của mình, hai món “Đại lễ” từ trên trời rơi xuống không nói lời nào.

Vẫn có vị quý nữ rụt rè mở miệng, “Quận chúa, dù sao cũng là điện hạ ban cho.... Cho dù không thích cũng không thể vứt bỏ...”

Tạ Y Nhu quái lạ nhìn nàng ta “Tại sao ta phải vứt bỏ?”

Nói xong liền bóc một hạt sen ra ăn, “Ta thích nhất là ăn hạt sen, vứt bỏ thì phí lắm.”

Quý nữ “....”

Tạ Y Nhu bĩu môi, lẩm bẩm một mình, “Các người nói, vừa rồi nói xấu nàng ấy, liệu nàng ấy có nghe thấy không?” Sau đó tự hỏi tự trả lời, “Chắc là không đâu, nếu không thì quá xấu hổ!”

Đột nhiên Tạ Y Nhu nghĩ đến điều gì đó, “Vừa rồi các ngươi mới nói, có phải có người muốn chỉnh nàng hay không?”

Có một quý nữ nhu nhược yếu ớt đáp “..... Đúng vậy.”

Sắc mặt Tạ Y Nhu biến đổi, “Chỉnh thế nào?”

*

Cung yến ngày Thất Tịch, là mời quý nữ hoàng thất chưa thành thân, nhưng khách nam cũng không ít.

Tạ Trọng Tự đứng giữa hàng ghế nam và nữ, được ngăn cách bởi bức tranh tứ bình* dài màu trắng điểm tô những bông hoa xanh và chim khách, nàng kiểm tra lại danh sách khách mời lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì khác, liền thu hồi danh sách, dặn dò, “Buổi trưa, khi mọi người đã an toạ, bảo Ngự Thiện Phòng trước tiên phục vụ rượu, đồ ngọt, và trái cây ướp lạnh.”



Cung nữ đi theo sau Tạ Trọng tự uốn gối đáp “Dạ.”

Tạ Trọng Tự vừa lòng gật đầu, muốn đến chỗ khác kiểm tra xem có chỗ nào thiếu sót hay không, vừa quay người, có một tiểu thái giám đang bê hộp thức ăn, bất ngờ va phải nàng.

Trong hộp thức ăn, có trái cây ướp lạnh, thậm chí có cả vải tươi và có cả viên đá đang nổi. Trời nóng như thiêu đốt, đá viên trong hộp đã tan thành nước, chỉ vừa mới va chạm, váy của Tạ Trọng Tự đã ướt sũng.

Trên mặt và búi tóc đều bị một chút nước bắn lên.

Diệp Trúc nhảy dựng lên quát, “Người của cung nào?? Ngươi không có mắt hay sao?? Đi đường không biết nhìn người?!”

Tiểu thái giám lập tức hoảng sợ quỳ sụp xuống, hắn bê nhiều hộp thức ăn quá ngực, bên kia các tiểu thư lại giục hắn nhanh nhanh, thực sự là không nhìn thấy người. Huống chi có người dặn hắn là yến hội bên này hiện không có ai, cho nên hắn mới chạy chậm một đường qua đây. Cứ nghĩ phía trước vốn dĩ không có ai, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra vị điện hạ này.

Hắn không dám nhặt đồ lên, vội dập đầu xuống đấy run rẩy nói, “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Xin điện hạ thứ tội!”

Tạ Trọng Tự nghe tiếng hắn dập đầu “bịch bịch” liền đau cả đầu, nàng xua tay, “Không sao, đứng lên đi, ngươi đi làm việc của người đi.”

Sau đó nhìn vạt áo ướt đẫm trước ngực, hỏi Diệp Trúc “Ngươi nói xem, có thể để cho gió thổi khô hay không?”

“Không được. Ngài định làm cá muối phơi khô hay sao?” Diệp Trúc nóng nảy, “Đó là nước ướp quả dương mai*, hơn nữa nước đó còn lạnh, bây giờ là mùa hạ, mặc như vậy không thoải mái. Điện hạ, ngài đến Trích Tinh Các đợi một chút, nô tỳ sẽ hồi cung lấy xiêm y đến cho ngài thay.”

