Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 13: Không thể mất em



- ----------Vô--------Truyện-----------

Từng đợt gió rít gào, chút ánh nắng ấm áp len lỏi qua từng khe lá. Trên con đường cao tốc AT lạnh tanh như tờ, ngoài tiếng động cơ môtô phân khối lớn gầm rộ phẫn nộ như một con trâu nước giận dữ, thì hầu như chẳng có gì cả. Chiếc môtô phóng nhanh khiến cho máy bắn tốc độ vượt trên cả con số quy định, tiếng còi xe cảnh sát vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Người đang chơi trò trêu đùa tử thần khẽ ngoảnh đầu nhìn lại, anh nâng khóe môi, ánh mắt lộ vẻ khó chịu:"Chết tiệt!"

Tiếp tục ưỡn người về trước, chạy với vận tốc nhanh nhất, tiếng xé gió bên tai ù ù hòa lẫn vào âm còi xe cảnh sát thật khiến người ta hưng phấn lạ thường. Cơn gió lạnh rét táp vào mặt anh đến đau rát, nhưng anh không hề mảy may quan tâm:"Muốn bắt được Trịnh Trấn Đông này à? Mơ đi"

Trịnh Trấn Đông cười lạnh, tay lái điêu luyện vừa chạy nhanh vừa đánh võng kiểu thách thức, cợt nhã với cảnh sát, và cũng có lẽ tử thần đang gọi tên anh, nhưng Trấn Đông lại mắt nhắm mắt mở làm ngơ sự an toàn của bản thân.

Suốt gần năm năm qua Trịnh Trấn Đông ở lại cái vùng ngoại ô khốn đốn, nghèo nàn này cũng chỉ để được nhìn thấy Âu Tuệ Nhi, chăm sóc, quan tâm cô một cách thầm lặng. Chưa bao giờ anh dám xuất hiện trước mặt Tuệ Nhi, thẳng thắn nói với toàn thể thiên hạ cô là của anh, bởi vì anh sợ. Sợ một ngày nào đó cô cũng bắt đầu yêu anh, thì trái tim anh lại vô tình thay đổi. Vì Trịnh Trấn Đông là một kẻ phong lưu, tâm tư tình cảm của anh giống như cơn gió vậy, chẳng bao giờ nắm bắt được.

Cũng vì sự chần chừ đó mà giờ Trấn Đông cảm thấy tức giận, hối hận, người con gái anh yêu thầm bao năm qua chỉ trong một đêm đã trở thành vợ sắp cưới của Hứa Tổng - Hứa Nhất Chính. Trán anh nổi lên từng đợt sóng gân xanh đáng sợ, tia máu đỏ trong mắt cũng dần lan ra, trong đầu lóe lên một âm mưu độc ác. Không phải anh nhẫn tâm làm như vậy, mà chính cô đã bắt anh phải làm như thế.Không thể mất em.

Tại Biệt Thự Hứa Gia.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, cô đang mơ màng chợt tỉnh giấc. Âu Tuệ Nhi ngó quanh khắp phòng, chợt ánh mắt cô thoáng chút dịu dàng ấm áp. Điện thoại của cô, Hứa Nhất Chính đã nhặt lại và sửa rồi sao? Cô nhìn sang bên cạnh, người đã rời đi từ lúc nào, hơi ấm cũng chẳng còn tồn đọng lại chút gì.

Đau đớn nơi da thịt dường như đến tê dại, vết thương nhói lên, Tuệ Nhi cau mày rồi buông ra tiếng thở dài vô tận, cố gắng đứng dậy mà tay không bị động nhiều, cô bước đến phía kệ sách dùng răng cắn lấy chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông đến giường.

Âu Tuệ Nhi nhìn dãy số trên màn hình... Là của Trịnh Trấn Nam.

Khó khăn, cô nhấc bàn tay bị thương bấm nghe rồi còn phải chạm vào chỗ bật loa một cách chậm chạp kỹ lưỡng sợ đường chỉ sẽ bị đứt, máu lại tuôn, và cảm giác đau buốt lại hành hạ thâu tóm lấy tâm thức cô.

Loa vừa bật lên, một giọng nói to đầy lo lắng, sợ hãi, hốt hoảng, đủ tư vị cảm xúc:"Anh Trấn Đông có chuyện rồi. Chị... Âu Tuệ Nhi, có ở đó không?

