Sự Cố Lãng Mạn

Chương 44



Edit + Beta: Hừa.

Ngày ra mắt công chúng đầu tiên của bộ phim điện ảnh sẽ được tổ chức vào thứ Sáu, ngày tháng đã được chọn lựa cẩn thận, mặc dù đã nói như thế nhưng An Minh Tri vẫn đi sớm hơn rất nhiều, dù gì khán giả tới rất đông, có cả các nhà truyền thông tới góp mặt, ngoài buổi lễ ra mắt chính ra vẫn còn nhiều cuộc phỏng vấn riêng khác, phải đến đó sớm hơn.

Ngày hôm đó Trịnh Dụ Chương không phải đi làm, nhưng sau khi ăn sáng xong hắn vẫn ngồi tại phòng làm việc của mình, Trịnh Trinh Trinh không biết cha cô đang làm gì, lại sợ mình làm phiền cha làm việc sẽ chọc cho cha tức giận.

Kết quả là sau khi cô nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc, ló đầu vào thì nhìn thấy Trịnh Dụ Chương cha cô không hề xử lý tài liệu nào cả, cũng chẳng làm gì, chỉ đứng ngốc bên cửa sổ mà thôi. Bên ngoài cửa sổ là một mảng cây lá xanh um tùm giữa trời hè, từ cửa sổ phòng làm việc còn có thể nhìn thấy mặt hồ nước phía xa xa, chim chóc lượn quanh, có vài người đang câu cá quanh đó.

Trịnh Trinh Trinh giả bộ như mình chưa thấy gì, gõ cửa mấy cái, không thèm đợi Trịnh Dụ Chương cho phép cũng tự giác bước vào trong.

“Ai cho con đi vào?” Quả nhiên Trịnh Dụ Chương sầm mặt nhìn cô.

Trịnh Trinh Trinh cầm hai tấm vé tham gia lễ ra mắt, nói: “Cha, xế chiều hôm nay có lễ ra mắt bộ phim điện ảnh của anh Minh Tri, cha đưa con đi nhé.”

Trịnh Dụ Chương: “Bảo tài xế đưa đi đi.” 

“Hôm nay bác tài xế nghỉ ngơi mất rồi, gần lắm, ở ngay rạp chiếu phim trung tâm thôi.” Trịnh Trinh Trinh nói, “Cha đưa con đến đó rồi con mời cha xem phim, có được không ạ?”

Trịnh Dụ Chương quay đầu nhìn con gái một cái, Trịnh Trinh Trinh mang gen trội, đang độ tuổi phát triển nên cao rất nhanh, đã xấp xỉ một mét bảy mươi, cũng trở thành một nửa người lớn rồi. Nhưng dù gì thì cô vẫn là con gái của Trịnh Dụ Chương, chút âm mưu kia chỉ là múa rìu qua mắt thợ, liếc mắt một cái đã bị vạch trần.

“Cha muốn xem phim còn cần con mời?” Trịnh Dụ Chương nói, “Nói đi, muốn làm gì?”

Lấy lòng thất bại, cũng chẳng được chuyện tốt nào.

Trịnh Trinh Trinh bị bắt thóp, le lưỡi, giơ hai tấm vé trong tay: “Phim điện ảnh mới của anh Minh Tri, chiều nay chiếu lần đầu tiên đấy ạ.”

“Không đi.” Trịnh Dụ Chương nói dứt khoát.

Cô nàng không ngờ mình bị cha từ chối phũ phàng chỉ trong một câu nói như vậy: “Vậy… cha đưa con tới đó là được rồi, con tự xem một mình.”

Trịnh Dụ Chương hỏi cô: “Mấy giờ?”

“Ba giờ chiều ạ.” Trịnh Trinh Trinh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới mười một giờ trưa, “Hai giờ bốn mươi đi được rồi ạ. Cha, không đi cùng con thật à?”

“Có bộ phim nào của anh Minh Tri mà cha không xem đâu, cho dù chỉ là một vai phụ rất mờ nhạt, nhưng trước đây cha vẫn đưa con đến rạp chiếu phim xem đấy thôi.” Trịnh Trinh Trinh thăm dò nhân lúc cha mình còn chưa nổi giận, “Bộ phim này anh Minh Tri đóng vai chính mà, sao cha lại bỏ lỡ chứ?”

Rồi cô hơi ngập ngừng một chút, hỏi: “Cha, có phải cha không còn yêu anh Minh Tri nữa đúng không?”

“Trịnh Trinh Trinh!” Trịnh Dụ Chương cắt đứt lời nói của cô, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn con gái: “Đây là chuyện của người lớn, con xen vào làm gì?”

