Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 41: Tổn thương trở về



Về đến nhà, Âu Tuệ Nhi không còn thiết tha mùi hương thơm phưng phức từ khu nhà bếp quấn quít bên mũi. Cô ngã úp xuống giường, mệt mỏi thiếp đi.

Ba mươi phút sau, Hứa Nhất Chính trở về nhà mang theo khuôn mặt hung dữ như ác thần. Nhìn thấy dáng vẻ Âu Tuệ Nhi kiệt sức, cả người hắn như bị nham thạch nuốt chửng. Đưa tay, hắn mạnh bạo nắm lấy cổ áo cô kéo dậy không thương tiếc, thuận tay ném thẳng thân thể nhỏ nhắn yếu ớt xuống đất.

Âu Tuệ Nhi đau đớn tỉnh giấc, chẳng may đầu đập xuống đất, chưa đến mức chảy máu nhưng cũng đau điếng. Chưa hiểu tình hình diễn ra, Hứa Nhất Chính lại giơ chân, dùng hết sức đạp một phát mạnh vào chân phải Âu Tuệ Nhi. Cái chân bị tật của cô như tê dại, Tuệ Nhi cắn môi, tiếng thét vừa đến cuống họng liền bị cô nuốt xuống. Nước mắt mặn chát trực chờ tuôn ra cũng bị Âu Tuệ Nhi đẩy ngược vào tim.

"Tôi cho em một phút!" Lời nói nhẹ nhàng, trầm ổn nhưng thực chất đang cố gắng kiềm nén cơn giận dữ trong lòng.

Một tay ôm chân, một tay xoa trán. Khuôn mặt Âu Tuệ Nhi dần vô cảm, bặm môi, cô nhất quyết giữ im lặng. Không có lời giải thích nào hợp lý trong hoàn cảnh này cả. Tuệ Nhi hiểu, Hứa Nhất Chính không thể nào phát giác được việc bị Âu Tuệ Nhi xỏ mũi, cũng như Lưu Khang Kiện...

Dù vậy, cô lại không hiểu vì sao hành động của hắn lại thái quá đến như vậy!?

"Không chịu nói quan hệ giữa hai người à?" Hứa Nhất Chính nắm tóc Âu Tuệ Nhi xách ngược lên, bắt Giải nhi phải quỳ gối, ngửa đầu đối diện khuôn mặt quỷ dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Âu Tuệ Nhi bị nắm tóc giật ngược ra sau rất đau, đôi mày có hơi khẽ chau lại, thế mà vẫn không mở miệng giải thích. Biết phải nói cái gì? Thật ra hắn muốn nghe điều gì?

Thần sắc trên khuôn mặt Hứa Nhất Chính mỗi lúc càng tồi tệ hơn, cả hơi thở cũng đậm mùi hung thần:"Tốt!"

Siết chặt bàn tay đang nắm tóc Âu Tuệ Nhi, Hứa Nhất Chính lôi đâu ra từ trong túi một con dao nhỏ. Đồng tử Tuệ Nhi se lại, có lẽ cô đã đoán được việc sắp tới sẽ đến...

Theo phản xạ tự nhiên, Âu Tuệ Nhi đưa tay phản kháng, cào cấu cái tay đang nắm tóc cô. Dùng hết sức để thoát ra khỏi hiểm nguy... thế nhưng...

Roẹt...

Bên má phải xuất hiện một đường đỏ kinh diễm, cảm giác rát buốt... lành lạnh... tê dại...

Rồi một cảm xúc thật tồi tệ dấy lên trong lòng Âu Tuệ Nhi.

Đôi mắt Tuệ Tuệ như chết lặng nhìn thần sắc đen thẫm không đổi của hắn. Rồi lại cảm nhận cơn đau tê tái bên má, sau đó hít một hơi thật sâu. Sâu đến mức có thể ngửi được mùi tanh từ máu. Rũ mi, Âu Tuệ Nhi cho rằng Hứa Nhất Chính sẽ không tổn thương cô nữa... hắn đã bảo... bảo rằng đã thay đổi rồi mà? Có phải hắn đã bảo... à thì ra... hắn chưa từng hứa sẽ không trở về làm ác ma. Làm kẻ mà Âu Tuệ Nhi luôn sợ hãi, muốn tìm cách trốn thoát, và không thể nào rung động dù chỉ một chút thôi.

Cứ như vậy, hơn một phút trôi qua. Âu Tuệ Nhi cứ đưa đôi mắt trong veo, vùng vẫy đến tuyệt vọng, rồi chìm dần vào hai ao nước đầy sương. Sống mũi cay xòe, Tuệ Nhi chớp mi, giọt lệ nóng hổi thi nhau rượt đuổi bên má cô. Có vài giọt bên phải hòa lẫn vào máu tươi, nắm tay nhau rơi vào khóe môi Âu Tuệ Nhi, cô liếm láp bờ môi lệ hòa lẫn máu. Cái vị mặn ngọt tanh tưởi thật khiến lòng người ta câm phẫn, cũng thật biết cách chữa trị việc mềm lòng. Đáng lý ra, cô không nên nhân từ, thứ Tuệ Nhi cần là trả thù... chẳng phải... hai năm trước. Âu Tuệ Nhi đã muốn đạp Hứa Nhất Chính xuống đất, tuyệt tình nếm máu hắn sao?