Âu Tuệ Nhi cũng bấn loạn không kém Trấn Nam, cô đành phải trấn an Nam trước:"Em bình tĩnh, từ từ nói chị nghe anh Đông làm sao?"

"Sao em bình tĩnh được nữa. Chị mau về đi, anh Đông bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc. Anh ấy... anh... ấy..."

Giọng nói Trấn Nam nghẹn ngào như sắp khóc. Âu Tuệ Nhi như ăn phải thứ gì đó lớn lắm, ở cổ còn mắc cả cái xương cá khó gỡ đây, cô không đủ kiên nhẫn lên giọng hỏi:"Anh ấy làm sao?"

"Anh ấy... đang trong phòng cấp cứu bệnh viện 192... hơn bốn tiếng rồi vẫn chưa có kết quả... Nghe nói anh ấy đi tìm chị... anh ấy... anh Đông..."

Dường như kẻ bướng bỉnh như Trấn Nam cũng lo đến hoảng mà phát khóc, cậu dù có quậy phá nghịch ngợm thật nhưng tâm tính rất đơn thuần, nhạy cảm. Lời nói của Trấn Nam chưa hết thì tiếng tút dài đã vang lên và tắt ngủm... Điện thoại Âu Tuệ Nhi cạn pin rồi.

Cô muốn tham trời mà trời lại không thể thấu, cô muốn vồ đất để trút giận nhưng rất sợ đau.

Âu Tuệ Nhi hoang mang quá độ, cô xộc ra cửa, đôi mắt cũng dần đẫm lệ, nỗi lo lắng trong tim càng lúc càng lớn hơn. Trịnh Trấn Đông vì đi tìm cô mới xảy ra tai nạn, tại sao anh ấy lại đi tìm cô? Cô cũng chẳng cần biết vì sao, nhưng tại cô mà khiến anh ra nông nỗi bán sống bán chết, đứng trên bờ vực của tử thần, lòng cô đau như cắt. Dù không thân thuộc nhưng người đó là anh trai của Trấn Nam, anh trai của người mà cô chăm sóc suốt năm năm qua.

Chạy một mạch ra khỏi biệt thự Hứa, cô bắt một chiếc taxi chạy đến địa chỉ bệnh viện ngoại ô 192, chạy xuyên qua đường cao tốc AT, cô lạnh sống lưng, khẽ rùng mình khi nhớ lại lời Trấn Nam nói, ở đoạn đường này Đông đã gặp tai nạn vì cô. Lồng ngực cô đập mạnh đến nỗi đặt tay vào có thể nảy theo luôn, cả hơi thở nặng nhọc rối loạn, chưa kể tay chân cô nóng như lửa đốt còn có những con kiến nhỏ chạy dọc lòng bàn chân cô. Tay cô đang bật máu bởi vì cử động mạnh, một hai đường chỉ đã bị đứt khiến máu không ngừng tuôn, nhưng cô chẳng còn quan tâm đến nỗi đau da thịt nữ, lúc này đây, khi tâm thức cô đang kêu gào, hỗn loạn và bị chi phối bởi sự an nguy của Trịnh Trấn Đông.Anh có sao không? Mong anh đừng xảy ra chuyện gì hết!

Cô quên mất mang theo tiền nên đành phải nhờ y tá bệnh viện gọi Trịnh Trấn Nam xuống, vì hối quá nên bác tài chạy nhanh đến nỗi chưa đến ba tiếng đã tới bệnh viện 192. Âu Tuệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc, tiều tụy của Trấn Nam, cô không khỏi thương tiếc xoa lấy đầu cậu, mặc dù Nam cao hơn cô cả cái đầu:"Tay chị bị sao vậy?"

