Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 21: Đừng bao giờ gặp lại



- -----Vô----Truyện------

Trở về vùng ngoại ô thanh bình, yên tĩnh ngày nào, Âu Tuệ Nhi giang đôi tay đón gió, hai mắt cô nhắm hờ, môi hé mở hít vào từng ngụm khí tươi mát. Hứa Nhất Chính vòng tay từ sau lưng ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của cô:"Em thích nơi này sao?"

Tuệ Nhi gật đầu:"Nơi này rất bình yên!."

Đưa mắt về phía ngôi biệt thự màu trắng quen thuộc, cô che miệng cười khúc khích, mọi ký ức tốt đẹp nhất liên tục ùa về:"Nơi đó là nhà của Trịnh Trấn Đông và Trấn Nam, nơi tôi từng làm đấy."

"Biết."

Hứa Nhất Chính không thèm nhìn đến ngôi nhà, chẳng bận tâm trông xem nó tròn méo hay vuông thế nào, đã ghét thì cái quái gì liên quan đến họ Trịnh cũng đều thật ngứa mắt.

"Ừ ha, năm năm qua anh theo dõi tôi thế mà."

Ánh mắt cô đượm buồn, trái tim đầy tổn thương không ngừng buốt nhói. Hắn chưa bao giờ thật sự trả lại cho cô tự do cả.

"Em có muốn đi dạo ở đâu không?"

Hắn lái sang chuyện khác vì chẳng có bất cứ lời biện minh nào cho hành động ngày trước cả. Âu Tuệ Nhi thở dài thườn thượt:"Anh mang Trấn Đông vào nhà giúp tôi đi, tôi muốn đi dạo vài vòng."

"Đi sớm về sớm, gần đây thôi đừng xa quá! Tôi có GPS theo dõi được em đấy."

Hứa Nhất Chính không an lòng nhưng cũng chẳng bắt ép Tuệ Nhi quá đáng, hắn vừa định dìu Trấn Đông vào nhà thì mới hay ra từ lúc nào anh đã lê lết được tới cửa. Ánh mắt Trịnh Trấn Đông cực kỳ sợ hãi mỗi lần đối diện Hứa Nhất Chính, anh la oai oái khiến người trong nhà hốt hoảng chạy ra đỡ lấy.

Trịnh Trấn Nam buồn cười vừa đỡ anh vừa hỏi:"Anh làm gì thê thảm đến mức kêu thét như đàn bà, con gái thế?"

Trấn Đông chỉ tay về phía Hứa Nhất Chính:"Hắn... Hắn ta... đích thị... hơn cả... ÁC MA!"

Chỉ mới một tháng thôi mà Trấn Đông đã ra nông nỗi này rồi, Trịnh Trấn Nam chỉ còn cách lắc đầu, phóng tầm mắt ra xa, cậu cả kinh, tay chân luống cuống:"Hứa Tổng?."

Hứa Nhất Chính cho tay vào túi, hắn ung dung bước lại gần hơn nữa, đến khi đứng trước mặt hai anh em họ Trịnh, theo một lẽ lịch sự tối thiểu, Nhất Chính tiêu soái chìa tay đến trước mặt Trấn Nam:"Phải chăng đây là Trịnh Trấn Nam nghịch ngợm đã khiến Tuệ Nhi của tôi mệt mỏi mấy năm qua?."

Trịnh Trấn Nam phấn khích khi Hứa Nhất Chính biết tên cậu, Nam đưa tay bắt lấy liên hồi:"Thật vinh hạnh được gặp mặt Hứa Tổng lừng lẫy trên thương trường. Chị Tuệ Nhi á? Em có làm gì khiến chị ấy mệt đâu nhỉ?"

Cậu làm như vẻ suy nghĩ sâu xa, Trấn Đông đứng bên cạnh có vẻ đắn đo vừa muốn bước vào vừa muốn một cước đạp bay Hứa Nhất Chính, nhưng chân anh mới lành sao có đủ lực để đá đây?.

Âu Tuệ Nhi bước đi thật chậm, bước chân cô tiêu dao khắp những nơi quen thuộc từng đi qua, vùng ngoại ô này không đến mức lớn, nhưng cũng không phải nhỏ hẹp gì. Đi được một lúc cảm thấy chân khá mỏi nên cô đã tấp vào quán trà sữa khá thân quen, bất chợt trên môi cô vén lên một nụ cười tươi tắn, những ký ức từ đâu tuôn về như dòng thác thanh mát, nơi đây từng chất chứa biết bao nhiêu kỉ niệm khó quên.

"Tuệ Nhi? Có phải cô không?."

Trữ Thanh Trà - một người bạn sinh viên năm nào chung khóa với Tuệ Nhi, hiện tại Trà đang làm phục vụ cho quán trà sữa này, bởi lẽ nơi đây chẳng có mấy chỗ tốt để xin được việc làm. Muốn cầu tiến thì phải tới trung tâm thành phố A nhưng đến đó cần lắm chi phí vô cùng tốn kém.

"Trữ Thanh Trà? Sao cậu vẫn còn ở S thế này?"

"Chứ tôi biết phải đi đâu đây?." Thanh Trà cười buồn, lôi kéo tay Âu Tuệ Nhi vào bàn.

"Đến thành phố A đi, nơi đó có rất nhiều chỗ để cậu khởi nghiệp, với sức lực như cậu chắc chắn sẽ thành công sớm thôi."