Cô lại cắn môi, khuôn mặt quật cường, chút sức tàn nghẹn ngào thốt lên ba chữ:"Tôi hận anh!"

Chỉ ba chữ thôi cũng đủ khiến cổ họng Âu Tuệ Nhi khô khốc, khó chịu như mắc phải khúc xương to.

Và cũng chỉ ba chữ thôi cũng đủ làm Hứa Nhất Chính hoàn hồn, buông cả hai bàn tay...

Hứa Nhất Chính đứng nhìn cô trân trân, vẻ mặt khốn khổ ấy... thật hả dạ mà!

Âu Tuệ Nhi cười lạnh, tay ôm má phải rướm máu, khó khăn đứng dậy khi chân phải bị Nhất Chính đạp đến trật khớp. Chẳng bận tâm có đi nổi không, có thoát được ngôi nhà này và hắn không? Hay chẳng may chết tức tưởi vì mất máu quá nhiều bên vệ đường? Cô thật sự không quan tâm.

Rời khỏi căn phòng, Tuệ Nhi quay ngoắt đầu lại hất cằm biểu hiện thách thức Thiên Yết.

Còn Hứa Nhất Chính, hắn chỉ biết đáp lại cô bằng ánh mắt van nài. Rốt cuộc thì... đây là lần đầu tiên sau những năm xa cách. Hắn trở lại làm tên ác ma ngày nào. Không nói lý lẽ, hành xử theo cảm xúc. Và cũng chẳng cần thiết suy nghĩ đến việc Âu Tuệ Nhi đã lớn rồi!

Một tiếng trước Hứa Nhất Chính nhận được cuộc gọi nặc danh. Tên ấy cho hắn nghe lại cuộc đối thoại của Tuệ Nhi cùng Trữ Thanh Trà trong bệnh viện, sau đó bảo:"Ba mươi phút đến trường quay. Người phụ nữ của mày cũng khá lẳng lơ đấy!"

Cuộc đối thoại đó khiến Hứa Nhất Chính khá sốc, hắn không tin Âu Tuệ Nhi hiền lành, chân chất, thanh thuần của hắn có thể nói ra những câu hết sức kiêu ngạo. Không những thế, Tuệ Nhi như đang chơi trò lừa gạt cảm xúc nơi Hứa Nhất Chính. Trêu đùa hắn đến mức lú lẫn. Ban đầu, hắn cười lạnh:"Sao tao phải tin mày?", cúp máy, Nhất Chính tin tưởng Tuệ Nhi hết mực.

Vậy mà, một đoạn phim gửi đến. Dàn đèn ở trường quay là do chính tay Âu Tuệ Nhi dựng lên, không thể nhầm được, quần áo trong đoạn phim chính là bộ đồ ngày đó cô mặc, mái tóc ấy cũng tương tự Tuệ Nhi... đồng lõa cắt đứt dây là ai thì không rõ mặt. Xem xong hắn chỉ phì cười:

"Không thể nào!?" Nhất Chính cảm thấy thật có lỗi khi nghi ngờ Âu Tuệ Nhi muốn giết chết mình. Hắn đã tự trừng phạt bằng cách mua một bó hoa, đặt trước chỗ ngồi ở nhà hàng sang trọng...

Lúc Hứa Nhất Chính gọi điện, Âu Tuệ Nhi bảo muốn được thư thả thoải mái đi xe buýt về. Hắn cũng diễn trò đáp bận họp nên gặp cô sau. Thật ra, Nhất Chính luôn đậu xe cách xa trường quay để quan sát Âu Tuệ Nhi. Tay hắn nắm chặt vô lăng đến mức trắng bệch, gân xanh nổi đầy trên trán. Ánh mắt hung tàn nổi lên từng tia máu đỏ.

"Chết tiệt!"

Vì đúng lúc ấy, Lưu Khang Kiện ghé sát tai Âu Tuệ Nhi nói nhỏ, hành động ấy từ xa như cái thơm yêu thương cưng nựng bên má. Nụ cười tỏa sáng vui vẻ trên môi Khang Kiện càng thêm dầu vào lửa.

Anh ta nắm tay cô, Tuệ Nhi lại không hề phản kháng giật tay ra.

Anh ta dìu cô lên xe, Tuệ Nhi liền nhu thuận ngồi vào.

Thì ra trước mắt hắn, diễn cảnh này chính là lời Âu Tuệ Nhi bảo:"Em định đi xe buýt về, lâu rồi không được thoải mái hít thở không khí ô nhiễm bên ngoài thế này!" Giọng nói ấy bông đùa lại xen lẫn chút nghiêm túc. Nếu như không xuất hiện kẻ nặc danh kia, có lẽ Hứa Nhất Chính đã bị lừa cho mọc sừng thật dài.

Hết!