Sự Cố Lãng Mạn

Chương 14



Edit: Hừa; Beta: Pate.

Lần đầu tiên An Minh Tri bị Trịnh Trinh Trinh làm cho đau đầu.

Cô nàng giống với những thiếu nữ cùng lứa tuổi, ngây thơ, đơn thuần, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh, gặp chuyện thì rất thích tìm hiểu đến tận căn cốt của vấn đề, nếu trích dẫn suy nghĩ của lứa tuổi mười bốn thì có thể biên soạn thành cuốn Mười vạn câu hỏi tại sao, mà sẽ không thể tìm câu trả lời chính xác được.

“Vậy tại sao hai người không kết hôn?”

Trịnh Trinh Trinh thôi dày vò lọn tóc đuôi ngựa màu nâu sẫm của mình, đôi mắt màu xanh lam rất giống với mẹ mình nhìn An Minh Tri, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Đáp án An Minh Tri không thể nói ra, cậu chỉ có thể dùng hành động ăn cơm để che đi tâm tình hoảng loạn của mình. Cậu làm sao có thể nói những gút mắc của người lớn cho Trịnh Trinh Trinh nghe được, chỉ nói: “Có lẽ anh với cha em không yêu nhau đến vậy đâu.”

Trịnh Trinh Trinh chống cằm, quyết tâm hỏi đến cùng: “Vậy là cha em không yêu anh hay anh không yêu cha em ạ? Em thấy anh rất yêu cha em luôn đó. Lão Trịnh tuy là mạnh miệng, có đôi lúc nóng tính nhưng vẫn yêu anh mà…”

An Minh Tri trầm mặc không nói gì.

Đôi mắt Trịnh Trinh Trinh đột nhiên mở to: “Minh Tri ca ca, hay là anh cảm thấy cha em không yêu anh hả?”

Có lẽ do di truyền và tính cách nên làm cho cô nói ra chữ “yêu” rất dễ dàng. So với chữ đó, An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương còn kém xa lắm, nhiều khi càng lớn, người ta càng dễ ngượng ngùng khi nói lời yêu.

An Minh Tri cúi đầu, khuấy bát canh của mình: “Ngài ấy có người mà ngài ấy yêu nhiều hơn anh.”

Trịnh Trinh Trinh chớp chớp mắt, rơi vào trầm tư. Cô không nghĩ tình cảm của bọn họ lại xuất hiện vấn đề “người thứ ba” nghiêm trọng đến thế. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô vẫn không nghĩ ra người mà An Minh Tri nói cha cô yêu đến vậy là ai, thậm chí cô còn chưa biết hai người họ từng vì chuyện này mà cãi nhau.

“Làm sao có thể chứ…” Trịnh Trinh Trinh buồn bực.

Cô không nói tiếp chủ đề này nữa, quay lại tập trung ăn cơm, đồ ăn mang ra đã nguội cả rồi. Ăn chưa được hai miếng, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Là vì em trai em sao ạ?”

Có nhiều lúc An Minh Tri không nhịn được, thầm cảm thán cô nàng quá thông minh.

“Có phải anh nói người phụ nữ sinh ra em trai em đúng không ạ? Tuy là người đó sinh con cho cha, nhưng mà cha em không có thích cô ấy đâu.” Trịnh Trinh Trinh nói, “Em đâu có thấy cha thường xuyên đi ra nước ngoài nữa đâu, bọn họ chia tay rồi.”

Giống như sinh ra em trai của cô rồi chia tay vậy.

Chuyện này chọc đúng chỗ đau của An Minh Tri, cậu nhìn chằm chằm bàn ăn trước mắt trong vô định một chốc, vừa như hỏi Trịnh Trinh Trinh, lại vừa như tự lẩm bẩm với chính mình, nhàn nhạt nói: “Nếu đã không thích nhau thì tại sao phải sinh con?”

