Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 26-1: Không vì sắc mà lụi bại (1)



Trời hừng đông cũng là lúc Trương Phong Vân trở về nhà sau chuyến đi dài, anh ngã người tựa vào ghế dài, khuôn mặt mệt mỏi khẽ nhắm hờ đôi mắt. Có ai tin được nơi đây là nhà của một vị Chủ tịch trẻ, nắm trong tay số cổ phiếu cao ngất ngưỡng chăng? Có ai tin được chủ nhân cơ nghiệp đồ sộ ngoài kia lại đi ở ngôi nhà trái ngược hoàn toàn?

Ngôi nhà nhỏ nhắn nằm tọa lạc giữa những ngôi nhà quá đỗi bình thường khác, không lầu cao cửa rộng, không vườn trường mấy chục mét vuông. Cứ hình dung ngôi nhà cấp bốn ra sao, thì nó là vậy đấy. Màu sơn nhà màu trắng tinh khôi được kết hợp cùng giàn hoa tử đằng vô cùng lãng mạn và quyến rũ, ngôi nhà xinh xắn, thoáng mát được chủ nhân khéo léo thiết kế chẳng thua kém ai.

Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh đã bạc màu, Vân mỉm cười nhẹ nhàng dưới những tia sáng lấp ló bên ngoài hiu hắt vào, nụ cười ấy cứ như hư vô huyễn hoặc:"Tuệ Nhi, không phải đây là ngôi nhà mà em từng mong ước với tôi sao?"

Bỗng nhiên nụ cười ấm áp ấy trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt thăng trầm, anh nghiến chặt quai hàm. Tấm hình trong tay bị vò nát đến đáng thương:"Giả dối! Tất cả đều giả dối!"

Bóp chặt tấm hình trong tay, đôi mắt anh nổi lên từng đường máu đỏ, cổ nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tuấn dật trở nên méo mó, vặn vẹo, hung tàn và vô cùng đáng sợ.

Đứng phắt dậy, Trương Phong Vân ném tấm hình vào góc tường, nhìn quanh ngôi nhà ấm cúng dần lạnh buốt, nơi đây đã được anh xây nên bằng cả tình cảm, bằng tất cả sự mong chờ, ước ao rằng một ngày nào đó có thể cùng cô bắt đầu vun đắp lại mọi thứ. Nhưng, Âu Tuệ Nhi của anh đã không thể hiểu tâm tư, việc làm của anh. Từ ngày Phong Vân vô tình rời đi, trái tim Tuệ Nhi cũng không còn muốn yêu anh nữa.

Bước ra khỏi ngôi nhà chẳng còn cho anh sự thiết tha, hy vọng như ban đầu, anh lạnh lùng buông lời:"Tìm nhà thầu và bán nó đi."

Tài xế riêng cúi thấp đầu:"Vâng thưa Chủ tịch."

"Tôi muốn đến tập đoàn HYT."

"Vâng."

Tập đoàn họ Hứa tên đúng là HYT, thế mạnh của công ty là trang sức, mỹ phẩm làm đẹp cho nữ giới. Ngoài ra còn hợp tác cùng đài truyền hình TPP - tập đoàn họ Trương. Nhưng dạo gần đây các scandal từ dàn diễn viên, ca sĩ,... của TPP càng ngày càng tăng cao. Nên Hứa Nhất Chính đang có ý định hợp tác mạnh mẽ hơn với TPP, tuy nhiên qua sự kiện buổi lễ ngày ấy đã làm báo chí liên tục đưa tin. Hợp đầu hai bên có dấu hiệu rạn nứt, dù biết HYT lớn mạnh nhưng nội khoản đền bù hợp đồng cũng đủ khiến Nhất Chính đau đầu mất ngủ rồi.

Hứa Nhất Chính vẫn còn muốn đánh thêm vài trận với Âu Tuệ Nhi thì điện thoại từ phía thư ký riêng đến:"Có việc gì?"

Giọng thư ký bên kia có vẻ run hơn so với khí chất ngạo mạn hàng ngày:"Hứa Tổng... Chủ tịch Trương đến tìm ngài."

"Được rồi, 15"p nữa tôi đến."

Hắn cúp máy, khuôn mặt khó chịu mà cau mày.