Âu Tuệ Nhi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thanh Trà.

"Đến đó thì được rồi, thế nhưng còn tiền thuê nhà? Ăn uống? Biết bao nhiêu chi phí phát sinh, đối với người vùng quê nghèo nàn như tôi thì sao có thể?" Trữ Thanh Trà than thân trách phận một lúc mới sực nhớ:"Không phải cậu đến thành phố A rồi sao? Quay về đây làm gì?."

"Quay về đây để chào tạm biệt thôi!."

Trữ Thanh Trà thở dài chán nản, cô nằm bò trên bàn, tay nhịp nhịp gõ gõ vào cuốn sổ ghi yêu cầu khách hàng:"Thành phố A đẹp không? Nơi đó cậu đang trú ngực ở đâu?"

Âu Tuệ Nhi không muốn nhắc đến Hứa Nhất Chính, cô cười cười:"Ở lại nhà một kẻ biến thái, đê tiện và cực kỳ độc tài."

"Cậu làm osin á?" Thanh Trà có vẻ phấn khích:"Chuyện tình osin và cậu chủ có lẽ rất thịnh hành vào thời buổi hiện đại đấy!"

Tuệ Nhi không có ý định nói tiếp, cô đưa tay lấy chiếc menu trên bàn xem qua xem lại.

"Âu Tuệ Nhi?"

Lại ai nữa vậy?

Âu Tuệ Nhi cáu bẩn trừng mắt, cô thoát khỏi chiếc menu để nhìn chủ nhân giọng nói.

Bỗng cô dừng lại điệu bộ hung hăng kia, ánh mắt cô ngưng trọng, cô như chết sững tại chỗ:"Trương Phong Vân? Sao anh lại ở đây?"

Trương Phong Vân ngồi xuống bên cạnh Âu Tuệ Nhi giúp cô lật tiếp trang sau của menu. Thanh Trà cảm thấy dư thừa nên vội vọt lẹ, bóng đèn là không tốt...

"Hôm nay tôi có cảm giác rất kỳ lạ khi tỉnh dậy, tôi đã nghĩ đến việc sẽ gặp lại em ở đây."

Trương Phong Vân vẫn giữ một điệu cười ấm áp vô hồn, dường như linh hồn anh không thể chạm vào, trái tim kia cũng bất khả xâm phạm, cô thấy buồn cười... Buồn cười vì từng nghĩ bản thân thật sự chạm được vào góc khuất của trái tim anh.

"Tôi lại nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa." Âu Tuệ Nhi thẳng thắn nói, cô cảm thấy giận, rất giận.

"Em làm tôi đau lòng đấy Tuệ Nhi!"

"Tôi sẽ xem đó việc tốt khi làm cho anh đau lòng."

Âu Tuệ Nhi đứng phắt dậy, cô bỏ đi không quay đầu nhìn lại.

Trương Phong Vân cũng nhanh chóng đứng lên, thong dong đi sau lưng Tuệ Nhi. Anh giữ im lặng, cô cũng không có tâm trạng oán hận để chửi mắng anh, khoảng cách của hai người không xa nhưng lại ngập trong sự yên lặng đè nặng trên từng nhịp thở.

"Đi theo tôi làm gì? Không muốn gặp lại tôi mà hay định ném tiền vào mặt tôi lần nữa?."

Biết được sự tức giận đang sôi lên sùng sục trong máu Tuệ Nhi, Phong Vân ôn nhu bước đến cạnh cô:"Ngày đó là do anh sai, anh đã rất muốn tìm lại em. Tuệ Nhi, anh muốn bù đắp cho em."

Âu Tuệ Nhi dừng bước, cô đưa bàn tay phải lên. Nơi ngón áp út khẽ lóe sáng chói mắt:"Bù đắp cho tôi? Nhìn đi Chủ tịch Trương, tôi đã là vợ Hứa Tổng rồi."

"Anh biết em không yêu hắn."

Trương Phong Vân không mảy may lo lắng, anh biết tổng cảm giác của cô dành cho Hứa Nhất Chính, đối với kẻ luôn mang đến sự áp bức, cưỡng đoạt thì sao có thể tồn tại tình yêu?

"Không Phong Vân, tôi yêu Nhất Chính." Âu Tuệ Nhi dùng ấy mắt kiên định, cô không biết những lời thốt ra có thật lòng hay không, nhưng cô biết nó không phải những lời nói dối:"Anh ấy yêu tôi, sẵn sàng vì tôi làm tất cả. Anh không thể bằng Nhất Chính của tôi. Và cuối cùng tôi xin anh... Đừng bao giờ gặp lại tôi nữa, chúng ta không hề quen biết. Chủ tịch Trương, nơi đây không phải là nơi phù hợp với anh đâu."

Cô bước đi, vứt bỏ cái quá khứ chấp vá từ đau thương kia, bỏ lại hình ảnh Trương Phong Vân lãng tử, dịu dàng, ấm áp, cô ném tất cả vào xó xỉnh. Đã từng vứt bỏ thì đừng mong có thể nhặt lại được. Âu Tuệ Nhi cô đây không phải công cụ để người ta mặc nhiên lợi dụng.

"Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nữa."

Đúng vậy, cứ xem như hai người dưng đi, chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ quen, cũng chưa từng biến mất khỏi cuộc đời nhau.

Hết!