Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ

Chương 5: Chạy đi, tôi cho phép đấy!



Chào! dạo nay tôi bận nên không ra chap thường xuyên được, xin lỗi nhé!

Chap này cx H+ hơi mạnh nên cô nào dị ứng, suy nghĩ trước khi xme

- ----------Vô--------Truyện-----------

Bị vòng tay lớn của Hứa Nhất Chính choàng lấy, do hắn đang say cô thì yếu ớt, bệ chống không vững đành phải ngã nhào về trước. Âu Tuệ Nhi nhắm chặt mắt lại, thôi rồi cô sắp dập mặt rồi!

Nhưng không, cô cảm nhận được thân thể rất nhanh bị bao phủ lấy, Nhất Chính xoay cô lại với vận tốc ánh sáng, Tuệ Nhi bình an vô sự nằm ngửa trên lòng ngực rộng lớn ấm áp của hắn. Cô vội vã mở mắt, thấy hắn ngã đau, phản ứng chưa kịp hồi phục nên Tuệ Nhi rất nhanh đã thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Âu Tuệ Nhi đứng thẳng người, khuôn mặt sợ hãi, có chút bối rối nói:" Vẫn chưa đến thời hạn năm năm, sao anh lại muốn bắt tôi?"

Hứa Nhất Chính gác tay lên trán, hắn vẫn cứ nằm dưới sàn nhà sạch trơn bóng loáng và lành lạnh, hắn nở nụ cười trào phúng, trêu chọc cô:" Tôi có bảo bắt em bao giờ? Đây là tự em tìm đến đó chứ!"

Âu Tuệ Nhi năm năm qua gan càng lúc càng lớn như ăn phải gan hùm, cô chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt người nằm ngửa thẳng tắp dưới sàn:" Tôi tìm anh bao giờ? Tôi đến tìm cậu chủ lớn thôi"

Hứa Nhất Chính nâng tay ra khỏi trán, đôi mắt của hắn khẽ mông lung, giữa căn phòng mờ mờ ảo ảo do chùm đèn nhiều màu cứ thay đổi mãi, điều đó khiến cho Tuệ Nhi không thể nhìn thấy để đoán được Nhất Chính đang nghĩ gì. Thế nhưng, hắn lại thở dài, ngán ngẩm ngồi dậy thật chậm, phủi nhẹ góc áo hơi bị nhàu. Khuôn mặt giờ đây của Hứa Nhất Chính chẳng giống kẻ say rượu khi nãy chút nào, đôi mắt ráo hoảnh, sáng quắc như đèn pha chiếu thẳng vào Tuệ Nhi khiến cô chột dạ, vạn phần sợ hãi lùi lại phía sau đề phòng.

Đưa tay, hắn vuốt nhẹ mái tóc đen bồng bềnh mượt mà của Tuệ Nhi, ôn tồn mang theo hương vị yêu thương nhớ mong bao tháng ngày qua:" Tuệ Nhi, em vẫn như ngày nào, luôn khiến tôi khao khát muốn chiếm lấy"

Âu Tuệ Nhi khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ họng đau rát, nơi yết hầu cô như bị chặn lại bởi một khối u nào đó đang lan dần ra, Tuệ Nhi không dám đưa tay lên để hất những ngón tay thon dài ma quái cứ vuốt ve tóc cô, và nó đang làm tới muốn mơn trớn lướt trên từng tất da của Tuệ Nhi:

" Tôi có thể mang cậu chủ lớn về được chưa?". Tuệ Nhi đánh sang nơi khác, khuôn mặt cô xám xanh, sợ hắn đến độ máu trong người đang héo mòn đình trệ không chịu lưu thông nữa.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, những cô gái ở đó không dám cất lên một tiếng nào, bởi khách hạng A như Hứa Tổng không phải là người dễ chịu, nếu muốn có tiền thì tốt nhất biết người biết ta, lợi thời mà ấn biến.

Hứa Nhất Chính chằm chằm quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của Tuệ Nhi, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác yêu thương. Hắn chỉ muốn nhảy bổ đến ăn sạch lấy cô, nhất là đôi môi ngang bướng đó.

Gật đầu, hắn mỉm cười nhẹ, đôi mắt khẽ cong lên như ánh trăng lưỡi liềm đầu tháng, Hứa Nhất Chính trước mặt cô như một thiên thần. Một thiên thần hoàn hảo nhưng bên trong lại là một con quỷ dạ xoa xấu xí, ghê tởm và ác mộng của cả cuộc đời Tuệ Nhi.