*Quả thanh mai



Tạ Trọng Tự thầm nghĩ cũng đúng, phân phó cung nữ tiếp tục làm việc như cũ, lấy nhánh nguyệt quế che trước ngực, sau đó đi đến Trích Tinh Các.

Trích Tinh Các nằm ngay cạnh Lãm Nguyệt Trì, cao năm tầng. Ban đêm có thể tụ tập ở lầu cao ngắm cảnh, bên dưới là Lãm Nguyệt Trì, bên trền là mái hiên rộng lớn có thể ngắm sao.

Vì Trích Tinh Lâu vừa được sửa chữa, nên ở đây không có nhiều người lắm. Quả nhiên, một đường đi lên tầng năm không có một bóng người nào.

Cây thuỷ sam* cao vút phía trước cửa sổ, bên dưới lộ ra vài bóng người thưa thớt. Chiếc ghế trường kỷ, mấy chén trà nhỏ, bút mực, sách giải trí, tất cả đều đầy đủ.

*Cây thủy sam



Diệp Trúc tiễn Tạ Trọng Tự đến đây, lưu lại vài cung nữ canh giữ trước cửa, dặn dò một phen, liền vội vàng rời đi.

Tạ Trọng Tự biết là Diệp Trúc thận trọng, nên cũng yên tâm, ngồi trên giường dựa vào cửa sổ, muốn mở cửa sổ đang đóng kín ra.

Phong cảnh xung quanh Lãm Nguyệt Trì lọt vào tầm mắt, thậm chí có thể nhìn đến bên trong đình Linh Lung, hai người đánh cờ chưa xong, hoặc là đang đến lúc giằng co, Tạ Sách nôn nóng nhấc chén trà lên sau đó lại đặt nó xuống.

Tạ Trọng Tự từ xa nhìn thấy động tác của hắn, liền biết phụ hoàng đang ngại trà quá nóng. Quả nhiên, Tưởng công công cực có mắt nhìn mà bỏ vào chén trà một viên đá nhỏ.

Mà bên kia.....

Bên kia, Tuyên Giác bất động như núi, thong dong tự tại.

Phụ hoàng không thể thắng được Tuyên Ly Ngọc.

Chỉ là Tuyên Ly Ngọc có thể sẽ không nhường nhịn, không ai có thể hơn chàng về việc biết ẩn mình, dụ đối phương vào bẫy.

“Diệp Trúc cô cô bảo các ngươi xuống dưới hỗ trợ một chút, có hơi nhiều đồ vật.” Bỗng nhiên, ngoài cửa có người nói với cung nữ.

Cung nữ đáp một tiếng sau đó rời đi.

Tạ Trọng Tự có chút xuất thần, nên không quá để ý, chỉ nghe bọn họ nói chuyện, sau đó là tiếng bước chân dần đi xa.

Sau một lúc lâu cửa vốn đang đóng chặt bị gõ ba tiếng. Tạ Trọng Tự nghĩ rằng Diệp Trúc đã trở lại, kỳ quái, nha đầu này tại sao lại không trực tiếp đi vào, vừa quay đầu nhìn, nàng liền cảm thấy có chỗ không đúng.

Bóng người mông lung in trên cửa gỗ khắc hoa, nhìn vóc người, chắc chắn cao hơn Diệp Trúc không ít.

Kẽ đó như đang chờ đợi nàng mở cửa vậy.

Tạ Trọng Tự nheo mắt, ngón tay đặt trên cửa sổ khẽ gõ gõ.

Không thích hợp.....

Mấy cung nữ ở bên ngoài vừa rồi, đã bị điều đi rồi?

Là ai muốn xuống tay với nàng?

Người ngoài cửa rốt cuộc là ai?

Sắc mặt nàng trầm xuống, sờ sờ thanh chuỷ thủ ở cổ tay, tiếng đập cửa kia lại vang lên.

Không nhanh không chậm, ba lần....