Trịnh Trinh Trinh hơi rụt cổ xuống, cô chưa từng nghe An Minh Tri nói chuyện mà lại lạnh nhạt và cứng rắn như vậy, trong ấn tượng của cô Minh Tri ca ca luôn là một người dịu dàng hay cười, dường như sẽ không bao giờ tức giận.

“Chắc… chắc là chỉ vì đứa con thôi nhỉ…” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống như là cha với mẹ em đó, cùng sinh ra em dù bọn họ không yêu nhau, rất nhanh là ly hôn rồi.”

“Bây giờ thì cha em có anh, mẹ tái hôn nhiều lần rồi nhưng đoạn hôn nhân liên tục kết thúc sớm, hiện tại đã quen bạn trai mới, sang năm bọn họ chuẩn bị kết hôn nè, lúc đó có khi cha với em cùng tới dự lễ cưới. Cho nên là sinh con cũng không phải vì họ yêu nhau mà…”

Nói đến đây, cô có chút mất mát, Trịnh Dụ Chương ly hôn với mẹ cô lúc cô còn rất nhỏ, khi đó Trịnh Trinh Trinh còn chưa được hai tuổi. Tuy là kỳ nghỉ hè mỗi năm cô sẽ qua ở với mẹ mình một thời gian ngắn, nhưng nhiêu đó không thể bù đắp hết những thiếu hụt tình cảm của mẹ khi cô còn nhỏ.

An Minh Tri nhận ra mình đã lỡ lời.

Tuổi thơ của cậu và Trịnh Trinh Trinh có rất nhiều chỗ tương tự nhau, cha mẹ cậu cũng ly hôn từ sớm, sau đó hai người đều đã tái hôn với tình yêu mới của mình, đem cậu gửi ở nhà họ hàng cho đến khi cậu học Đại học. Cậu hiểu rõ được nỗi buồn trong sự bất lực đó.

“Trinh Trinh, anh xin lỗi…”

Trịnh Trinh Trinh lắc đầu rồi cầm lấy tay cậu, nói: “Không sao đâu ạ, em biết anh không cố ý mà. Ngược lại như này có khi lại tốt hơn, nếu như cha mẹ em vẫn miễn cưỡng mà ở cùng nhau, chắc hiện tại em cũng sống không vui vẻ gì rồi. Đặc biệt là anh đó, anh đối xử với em quá tốt rồi, nếu không phải cha em nhanh chân đến trước, bây giờ anh nhất định phải là bạn trai em rồi đó!”

An Minh Tri nở nụ cười, gõ nhẹ lên trán cô nàng, nói: “Em mới bây lớn, sao lại nghĩ đến chuyện có bạn trai rồi, coi chừng cha em biết đấy.”

“Em không có sợ cha đâu.” Trịnh Trinh Trinh lè lưỡi làm mặt quỷ.

Cười nói một hồi cô mới nhận ra mình lạc đề, mới đầu mình tính nói gì nhỉ? Ối…

“Nên em chỉ muốn nói là, không phải yêu nhau nên mới kết hôn sinh con đâu, biết đâu ba em chỉ muốn có thêm một đứa con, anh có từng nghĩ tới là không chừng cha em chỉ kiếm người đẻ thuê mà thôi không?”

Cậu có nghĩ tới, tất cả khả năng có thể xảy ra An Minh Tri đều đã nghĩ qua, nhưng nếu là như vậy thật, tại sao Trịnh Dụ Chương lại luôn giấu diếm, chuyện này làm cậu nghĩ mãi không thông.

“Trinh Trinh, chuyện của người lớn rất khó nói.” An Minh Tri không thể làm gì khác ngoài giải thích với cô nàng như vậy, “Nếu đổi lại là em, người em yêu lừa gạt em rồi sinh con với người khác, em vẫn sẽ yêu người đó rất nhiều sao?”

