Sự Cố Lãng Mạn

Chương 34



Edit: Hừa; Beta: Pate.

Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄

Trịnh Dư Dương ngủ đến bốn giờ chiều mới dậy. Nhóc con ham chơi buổi sáng đã tiêu hao hết năng lượng, giờ đang dành cả buổi trưa để hồi sức. An Minh Tri chống tay lên giường nhìn cậu nhóc, suy nghĩ miên man trôi xa.

Trịnh Dụ Chương ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Lại đây.”

“Gì ạ?” An Minh Tri hỏi.

Trịnh Dụ Chương không đáp, An Minh Tri chui ra khỏi chăn rồi nhét góc chăn cẩn thận cho Trịnh Dư Dương, bò đến phía bên kia giường.

“Em suốt ngày quan tâm đến thằng oắt con, còn tôi thì sao?” Trịnh Dụ Chương có hơi trách móc.

Thành phố H cách chỗ này khá xa mà hắn đến đây gấp rút, mấy công việc đành phải dồn lại hai ngày sau. Mà nhìn thái độ của An Minh Tri xem, chỉ biết đau lòng đứa nhỏ, còn hắn bự chình ình đặt ngay trước mắt cũng chẳng thèm nhìn.

Hắn chẳng thèm nghĩ đến An Minh Tri quay phim mỗi ngày mệt mỏi ra sao đâu có thời gian mà nghĩ đến hắn nữa, chỉ cần hơi mất tập trung đã bị đạo diễn mắng rồi, cùng lắm là buổi tối sau khi kết thúc công việc mới nhớ đến một lúc. Thời điểm đó Trịnh Dư Dương đã ngủ từ lâu rồi, mà Trịnh Dụ Chương chẳng biết ngủ hay chưa nên cậu không dám gọi điện thoại tới.

Trịnh Dư Dương là nhân vật quan trọng trong nhà có một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt.

Ví dụ như cha nó muốn gọi điện thoại cho ca ca thì nhất quyết không chịu gọi thẳng đến, đầu tiên phải quay sang nó hỏi con có nhớ ca ca không. Mà nhóc con đương nhiên là nhớ rồi, sau đó cha nó sẽ nói, nếu con nhớ vậy thì chúng ta gọi điện thoại cho em ấy một chút đi. Mà ca ca nó cũng giống vậy, lúc nó gọi tới, ca ca hỏi han quan tâm nó được một lúc thì cha sẽ bế nó sang chỗ khác hoặc sẽ để vú nuôi ôm nó đi. Rất nhanh sau đó bọn họ trò chuyện mãi rồi quên mất một người là nó đây, gạt nó qua một bên rồi nói chuyện với nhau đến quên trời quên đất, túm lại là nó chỉ được nói với ca ca vỏn vẹn mấy câu thôi!

Mà người đảm nhiệm vị trí này nhất định phải là Trịnh Dư Dương, còn nếu là tiểu nữ quỷ thông minh Trịnh Trinh Trinh, cô càng chỉ liếc mắt một cái là vạch trần được âm mưu của lão cha và cũng thẳng thắn bảo nếu muốn tâm sự yêu đương thì đừng lôi cô ra làm bức bình phong, hại hai người bọn họ lúng túng ngượng ngùng.

Dù là trước đây cô nàng cũng từng đảm nhiệm chức trách đặc biệt này rồi.

Làm sao mà An Minh Tri không nhớ hắn được, nhớ rất nhiều là đằng khác. Hơn nữa Trịnh Dụ Chương đang ở trước mắt cậu đây, làm sao dám nói không nhớ hắn được: “Nhớ mà, làm sao em không nhớ ngài được.”

Lúc bình thường nói dối không chớp mắt, giờ nói một cậu thật lòng mặt đã đỏ bừng bừng.

Trịnh Dụ Chương nắm lấy cằm cậu, hôn lên đôi môi mềm, An Minh Tri trèo lên ngồi khóa trên người hắn, Trịnh Dụ Chương thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ: “Nhớ cái gì?”