Trịnh Trinh Trinh cảm thấy oan ức vô cùng, cô không còn nhỏ nữa, chỉ có em trai còn nhỏ nên mới không hiểu, nhưng bản thân cô thì hiểu hết mọi chuyện. Cô là một thành viên trong gia đình này, chuyện của người lớn bọn họ cũng là chuyện của cô.

Nhưng cô không dám nhiều lời nữa, nếu bây giờ cô nói ra bất cứ câu nào cũng chắc chắn sẽ làm Trịnh Dụ Chương tức giận, trẻ con mà muốn lý luận với người lớn là rất khó.

Hiện tại An Minh Tri không có ở nhà, cô nàng có cãi nhau với cha cũng không có ai dỗ mình cả, Trịnh Trinh Trinh thầm tự nhắc nhở đây không phải mục đích của cô, cô không đến đây để cãi nhau với Trịnh Dụ Chương, tạm thời không nên nói lý với hắn. Bác tài xế đã nghỉ ngơi rồi, cô vẫn còn cần Trịnh Dụ Chương chở mình đến buổi gặp mặt.

“Vậy con không nói nữa, buổi chiều chở con đến rạp phim là được, con nói xong rồi ạ.”

Trịnh Dụ Chương nói: “Cha biết rồi.”

Cô nàng hài lòng rời đi, vừa đi ra cửa phòng còn ngoái đầu lại, ló đầu vào dò xét xung quanh, nói với cha mình: “Còn hơn ba tiếng nữa đó, cha suy nghĩ kỹ lại xem có muốn đi với con không nhé!”

Không đợi Trịnh Dụ Chương trả lời, cô nàng tức tốc chạy mất dạng.

Buổi chiều hôm đó Trịnh Trinh Trinh sửa soạn thật xinh đẹp, còn trang điểm nữa, cô mặc một chiếc váy áo màu xanh ngọc sẫm, mái tóc dài được buộc cao lên thành kiểu đuôi ngựa, đính một chiếc nơ bướm cùng màu có lọn ruy băng rũ xuống xuôi theo làn tóc, dưới chân mang đôi giày cao gót đế thấp. Tất cả còn được tô điểm thêm bằng đôi mắt xanh lam trong trẻo của cô, thực sự là lộng lẫy không nói nên lời.

Thế nhưng cô nàng còn chưa bước ra khỏi của nhà đã bị Trịnh Dụ Chương tạt một gáo nước lạnh, bảo cô ăn mặc quá người lớn, về phòng thay đồ lại đi. Trịnh Trinh Trinh không chịu, nhưng cuối cùng vẫn phải về phòng mặc thêm một áo khoác ngoài, nhìn thế nào cũng không vừa ý như hồi nãy nữa.

Người lớn thật là đáng ghét.

Trên đường đi đến rạp phim bị kẹt xe, lúc Trịnh Dụ Chương đỗ xe ở lối ra vào đã là hai giờ năm mươi phút.

Đằng trước rạp phim tụ tập rất nhiều người hâm mộ không mua được vé, có cả bảo vệ an ninh đứng giữ trật tự, vì quảng bá nên những bảng quảng cáo bên ngoài rạp phim đều được đổi thành poster khổ cực lớn của《Tổ chim》. Đó là hình hai người An Minh Tri và Phong Trì, một người cầm còng tay, một người cầm súng lục, gần như là dựa sát vào nhau tạo tư thế đối đầu.

Trịnh Dụ Chương nhìn tấm poster khổ cực lớn kia.

Dưới tấm quảng cáo có mấy người hâm mộ đứng chụp hình cho nhau, trong tay là tấm băng rôn cổ vũ, trên đó có viết “Trì Minh”, là ghép tên của Phong Trì và An Minh Tri, ở giữa có cả hình trái tim.

Trịnh Trinh Trinh cũng nhìn thấy, giả bộ họ khụ khụ hai cái: “Cha, bây giờ cũng đã đến nơi rồi, cha không vào thật ạ?”

Dường như Trịnh Dụ Chương vẫn còn nhìn chằm chằm tấm băng rôn kia, không để ý đến cô nàng.

“Nếu anh Minh Tri biết cha đến xem phim, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vẻ…”

Rốt cuộc Trịnh Dụ Chương hỏi: “Con cảm thấy em ấy sẽ vui vẻ?”

“Tất nhiên rồi.”

Trịnh Trinh Trinh xem thời gian, buổi ra mắt sắp bắt đầu rồi, cô không muốn bỏ lỡ dù chỉ một phút nên phải giục Trịnh Dụ Chương.

