Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 5: Thôi miên



Điềm Điềm cũng như những người khác bị nhốt vào một căn phòng tối. Bọn chúng đem cho mỗi người một phần cơm khá thịnh soạn. Không thể để cho ' hàng ' của mình tiều tụy được.

Một khay gồm có cơm, một cái đùi gà, trứng rán kèm một chút canh bí đỏ.

Các cô gái lao vào ăn như hổ đói. Bọn họ đói lắm rồi. Điềm Điềm cũng điềm đạm múc vài muỗng cơm bỏ vào miệng. Bỗng nhiên có một cô gái lại dựt khay đồ ăn của cô..

- Không ăn thì để tao ăn, ở tình huống này rồi mà còn ra dáng tiểu thư. Thấy ghét.

- Chị còn đói thì cứ ăn phần của em.

Điềm Điềm chẳng những không tức giận, mà còn tốt bụng nhường luôn phần cơm của mình co cô gái đanh đá đó.

Bữa cơm kết thúc không lâu, bên ngoài lại cod người mở cửa bước vào. Là quản lý của nơi này.

- Ăn xong rồi thì đi tắm, tối nay lên sàn.

Tên quản lý ngoắc tay, bên ngoài liền có mấy người phụ nữ khoảng trên ba mươi tuổi đi vào, kéo các cô gái đến phòng tắm.

Vốn dĩ không phải là đàn ông vì tên quản lý sợ mấy tên đó sẽ nảy thú tính với các cô gái, sẽ làm hư món hàng tốt này...

Các cô gái được đưa đi tắm gội sạch sẽ. Họ bị ép mặc lên mình những bộ đồ hầu gái, váy ngủ chỉ đủ che đi những nơi nhạy cảm.

Điềm Điềm được đưa cho một chiếc váy ngủ sexy. Để lộ cánh lưng thiên nga cùng đôi chân dài trắng trẻo, thon thả. Nhìn thôi cũng đủ nhứt nách.

Cô nhìn bản thân trong gương không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ.

May mắn là họ không tịch thu trang sức đeo sẵn trên người. Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm khi vẫn giữ được sợi dây chuyền của ' mẹ '.

Những người phụ nữ trung niên lại đưa họ đến một căn phòng. Bên trong đầy rãnh những cột cây hình thánh giá. Điềm Điềm và những cô gái khác bị trói vào đấy.

- Các người định làm gì bọn tôi?

Điềm Điềm sợ hãi hỏi bọn họ. Các cô gái khác sợ hãi đến khóc oà lên. Điềm Điềm cũng theo hiệu ứng đám đông mà bắt đầu rơi nước mắt.

- Thôi miên, xoá kí ức.

Một người phụ nữ trả lời.

Vài phút sau, có một người đàn ông râu ria dài ngoằn, trên người khoác chiếc áo blouse trắng. Trên tay còn cầm theo một sợ dây có mặt đồng hồ.

- Lần này có mười người ư? Chỉ còn một tiếng rưỡi là đến giờ lên sàn, thôi miên một người mất mười phút. Không biết có kịp không đây?

- Ông cô gắng nhanh một tí là được.

Ông ta trò chuyện với đám người kia. Bọn họ gật đầu vài cái rồi đi ra ngoài. Thì ra là bọn họ muốn thôi miên những cô gái này. Xoá sạch kí ức của họ, biến họ thành một trang giấy trắng. Tránh cho những hậu hoạ sau này.

Người đàn ông mặc blouse trắng đến chỗ cô gái đầu tiên. Bắt đầu nghi thức thôi miên, hắn ta cầm chiếc đồng hồ đung đưa qua lại trước mặt cô ấy. Rồi lảm nhảm điều gì đó, khoảng mười phút sau thì cô ấy ngất xỉu hoàn toàn.

Hắn cứ lặp lại việc đó với những cô gái tiếp theo. Điềm Điềm bị cột vào vị trí cuối cùng, cô rướng người nhìn từng người, từng người bị hắn thôi miên mà lo sợ.

Cho đến khi người thứ chín kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt Điềm Điềm, cô sợ hãi van xin lão ta.

- Đừng mà, van xin ông... hức.

Hắn ta bỏ ngoài tai những lời nói của Điềm Điềm. Hắn cũng thôi miên cô tương tự những người khác. Lúc thôi miên xoá kí ức năm Điềm Điềm bảy tuổi gần xong thì đột nhiên bên ngoài có người chạy vào.

- Đã xong chưa? Đến giờ rồi.

- Xong rồi. Đưa ra đi.

Có lẽ hắn ta cũng đã mệt mỏi, chủ quan không tiếp tục thôi miên Điềm Điềm nữa. Dù gì cô cũng chỉ giữ được kí ức từ năm bảy tuổi.

Mười người đàn ông to khoẻ, vào vát từng cô gái ra ngoài. Các cô gái được nhốt riêng vào mỗi chiếc khung sắt mạ vàng. Nhìn như những chú chim anh vũ bị nhốt trong lồng.

Họ dán lên chiếc lồng sắt những con số, nhìn như số báo danh. Chiếc lồng của Điềm Điềm được dán lên số bảy.

Nhưng nhà tài phiệt, con ông cháu cha đã ngồi dít dát trên khán đài. Dùng con mắt dâm tà mà quan sát từng cô gái.

Một người đàn ông mặt bộ vest trắng bước lên trên sàn đấu giá. Hắn là MC ở đây.

- Xin chào mừng quý ông, quý bà đã đến với sàn đấu giá DZ. Sẽ không để các vị đợi lâu, chương trình đấu giá hôm nay sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Xin cảm ơn!