Dù rất mệt, đôi mắt mọng nước sưng vù, thâm quầng vì lo lắng nhưng không giấu nổi những tia sáng vui mừng lấp lóe trong đôi ngươi đen láy, cậu dời mắt đến cánh tay xoa đầu cậu của cô. Trịnh Trấn Nam thương xót, lo lắng hỏi. Nhưng Âu Tuệ Nhi chỉ cười mỉm rồi hờ hợt nói:"Không may mắn bị té từ chỗ cao xuống, tay chỉ bị thương một chút thôi. Mọi người đâu hết rồi"

"Chị thật sự hậu đậu quá! Em vừa cho mọi người về nghỉ ngơi cả rồi"

Trịnh Trấn Nam thấy vẻ gượng gạo che giấu trong ánh mắt của Tuệ Nhi, cậu thở dài, không nói gì nữa. Cả hai im lặng đi vào phòng hồi sức. Âu Tuệ Nhi như trút được gánh nặng, tim cô được giãn ra không căng lên đến độ sắp nhồi máu cơ tim nữa:"Anh Đông không sao chứ?"

Âu Tuệ Nhi cùng Trịnh Trấn Nam đứng ngoài phòng Vip cách sau một tấm kiếng để nhìn thấy Trấn Đông, trên người anh dùng dằng nào các thứ: dây truyền máu, dây truyền nước biển, dây kiểm tra nhịp tim, huyết áp,... Trên đầu Trấn Đông được quấn một lớp gạc trắng, anh thở bằng ống chụp oxi, cô đau lòng thở dài thườn thượt. Trịnh Trấn Nam không nói, mâu quang dường như chỉ có hình ảnh người anh kính yêu trong mắt, một khoảng xa xôi trong sự im lặng của hai người là những giọt nước mắt vui mừng bi thương xen lẫn.Không sao là tốt rồi.

Lúc đi cô quên mất không báo cho Hứa Nhất Chính biết, thế nào khi trở về không thấy cô hắn cũng sẽ nổi trận lôi đình, cuồng phong bão tố đi tìm cô giáo huấn đây. Âu Tuệ Nhi rũ mi, cô không cần nói hắn cũng tự biết cô ở đâu thôi, con chó của đội điều tra tội phạm có khi còn không bằng hắn. (=.= Sao lại đi so soái ca của tôi với chó?)

"Em mệt rồi! Về nhà ngủ nghỉ một lúc đi, khi nào anh Đông tỉnh chị sẽ báo cho em biết". Âu Tuệ Nhi thương xót nhìn khuôn người mới vài ngày đã muốn gầy đi mấy ký, cậu ốm o gầy gò hơn lúc cô bên cạnh, từ góc độ nửa bên có thể nhìn thấy cả đôi má xơ xác hốc hác, đôi mắt thâm quầng như thụt sâu vào trong. Cô xoa xoa vào má Trịnh Trấn Nam, ân cần dịu dàng như người chị gái ruột thịt.

Trịnh Trấn Nam gật đầu, đuối sức nhưng đã an tâm phần nào:"Vâng, cảm chị đã trở về nếu không em cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Chị cũng nên băng lại vết thương đi nhé! Cứ mất máu như thế chị sẽ ngất đấy"

Nói rồi, cậu quay lưng lê lết bỏ đi khác xa dáng dốc chạy như bay lúc nãy, Trấn Nam luôn thong dong, quậy phá cũng có lúc tàn tạ như vậy. Bất giác Âu Tuệ Nhi che miệng cười giòn tan, ánh mắt còn đọng sương mờ của cô dõi theo cho đến khi bóng cậu khuất dần, cô an tâm thở nhẹ thoải mái. Cô mở cửa kính bước vào, vị bác sĩ đang kiểm tra cho Trấn Đông lên tiếng:"Bệnh nhân cần được yên tĩnh nên cô đừng có mà làm ồn, cậu ấy cũng thật may mắn, va chạm mạnh đến như vậy mà chỉ đập đầu gãy xương vai chứ không bị nát hết tất cả bộ phận trên người". Rồi vị bác sĩ lắc đầu, khẽ tặc lưỡi không biết là giễu cợt hay vui mừng thay.

Âu Tuệ Nhi như chết lặng tại chỗ, sững sờ dở khóc dở cười nhìn vị bác sĩ ăn ngay nói thẳng này. Nếu giờ cô nói mình bị té từ lâu xuống hai tay bị va vào chỗ bén nhọn chưa xây xong của cầu thang, và mong cầu sự giúp đỡ từ tay nghề tài ba của bác sĩ. Chắc vị bác sĩ này sẽ bảo cô:"Sao những cạnh sắc nhọn đó không cắt đứt luôn cô ra từng mảnh vậy?". Rồi lắc đầu, tặc lưỡi.

Hết!