Âu Tuệ Nhi như muốn ngất trên giường rồi, tối qua mãnh liệt, triền miên chưa đủ sao? Sáng ra lại hăng hái, say mê còn hơn cả con hổ đói liên tục ăn hết tinh hoa cuối cùng của con mồi. Cô nằm bò trườn trên giường, mái tóc rối tung, mồ hôi tuôn ra khiến tóc hai bên mai bết dính vào má cô.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì, em nghỉ ngơi đi. Chút nữa anh về đưa em đi xem phim."

Nghe được đi chơi, đôi mắt Âu Tuệ Nhi sáng quắc:"Nhà có phòng chiếu mà?"

"Đi ra ngoài thì vui hơn."

Gật đầu lia lịa, Âu Tuệ Nhi không phản đối về việc ra ngoài đâu, chỉ là cô thấy khó hiểu suy nghĩ của Nhất Chính thôi. Chẳng phải hắn không thích việc cô rời khỏi nhà? Bên ngoài kia biết bao người nhìn cô. Lòng chiếm hữu của hắn lớn như vậy, liệu có ổn không?. Ngày hôm qua có lẽ là ngoại lệ vì lúc đó cô đang buồn? Chắc rằng hắn đang cố gắng làm cô vui và quên đi lời bác sĩ.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả."

Hứa Nhất Chính cúi đầu, khom lưng đặt lên trán Tuệ Nhi nụ hôn dịu dàng sau cơn hoan ái. Nụ cười trên môi hắn làm lòng cô càng trở nên bối rối, hoang mang. Tuy nhiên cô không nói nữa, im lặng vẫy tay tiễn hắn ra khỏi phòng, cô ngồi tại giường nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa. Sức lực đâu nữa mà đứng dậy đi.

Ngã phịch xuống giường, Tuệ Nhi chợt hoài niệm về một ngày xa xôi lúc cô còn đi học.

Do tiếng tăm của Hứa Nhất Chính quá lớn nên chẳng có ma nào thèm kết bạn với Tuệ Nhi cả, cô ngồi một góc trong căn tin cùng hai tên vệ sĩ áo đen đứng canh bên cạnh. Ai đi ngang cũng chỉ dám nhìn chỗ khác hoặc cúi đầu, riết rồi cô thấy mình như bị tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Đôi lúc chạy khỏi được mấy tên vệ sĩ thì bọn học sinh đáng ghét kia thừa cơ hội, chúng nó ngáng chân Tuệ Nhi ngã nhào, không dừng ở đó còn cười cô, chế nhạo cô là đồ tật nguyền, kiêu kì.

Rồi một ngày kia, chàng trai có gọng kính tròn, khuôn mặt khờ khạo, tính tình nhút nhát, đôi tay run rẩy lợi dụng giờ ra chơi mà nhét vào cặp cô lá thư tỏ tình. Vậy là Hứa Nhất Chính tìm thấy khi lục cặp Tuệ Nhi kiểm tra bài vở, hắn nổi cơn tam bành bắt buộc chàng trai tội nghiệp thôi học, còn xém chút nữa đã dùng nắm đấm với người ta.

Nhớ tới khiến Tuệ Nhi run lên, nỗi sợ lại áp bức lấy tâm thức cô.

Có lẽ hắn đã thay đổi rồi, nếu không thì tại sao lại dẫn cô ra ngoài đi chơi công viên, rồi còn muốn xem phim giữa nơi công cộng nữa. Chợt lồng ngực căng cứng dần thả ra bằng tiếng thở nhẹ nhõm, nặng nề trên vai được tháo xuống:"Nhất Chính ơi, anh là ác ma ngốc nghếch nhất trên đời này đấy!"

Cô cười híp mắt, kéo chiếc chăn qua ngực, hơi thở đều đều đưa Tuệ Nhi trôi dần vào giấc ngủ không còn dấu vết của ác mộng ngày trước nữa. Âu Tuệ Nhi vẫn không thể tin được, từ bao giờ cô đã có thể nhắm mắt ngủ ngon, những giấc mơ và ký ức đáng sợ dần chôn chặt vào xó xỉnh nào đó của tiềm thức mất rồi.

Hết