“Cha, con mua vé cho cha luôn rồi đó, cha mau vào xem đi chứ.”

“Ôi trời ạ, nhanh lên nhanh lên, sắp bắt đầu rồi kìa!”

Trịnh Dụ Chương đi lái xe đến bãi đỗ xe trong tiếng thúc giục của Trịnh Trinh Trinh.

Hắn nhất định không phải vì bị Trịnh Trinh Trinh thuyết phục nên mới đi cùng cô nàng, mà là vì tấm poster kia.

Trịnh Trinh Trinh không biết điều đó, lôi kéo cánh tay cha mình đi vào rạp chiếu phim, bọn họ đến hơi muộn một chút, người dẫn chương trình đã đứng trên sân khấu nói vài câu mở đầu, Trịnh Trinh Trinh và Trịnh Dụ Chương tìm đúng hàng ghế rồi ngồi xuống. 

Đến các nhân vật chính lần lượt bước lên sân khấu thì cả hội trường gần như náo loạn lên, nhiều người không chịu ngồi yên ở chỗ mình, lối đi phía sau chật ních những khán giả và nhiếp ảnh gia, tất cả người hâm mộ đều đồng thanh gọi tên Phong Trì và An Minh Tri, cả Trịnh Trinh Trinh cũng cổ vũ hết mình.

Cô nàng hô tên An Minh Tri, còn hô cho cả Phong Trì.

Trịnh Dụ Chương ngồi quan sát xung quanh, thêm cả đội ngũ nhân viên thì trong hội trường này có khoảng ba trăm người, đa số là những người trẻ tuổi, bọn họ cầm trên tay những tấm bảng cổ vũ gắn đèn LED ghi tên An Minh Tri.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy fan của An Minh Tri, tuy ở hội trường này chỉ có khoảng một, hai trăm người, nhưng hắn biết số lượng người hâm mộ thực sự của cậu đã lên đến mấy triệu, tất cả bọn họ đều yêu thích An Minh Tri.

Và những cô gái này rất trẻ trung rất nhiệt huyết, giống người tên Phong Trì đang đứng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia.

Hắn biết An Minh Tri rất yêu nghiệp diễn, chính vì vậy hắn đã dùng hết sự tôn trọng của mình dành cho cậu, nhưng có những thời điểm hắn thực sự không thể chịu được, ví như hắn không thích những người quá mức thân thiết với An Minh Tri, điển hình là Phong Trì, hoặc là vài diễn viên khác, bất kể là nam hay là nữ, hắn cũng sẽ thấy không thoải mái.

An Minh Tri đã đi cùng hắn từng ấy năm, hắn thậm chí còn không cho phép cậu diễn cảnh hôn chứ đừng nói đến cảnh nóng bỏng hơn, chính vì điều đó nên An Minh Tri phải bỏ lỡ rất hiểu kịch bản tốt. Nếu An Minh Tri đóng cảnh hôn với những người khác, dù biết đó chỉ là diễn nhưng Trịnh Dụ Chương hắn chắc chắn không thể kiềm chế được, dục vọng chiếm hữu của hắn quá mạnh mẽ. 

Người dẫn chương trình trên sân khấu cố gắng ổn định trật tự cho khán giả, hội trường trở về vẻ yên tĩnh ban đầu, bây giờ là thời gian trò chuyện với diễn viên về các phân cảnh trong phim điện ảnh, Phong Trì cầm micro nói chuyện, mới nói được vài câu mà khán giả phía dưới lại bắt đầu phấn khích đứng ngồi không yên. Trịnh Dụ Chương nhìn người trên sân khấu, biểu cảm hơi nghiêm túc.

Hai cha con ngồi bên dưới khán đài mà lại đông đúc người như vậy, An Minh Tri không nhìn thấy bọn họ, chỉ nhìn lướt qua phía bên này. Người dẫn chương trình hỏi ở trong đoàn phim cậu thân thiết với ai nhất, An Minh Tri hơi sửng sốt rồi, trả lời là cậu thân thiết với tất cả mọi người trong đoàn. Nhưng người dẫn chương trình lại nhất quyết muốn cậu nói ra một cái tên rõ ràng, thế là An Minh Tri bị hỏi dồn đến mức đỏ mặt mói nói là Phong Trì.

Người hâm mộ bên dưới cố gắng kìm nén những tiếng la hét phấn khích của mình, âm thanh từ màn trập của máy ảnh không ngừng phát ra tiếng “tách tách”.

Người dẫn chương trình lại hỏi tại sao, An Minh Tri nghiêm túc nói, bởi vì trong phim chúng tôi diễn cảnh đối thủ nhiều nhất, cho nên cũng thân quen nhau hơn.

