Sư Đồ Luyến Biến Thành Nhân Yêu Luyến

Chương 12



“Nghe nói Yêu Vương mới vừa kế vị đã biến mất, thú vị, không phải là bị tam vương của yêu tộc giết đâu nhỉ?”

“Chắc không đến nỗi đó đâu, dù sao cũng là Yêu Vương trời sinh của yêu tộc bọn họ, sao có thể yếu như vậy?”

“Ha ha ha có điều kịch của yêu tộc bọn họ đúng là rất đặc sắc, theo tình hình trước mắt chúng ta không cần lo lắng bọn họ rảnh tay quấy nhiễu tu chân giới.”

Sau khi Nguyễn Nhan ngụy trang thành người ẩn cư trong Thông Thiên thành thì chuyện nàng thích nhất chính là đổi lối ăn mặc, ngồi trong tửu lầu nghe chuyện bát quái.

Trong tửu lầu tốt xấu lẫn lộn, nàng ẩn mình ở trong đó trái lại cũng không quá nổi bật.

Chỉ có điều từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa từng nghe được điều nàng muốn biết.

“Các ngươi đã nghe nói chưa? Lần này Côn Luân sơn chiêu tân, một trong những địa điểm tổ chức chính là chỗ này của chúng ta.”

“Hả? Thành nhỏ hẻo lánh của chúng ta sao còn có chuyện tốt như vậy?”

“Hầy, vậy ngươi đúng là nông cạn rồi, từ sớm đã có lời đồn rằng vị Minh Không tiên tôn rời khỏi (*) Côn Luân sơn đang ở ngay trong Thông Thiên thành!”

(*) nguyên văn là 叛离, có thể là phản bội và rời đi.

“Này! Cô nương ngươi sao lại thô lỗ như vậy!”

Trong góc tửu lầu, một đại hán vạm vỡ đang híp mắt cười uống rượu với đồng bạn, đột nhiên lại bị cô nương sau lưng đập một cái, sau đó ly rượu vẩy hết lên người.

Đại hán hùng hùng hổ hổ xoay người, sau khi liếc thấy mặt cô nương thì lại tắt âm, đột nhiên nhăn nhó.

“Đó, cái đó… lúc cô nương đứng dậy, thực ra có thể chậm rãi hơn một chút…”

“Xin lỗi.”

Nguyễn Nhan nói xin lỗi chậm rì, rồi lại ngồi xuống một cách thất thần.

Bọn họ vừa mới nói… Minh Không tiên tôn rời khỏi Côn Luân sao? Hơn nữa hình như còn đang ở Thông Thiên thành này?

Nàng và sư tôn… lại gần nhau như vậy sao?