An Minh Tri nói: “Cái gì cũng nhớ hết.”

Đây không phải nói dối, xa nhau lâu như vậy cậu cũng muốn Trịnh Dụ Chương, những ngày vừa rồi bận rộn nên không có thời gian để ý đến mấy chuyện này, tất cả tích lũy lại rồi bùng nổ vào buổi chiều hôm nay. Có lẽ trải qua một lần sinh tử nữa làm cậu trở nên xúc động, những nhớ nhung như chảy ngược trong máu cậu, từng tế bào trong cơ thể An Minh Tri đang kêu gào thảm thiết.

Cậu nâng khuôn mặt Trịnh Dụ Chương lên, lặp lại một lần nữa: “Em nhớ ngài, chỗ nào cũng muốn cả.”

Cánh tay Trịnh Dụ Chương đặt bên thắt lưng An Minh Tri nổi lên gân xanh, tất cả nỗ lực kìm nén của hắn cuối cùng vì một câu nói đơn giản mà sụp đổ hoàn toàn.

Hắn thô bạo cướp lấy đôi môi An Minh Tri.

Trịnh Dư Dương nằm bên cạnh vẫn ngủ rất say, Trịnh Dụ Chương ôm cậu đi sang phòng ngủ khác. Vị trí của căn phòng này rất tốt, đối diện là sông, tầm nhìn không bị cản trở có thể thấy được cả núi ở phía xa xa, mặt trời ngả về Tây chiếu từng ánh nắng qua mặt cửa sổ sát đất, vô cùng ấm áp.

“Rèm cửa…” An Minh Tri dùng chút tỉnh táo còn sót lại nhắc nhở hắn.

Từ cửa sổ nhìn ra là phong cảnh trống vắng sẽ không có bất kì ai nhìn thấy được bọn họ, chỉ là đang ban ngày ban mặt mà tuyên dâm thì quả thật có hơi xấu hổ.

Không ngờ Trịnh Dụ Chương lại dùng tư thế này bế cậu đến sát bên cửa sổ, quần áo của An Minh Tri bị cởi hơn phân nửa, trên người còn chiếc áo sơ mi trắng, còn bị tuột xuống một bên vai chẳng che đậy được gì.



“Em muốn tắm.” An Minh Tri không còn chút sức lực, nói.

Trong phòng ngủ này có nhà tắm và vòi hoa sen, Trịnh Dụ Chương nắm lấy bàn tay cậu, giống như người yêu mà nói: “Cùng tắm đi.”

An Minh Tri lắc đầu, sợ hắn còn muốn làm nữa, đi tới nhà tắm: “Giờ ngài đi xem coi Dương Dương đã dậy chưa?”

“Ừm.” Quả thực là Trịnh Dụ Chương chưa hết thòm thèm, vén mái tóc rối vì ướt mồ hôi của cậu, hôn lên trán một cái.

Nhóc con vẫn còn ngủ, chưa tỉnh dậy, Trịnh Dụ Chương sang nhà tắm của căn phòng khác tắm rửa, sau đó đi ra thì Trịnh Dư Dương mới dậy, đang dụi mắt lăn lộn nằm chơi trên giường.

“Cha!”

Tâm tình Trịnh Dụ Chương rất tốt, đi qua bế nó lên hôn một cái.

An Minh Tri tắm có hơi lâu, muốn lấy “đám con cháu” của hắn ra khá tốn sức mà cậu lại không dám nhờ Trịnh Dụ Chương lấy ra giúp mình, cuối cùng không biết có lấy sạch sẽ hết hay chưa vội vàng lau rửa rồi đi ra. Trịnh Dư Dương đã mang tất và giày, mặc bộ quần yếm nhỏ nhỏ rất đáng yêu, đi đến đòi cậu bế.

“Tôi đặt phòng ăn ở tầng cao nhất rồi, em thay đồ chút rồi đi ăn.”

Trên mặt An Minh Tri vẫn còn hơi đỏ ửng: “Vâng.”