Nghe được câu trả lời này, Phong Trì nhìn An Minh Tri mỉm cười, phía dưới khán đài lập tức náo nhiệt như ong vỡ tổ.

Biểu cảm của Trịnh Dụ Chương trước sau vẫn như cũ, thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc nãy.

“Con nói xem, có phải cha già rồi không?” Chờ đến lúc xung quanh dần yên tĩnh lại, hắn hỏi con gái mình.

Trịnh Trinh Trinh sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của cha mình, cô hơi hối hận vì đã kéo Trịnh Dụ Chương đến đây. Thành thật mà nói, hôm qua cô đã tự thề với lòng rằng mình sẽ đứng về phía An Minh Tri, nhưng hiện tại cô lại đau lòng cho Trịnh Dụ Chương, có lẽ Trịnh Dụ Chương đang trong khủng hoảng tâm lý tuổi trung niên.

Trong một khoảnh khắc cô không biết nên an ủi Trịnh Dụ Chương như thế nào.

Không cần cô trả lời, Trịnh Dụ Chương đã tự có đáp án. Thực ra hắn không tính là già, nhưng cũng không còn trẻ nữa, mà nơi đây lại là thế giới của những người trẻ tuổi.

Đột nhiên hắn thấy đố kị với người tên Phong Trì ở trên sân khấu, An Minh Tri đang cười đùa và nói chuyện với hắn ta, nhưng cậu với Trịnh Dụ Chương hắn đã không nói chuyện như thế từ rất lâu rồi. 

Trên sân khấu trên trò chuyện rôm rả, đạo diễn Nghê bật cười ha ha, Trịnh Dụ Chương đứng dậy rời đi.

“Ơ cha, cha đi đâu vậy ạ?” Trịnh Trinh Trinh nhỏ giọng gọi với theo hắn.

Tiếng vỗ tay lấn át giọng nói của cô, Trịnh Dụ Chương không quay đầu lại, hắn rời khỏi hội trường.

Nhưng đúng ngay lúc này, buổi ra mắt đã đi đến phần hồi kết, tiếp theo là thời gian chiếu phim, đạo diễn và một vài diễn viên ở lại để xem cùng khán giả, An Minh Tri và Phong Trì không xem, hai người đi vào phòng nghỉ ngơi theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác.

Trịnh Trinh Trinh cũng lặng lẽ chuồn đi. Khó khăn lắm cô nàng mới tìm thấy phòng nghỉ ngơi, nhưng bảo vệ lại ngăn không cho cô vào, Trịnh Trinh Trinh dồn hết tâm sức đối phó với bảo vệ một phen, nhưng cuối cùng vẫn để Hạng Tuyết đi ngang qua cứu cô.

“Em cảm ơn chị Hạng Tuyết.” Trịnh Trinh Trinh ngọt ngào nói, còn nhân lúc Hạng Tuyết không để ý mà làm mặt quỷ với người bảo vệ.

“Không có gì, tìm anh Tiểu An à?” 

Trịnh Trinh Trinh chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi, “Vâng, anh Minh Tri đang ở trong đó đúng không ạ?” 

Hạng Tuyết gật đầu.

Cô bé gõ cửa hai lần, thấy cánh cửa chỉ khép hờ, cô liền mở ra, quả nhiên nhìn thấy An Minh Tri và Phong Trì, còn có vài nhân viên công tác ở trong. An Minh Tri đang tẩy trang, đưa lưng về phía cửa nên không thấy cô nàng, nhưng Phong Trì lại nhìn thấy đầu tiên, hắn còn tưởng Trịnh Trinh Trinh cũng là minh tinh nào đó đi nhầm phòng.

“Anh Minh Tri!”

“Trinh Trinh?” An Minh Tri nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, “Tại sao em lại ở đây?”

“Em tìm anh đó. Bảo vệ không cho em vào, may mà có chị Hạng Tuyết giúp em.” Trịnh Trinh Trinh đi tới ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Cha cũng tới đó.”

An Minh Tri ngừng lại, nhìn hướng sau lưng cô nàng, chỉ thấy ngoài Hạng Tuyết ra thì không còn ai cả.

Trịnh Trinh Trinh: “Nhưng hình như tức giận bỏ đi rồi ạ.”

“Tức giận bỏ đi?”

Trịnh Trinh Trinh gật đầu thật mạnh, “Vâng, em cảm thấy vậy, gọi điện thoại cha cũng không nghe luôn.”

An Minh Tri lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Dụ Chương, đường truyền điện thoại vẫn reo nhưng mãi vẫn không bắt máy.