" Em có thể mang cậu Trịnh về rồi"

Âu Tuệ Nhi không khách khí bước đến dìu lấy Trịnh Trấn Đông say bí tỉ, anh không ngừng lảm nhảm đủ thứ. Thấy có ai đó đánh thức, ôm lấy anh đỡ dậy. Trấn Đông phóng túng đưa tay sờ loạn người Tuệ Nhi.

Âu Tuệ Nhi như chết đứng tại chỗ, cả người cô cứng ngắc, các dây thần kinh cũng căng ra như sắp nổ tung. Chết rồi! Hứa Nhất Chính, hắn vẫn còn ở đây.

Trịnh Trấn Đông cứ trêu đùa trên người Âu Tuệ Nhi mà không biết trời đất gì hết, anh say đến con khỉ còn tưởng mỹ nhân cơ mà. Âu Tuệ Nhi sợ hãi, hỗn loạn, không dám nhúc nhích cục cựa huống chi là quay mặt lại. Tuy nhiên, những điều khủng khiếp nhất đã không xảy ra, Hứa Nhất Chính không móc súng hay dao ra thủ tiêu Trấn Đông, ngược lại hắn còn hòa nhã đỡ lấy anh, cười híp cả mắt:" Tôi phụ em một tay"

Âu Tuệ Nhi được một phen rợn người, da gà da vịt nổi đầy người, chưa kể đến việc cô đang hoảng hốt vì bất ngờ quá độ, không biết nên trả lời ra sao, cô khá lúng túng:" Cảm... ơn... à... cảm ơn anh"

Hứa Nhất Chính một tay đỡ lấy Trấn Đông, một tay xoa đỉnh đầu Tuệ Nhi:" Mang ơn thì phải trả, đừng có cảm ơn suông". Âu Tuệ Nhi gật gù đầu như gà mổ thóc, cô biết Hứa Nhất Chính đâu có tốt đến nỗi rỗi việc làm miễn phí chứ. Bĩu môi, cô tập tễnh bước theo hắn.

Lúc ra đến ngoài Nhất Chính giao Trấn Đông cho tên vệ sĩ khi nãy, hắn quay lại đối diện với cô, không nói không rằng bế cô lên tay. Tuệ Nhi hoảng hồn, vùng vẫy:" Thả tôi ra!!! Anh muốn làm gì tôi?"

Hứa Nhất Chính nở nụ cười mị hoặc, tà dâm nói nhỏ vào tai cô:" Anh muốn nếm được nếm mùi vị ngọt ngào của em"

" Đểu nhân, anh nói năm năm mà hiện tại vẫn chưa đến lúc. Sao anh có thể?". Tuệ Nhi khóc nháo, không ngừng vùng ra khỏi đôi tay chắc khỏe của hắn.

" Năm năm tôi sẽ bắt em lại, còn hiện tại chỉ muốn yêu em thôi"

Rồi hắn lại cười, giọng cười âm vang khắp hành lang, cô càng thêm hoảng sợ cấu chặt vào bắp tay hắn. Tuệ Nhi không muốn, cô liều mạng cắn vào bả vai anh đến rướm máu. Nhất Chính khẽ cau mày, mâu quang buồn cười nhìn đến phía cô:" Em cũng thích cảm giác mạnh sao?"

Âu Tuệ Nhi cứng họng, nước mắt tuôn lã chã, lắc đầu phủ nhận không ngừng, nhưng hắn lại vờ không thấy, thích thú mang cô đến một căn phòng trắng toát sang trọng. Trong căn phòng chỉ đơn độc một chiếc giường và vài dụng cụ dây roi, ngoài ra chẳng có gì ngoài màu trắng vô hạn của căn phòng.

Cạch Cạch

Hắn lật người cô lại, khóa chặt hai chân treo ngược, đầu sát với mặt đất, khuôn mặt Tuệ Nhi đỏ bừng vì máu đang không ngừng chảy ngược xuống gây cho cô cảm giác choáng váng khó thở:" Chết tôi mất"

" Không chết được đâu". Nói rồi, hắn bắt đầu cởi hết quần áo trên người cô. Mảnh xuân tình phơi phới lộ thiên giữa căn phòng. Âu Tuệ Nhi run rẩy, khẩn thiết cầu xin hắn:" Đừng... xin anh hãy tha cho tôi"

Hứa Nhất Chính lại càng thích thú với dáng vẻ đau đớn, sợ hãi của cô, điều đó làm dục vọng trong hắn tăng cao, chưa gì cậu nhỏ đã thèm thuồng mà ngóc đầu dậy, bóng loáng, cưng cứng và vô cùng khó chịu. Thân thể của Âu Tuệ Nhi thật biết cách khiêu gợi dụng vọng trong hắn.