Trịnh Trinh Trinh trầm mặc, có lẽ cô hiểu được một chút cảm giác của An Minh Tri rồi.

Chỉ là mạch não của cô với người bình thường không giống nhau, trầm mặc mấy giây, cô lại nói: “Minh Tri, nói vậy nghĩa là anh thực sự rất yêu cha em đúng không ạ?”

An Minh Tri bị sặc một cái.

Tiểu cô nương này thật sự rất thông minh, cả cậu cũng bị dính vào bẫy của cô.

Hai người cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bọn họ vừa ăn xong bữa cơm thì vú nuôi gọi điện thoại tới, nói là tiểu thiếu gia không thấy cậu đâu nên bắt đầu khóc lóc rồi, Trịnh tiên sinh cũng không dỗ được cậu nhóc.

An Minh Tri không hay tự mình lái xe lắm, hôm nay cũng là tài xế đưa hai người họ tới đây, lúc trở lại thì bao lớn bao nhỏ, cậu không muốn làm phiền tài xế nên bọn họ bắt xe về nhà luôn.

Mới bước vào phòng khách là đã nghe thấy tiếng khóc của Trịnh Dư Dương.

“Không khóc nữa nha, chị mang đồ chơi về cho cưng nè…” Trịnh Trinh Trinh nhìn em trai nhỏ hơn mình cả mười tuổi, ánh mắt tràn ngập tình mẹ.

Trịnh Dư Dương nằm nhoài trên bả vai cha mình, nghe thấy có đồ chơi thì nước mắt lưng tròng nhìn chị mình, rồi nhìn về phía An Minh Tri, “oa” một tiếng càng khóc dữ dội hơn.

“Sao lại thế này?” An Minh Tri thả xuống một đống đồ mình vừa mua, chạy qua bế cậu nhóc.

Tiểu Dư Dương muốn cậu ôm, chui vào lồng ngực cậu vừa khóc vừa kể lể: “Cha là người xấu, không muốn cha nữa đâu… Hu hu…”

An Minh Tri đau cả đầu, một bên dỗ cậu nhóc, một bên giận chó đánh mèo lên Trịnh Dụ Chương: “Ngài lại làm gì con vậy hả!”

Trịnh Dụ Chương một đầu hắc tuyến, thằng nhãi này cái gì cũng không biết, nhưng mách tội hắn lại rất lợi hại.

“Bên ngoài, hu hu, con muốn đi tìm thùng rác bên ngoài…” Bây giờ mặt mũi cậu nhóc đã lem nhem như con mèo hoa, “Dương Dương muốn đi tìm thùng rác…”

Thằng bé vừa khóc vừa nói không rõ ràng, An Minh Tri phải nghe đến mấy lần mới hiểu được nó muốn nói cái gì. Cậu kéo ống tay áo lau mặt cho nó, kiên trì hỏi: “Dương Dương tìm thùng rác làm gì?”

Trịnh Dư Dương thút thít, nước mắt vẫn lộp bộp rơi xuống: “Không muốn cha này nữa, tìm thùng rác… nhặt cha khác tốt hơn…”

Đầu óc An Minh Tri mơ hồ.

Vú nuôi đứng xem nãy giờ bật cười, nói với cậu: “Là tiên sinh hù dọa tiểu thiếu gia, nói là nếu thằng bé còn khóc nữa thì sẽ đi tìm thùng rác nhặt một đứa nhỏ khác nghe lời hơn! Còn nói tiểu thiếu gia cũng được nhặt từ thùng rác mà ra đấy!”

An Minh Tri hiểu được toàn bộ, “phụt” một tiếng rồi bật cười.

“Sao ngài lại ấu trĩ như thế được chứ?”

Trịnh Dụ Chương không để ý tới, nhức đầu nói: “Ai mà biết nó tin thật lời tôi thật chứ.”

“Con còn nhỏ, đương nhiên là tin rồi.”

