Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 39: Cầu hôn



[...]

Sáng hôm sau. Đồng hồ điểm đúng bảy giờ

Tử Phong cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, như có một vật gì đó đè lên người anh, nhất là phần ngực. Anh lơ mơ tỉnh lại, bấc giác đưa tay muốn đẩy thứ đấy ra thì lại chạm phải được thứ gì mềm mềm.

Trời, thì ra là Điềm Điềm đang nằm sấp đè lên người anh. Hai tay còn ôm chặt lấy cần cổ của Tử Phong. Thứ mềm mại đó cách một lớp vải mỏng, trực tiếp đè lên ngực của anh.

Mỡ dâng miệng mèo mắc gì không hưởng, anh bắt đầu sờ soạng khắp người Điềm Điềm hết bóp mông rồi lại sờ ngực. Thậm chí còn kéo cô lên cao một chút hôm vào đôi môi đang mấp mấy kia.

Hôm qua có chút rượu trong người, cho nên sáng nay cô ngủ rất say, cứ như bị đánh thuốc mê vậy. Không hề biết có ai đó đang lợi dụng chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ của mình.

Bốp.

Điềm Điềm giơ tay đập ruồi, đâu biết được là đang đánh vào mặt người nào đó. Bất ngờ bị ăn đánh, Tử Phong hơi đứng hình. Nhưng vài giây sau ánh mắt đã hiện lên tia gian xảo, lưu manh.

Em dám đánh anh? Được lắm.

- Áaaa. Đauuu, cái gì vậy...

Tử Phong hơi dùng lực cắn vào ngực của Điềm Điềm, cô đau đến nỗi tỉnh cả ngủ. Nhanh tay đẩy cái đầu biến thái kia ra. Cứ tưởng là ai, thì ra là anh Điềm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm.

- Anh về khi nào vậy? Về làm gì? Sao không đi tiếp đi. Đồ đáng ghét, ở bên cô ta không đủ hay sao mà còn về đây làm trò biến thái với em.

- Em la hét cái gì, anh chỉ biến thái với mỗi em.

Điềm Điềm cầm gối đập túi bụi vào người Tử Phong. Cô như trút ra hết nỗi uất ức trong lòng. Tử Phong ôm chặt lấy Điềm Điềm, để mặc cô phát tiết.

- Đừng đánh nữa, anh đau...

Lực đạo của mèo nhỏ yếu xiều, không nhắm nhò gì với Tử Phong. Nhưng cô lại vô tình đập gối vào vết thương của anh, làm anh đau đến mức suýt xoa, nhăn cả cơ mặt.

Điềm Điềm ngừng đánh, quay ra lo lắng, hỏi thăm anh.

- Em đánh nhẹ như muỗi đốt inox mà? Đau chỗ nào? Cởi áo ra cho em xem.

Điềm Điềm đúng là vừa đánh vừa xoa mà. Chiếc áo sơ mi nút bấm của anh bị cô giật phăng ra. Vết thương dài trên lưng Tử Phong đang rỉ máu. Cô cảm thấy mình có đôi chút quá đáng, thút thít khóc xin lỗi.

- Em...em không biết anh bị thương, em xin lỗi. Có đau lắm không?

Tử Phong được nước làm tới, vốn dĩ cũng không đau cho lắm. Nhưng anh lại làm bộ là cực kì đau đớn, gục mặt vào đồi núi kia mà làm nũng.

- Điềm Điềm...anh đau lắm...anh muốn... ăn em.

Sợ cô không hiểu, anh còn cố nói thêm phía sau. Điềm Điềm gượng đỏ mặt. Sao chỉ mới không gặp mặt nhau một tuần mà anh như biến thành người khác vậy?

Thấy Điềm Điềm không trả lời, anh lại hơi ngẩn đầu lên nhìn cô, tỏ qua dễ thương. Còn dãy nãy cả người lên. Giống như một đứa bé đang làm đòi kẹo.

- Điềm Điềm...anh khó chịu lắm. Em không thương anh sao? Anh ăn chay tận ba mươi năm trời rồi đấy.