" Sẽ nhanh thôi"

Nói rồi, hắn kéo dây lên cao hơn, để khuôn mặt nhỏ đỏ như gấc của cô áp sát vào cậu bé của hắn, còn đôi môi hắn đang ở rất gần nơi u cốc quyến rũ của cô. Âu Tuệ Nhi cắn môi dưới, quyết không để hắn đưa thứ đó vào miệng cô. Hứa Nhất Chính đét vào mông cô hai cái đau rát:" Ngoan, muốn nhanh thì mau mau yêu nó đi"

Âu Tuệ Nhi ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn hắn, cô khó khăn, lạ lẫm há miệng ngậm lấy cậu bé. Hứa Nhất Chính rên lên thoải mái, hắn bắt đầu nhấp nhẹ trong khoang miệng cô, Tuệ Nhi nước mắt đầm đìa chảy ngược xuống tóc, ướt đẫm một mảnh sàn trắng. Thật khó thở!

Có gì đó chua chát từ bao tử cô chảy xuống cổ họng, hắn cứ tiến vào sâu cổ họng cô, Tuệ Nhi nhắm mắt, cau mày nhợn như sắp ói. Hứa Nhất Chính cúi đầu, đôi môi của hắn chạm vào cô bé của Tuệ Nhi khiến cô run lên, nơi đó nhồn nhột khó chịu nhưng cũng rất thoải mái lạ kỳ.

Tuệ Nhi dần trở nên mơ màng vì máu dồn xuống não quá nhiều, còn Hứa Nhất Chính cứ ngoáy rồi chọc vào u huyệt đến ướt nhẹp. Hắn kéo ngược cô lên, tháo sợ dây cho cô và đặt Tuệ Nhi lên giường. Âu Tuệ Nhi tỉnh tỉnh mê mê, đầu choáng váng không còn chút sức lực để phản kháng mặc cho hắn tiến vào rồi rút ra từng hồi. Hắn nâng chân Tuệ Nhi lên vai, nhấp thật mạnh rồi quỹ đạo ở tay dồn hết sức cấu vào bụng Tuệ Nhi, kéo một đường dài.

Bộ móng dài của hắn cà vào da thịt mỏng của Âu Tuệ Nhi đến chảy máu, thịt da của cô nằm gọn trong móng tay của hắn. Nhất Chính đưa miệng liếm láp những giọt máu ngọt tanh đó, nở nụ cười quỷ dị với Tuệ Nhi:" Em thật đẹp!"

Cô vừa khoái cảm, vừa đau đớn lại hoảng sợ tột độ, bao nhiêu cảm xúc cứ đổ ập tới tấp vào tâm thức Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính gồng người, hắn thúc nhanh hơn, mạnh hơn và ôm chầm lấy cô rống lên một tiếng. Dòng sữa trắng đục ấm nóng được đưa vào bên trong Tuệ Nhi, cổ tử cung cô co thắt liên tục và nhận lấy. Âu Tuệ Nhi như bừng tỉnh xô mạnh hắn ra khỏi thân thể mình.

Vì mới dùng hết sức hoạt động, hắn hơi mệt với không đề phòng cô phản kháng phút hạ màn. Hứa Nhất Chính bật cười cả thân thể cường tráng lõa lồ ngồi xếp bằng trên giường, mâu quang sáng rực chăm chăm nhìn cô, giọng hắn khô khàn:" Chạy đi, tôi cho phép đấy!"

Âu Tuệ Nhi ôm bụng không ngừng chảy máu, cô đã sợ đến độ chẳng biết đau là gì, hai chân đúôi đến bũn rũn nhưng vì muốn thoát khỏi ác ma. Cô không thể ngã quỵ trên sàn nhà được, đôi mắt đục ngầu chưa thoát khỏi hoan ái của cô tìm được chiếc khăn to. Đưa tay chộp lấy nó, cô quấn quanh người, co giò định chạy đi.

Nhưng cổ tay cô đau nhói, một lực kéo khá mạnh khiến cô ngã bật về sau, yên vị trong lòng Nhất Chính, hắn mút nhẹ vành tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô. Thân thể Tuệ Nhi khẽ run lên, Nhất Chính tà mị thủ thỉ vào tai Tuệ Nhi:" Em có thể chạy, nhưng em không thể trốn"