“Tin thì sao? Giờ nói nó chui từ đâu ra thì nó có thể nghe hiểu sao?”

“…”

Thường thường trong tình huống này, mọi người đều sẽ trả lời là được sinh ra từ bụng mẹ, nhưng mà Trịnh Dư Dương không có mẹ, để giải thích chuyện này rất khó. An Minh Tri cũng không còn cách nào khác, sử dụng tất cả bản lĩnh của mình để dỗ cậu nhóc, còn giải thích với nó là không phải cha không muốn có nó đâu.

Sau khi cậu nhóc được xác nhận nhiều lần là bọn họ không phải không cần mình, và sẽ càng không đi tìm thùng rác nhặt thêm một bạn nhỏ khác nữa, Trịnh Dư Dương cuối cùng cũng nín khóc an tĩnh lại, cũng không còn ý định ném người cha xấu tính này vào thùng rác nữa.

An Minh Tri để nhóc con lên ghế salon xem phim hoạt hình, cắt một đĩa hoa quả đặt trên bàn trước mặt nó. Tiểu Dư Dương đung đưa hai cái chân nhỏ đầy thịt, vui vẻ ăn, thút thít một chút rồi lại cười.

An Minh Tri tranh thủ đi thay đồ ngủ mặc ở nhà, lúc xuống dưới lầu thì thấy Trịnh Dụ Chương cầm sữa bò ấm đi tới, đưa cho cậu một ly, Dương Dương một ly, còn một ly thì để người giúp việc đem lên trên phòng cho Trinh Trinh. Cô nàng vừa về đến nhà là chạy vào phòng, ở trong đó không biết đàn làm cái gì.

“Dương Dương rất nghe lời, ngài kiên nhẫn với con chút đi.” An Minh Tri hiểu rất rõ tính tình của hắn.

Trịnh Dụ Chương nói: “Tôi thấy nó ỷ lại em quá rồi, hở một tí là khóc lóc, nó là con trai đó!”

An Minh Tri vừa uống sữa bò vừa lầu bầu không rõ phản bác lại hắn: “Ai bảo làm con trai thì không được khóc, khi còn bé em cũng rất đáng yêu đó, nhưng cũng hở một tí là khóc, mẹ em dỗ thế nào cũng không được.”

“Bây giờ cũng rất đáng yêu.”

“Làm gì có?”

“Đợi chút nữa thử thì biết.”

An Minh Tri không hiểu hắn nói gì, Trịnh Dụ Chương cướp ly sữa đã uống hết của cậu, chống tay vào bàn ăn sau lưng cậu, giam cậu lại trong vòng tay mình rồi tới gần hôn môi cậu. Thân thể An Minh Tri rất mềm dẻo, cả người cậu gần như sắp nằm trên bàn ăn rồi, nhưng không thể tránh thoát đi.

Hôn một cái còn muốn lấn tới. An Minh Tri ở cùng hắn lâu như vậy, làm sao không biết được hắn dù ở bất cứ nơi đâu cũng có thể giở trò lưu manh. 

“Dì giúp việc sắp xuống rồi!”

Trịnh Dụ Chương ôm người đặt lên bàn ăn: “Chuyện không nên nhìn bà ấy cũng không dám nhìn đâu.”

“Không được! Còn Dương Dương nữa…” Chỗ hai người đang đứng với phòng khách không có lớp che chắn nào cả, thằng bé chỉ cần quay đầu sang liền có thể thấy được.

“Lắm chuyện!” Trịnh Dụ Chương bị cậu nói tới mức không còn chút kiên nhẫn nào, tức giận nâng mông cậu, bế người đem lên lầu, vừa đúng lúc dì giúp việc đi ngược từ trên xuống. Bà không dám nhìn nhiều, tắt tivi rồi dỗ tiểu thiếu gia tắm rửa đi ngủ.


Không lường nổi phát ngôn của mấy cha con nhà này =))))) cua khét thật