Điềm Điềm: "..." Học ăn học nói, anh học đau cái thói làm nũng thế hả?

Anh tôn trọng cơ thể cô, nên mới hỏi ý kiến của cô. Điềm Điềm cũng hơi nhĩu lòng, sắp đồng ý giao phó cơ thể cho Tử Phong thì đột nhiên trong đầu cô hiện ra hình ảnh anh và người phụ nữ khác tay trong tay vui vẻ. Máu nóng trong người cô lập tức dân trào.

- Thương thì thương, nhưng không cho anh.

Điềm Điềm đẩy nhẹ Tử Phong ra. Anh hơi hụt hẫn vì đã làm đến mức như vậy rồi mà cô không đồng ý. Là cô không tin tưởng anh sao?

- Anh có người con gái khác ngoài em đúng không?

Điềm Điềm rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào hỏi anh. Tử Phong hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, ngay lập tức bật dậy, ngồi ngay ngắn, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, nâng khuôn mặt đang cuối gầm kia lên, rồi nói.

- Điềm Điềm...oan cho anh quá. Anh chỉ có mỗi mình em. Em xem, nhịp tim này không biết nói dối.

Anh áp tai cô vào bên ngực trái của mình. Còn đưa ba ngón tay lên thề thốt.

- Vậy tại sao áo sơ mi của anh lại có vết son và mùi nước hoa lạ? Còn nữa, tối qua em gọi cho anh thì người nhấc máy không phải là anh, mà là một người phụ nữ? Anh nói dối, nói dối...hức...ưm...ưm

Tử Phong nhắm thẳng vào hai cánh hoa anh đào mà hôn tới tấp, anh mút lấy môi cô rất mãnh liệt. Điềm Điềm bị anh hôn bất ngờ, không phản kháng chỉ trừng mắt nhìn anh. Đầu lưỡi nhỏ của cô cũng bị Tử Phong quấn lấy trêu đùa.

Anh hôn rất lâu, cho đến khi cô thiếu dưỡng khí cũng không chịu buông ra. Bàn tay hư hỏng lợi dụng lúc cô không chú ý liền mò vào trong váy ngủ, Tử Phong bóp nhẹ một bên ngực của Điềm Điềm, cô giật nãy người, dùng sức đạp anh thật mạnh.

- Anh...anh đừng có dùng hôn để đánh lạc hướng em.

Điềm Điềm chạy một mạch vào trong nhà vệ sinh, để lại anh một mình trên giường. Tử Phong bị cô đạp mạnh vài giây sau mới định hình được mọi thứ.

Tử Phong đến bàn lấy điện thoại nhắn tin cho Khương Đình, sau đó đi về hướng nhà vệ sinh.

- Điềm Điềm, mở cửa. Anh phải làm gì để chứng minh bản thân trong sạch đây!!!

Anh đứng bên ngoài gõ cửa, nói vọng vào trong.

- Không...em không mở đâu. Trừ khi anh...

- Anh làm sao?

Cô ngưng một lát, mới trả lời lại anh.

- Anh kết hôn với em. Em mới tha thứ cho anh.

Tử Phong nghe thấy liền phì cười. Không ngờ mèo nhỏ lại chủ động đến vậy.

- Em là đang cầu hôn anh sao? Được rồi, anh đồng ý lời cầu hôn ' chân thành ' này. Bây giờ mở cửa ra cho anh được chưa?

- Chưa...em vẫn còn giận lắm.

- Haizz, thế là chiếc bánh bông lan trứng muối size L này anh phải ăn một mình sao?

- To lắm hả anh?

Hai người cứ một trong một ngoài nói chuyện mãi thôi. Tử Phong phải gọi quản gia đem một chiếc bánh bông lan trứng muối lên để dụ dỗ thì Điềm Điềm mới chịu ló đầu ra.

Tử Phong: "..." Bông lan trứng muối quan trọng hơn anh sao?

Like + Theo dõi - vỏte cho tui nha!