Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 20



Ta không nhổ cây phong tín tử của Mạn Mạn sư tỷ. Với quan hệ thân tình giữa hai ta, dù có nhổ sạch hoa cỏ trong vườn, ta cũng phải để lại cây hoa của tỷ ấy.

Nào ngờ ta ngày ngày tưới nước bón phân cho cây phong tín tử nọ, mà bông hoa ấy mỗi hôm một thêm héo hon, chẳng mấy ngày sau đã tự héo rũ.

Ta chôn những cánh hoa rơi thưa thớt tàn tạ ở chỗ nắng đẹp nhất trong vườn, đắp một nấm mồ hoa nho nhỏ. Ta biết nơi đây không chỉ chôn những cánh hoa đã lưu luyến lìa đời, mà còn vùi cả một mối tâm tình tan vỡ của sư tỷ.

Ta ngồi trước nấm mồ hoa, đập sạch bùn đất trên tay, nghĩ tới chuyện sư tỷ từng viết thư tình rã cả tay gởi chủ nợ nhà ta. Mối tâm sự này, bảo cắt đứt là cũng đứt sạch sành sanh ngay được.

Ta đột nhiên giác ngộ nhiều điều, sư tỷ quả là có tính cách của thần tiên.

Cây phong tín tử nọ thản nhiên khô héo, vậy nhưng mấy nay đám hoa cỏ còn lại trong vườn lại càng nở bung bét khí thế hơn. Ngày xưa ta nhổ tận gốc chúng nó, thì phải mất một đêm, nụ hoa mầm non mới có thể đâm ra trên chỗ cũ. Vậy mà chẳng biết mấy hôm nay kiểu gì mà vừa nhổ xong, chẳng bao lâu sau chúng lại nở đầy cành, phấp phới đón gió.

Ta thầm suy ngẫm trong lòng, chẳng nhẽ lại có ai si mê thương nhớ tên khùng Tinh Trầm này chăng?

Chuyện kỳ quái không chỉ xảy ra trong khoảng sân hoa hòe lộng lẫy của hắn…

Hôm sau, ta và hắn vừa vào sảnh Tri Ngôn, thì bỗng thấy một tiên nữ như hoa như ngọc bất thình lình ngồi tại vị trí trống trải phong thủy siêu tốt của hắn.

Bước chân Tinh Trầm hơi ngập ngừng, ta đang nhắm mắt theo sau hắn, lập tức cụng đầu vào lưng hắn.

Ta âm thầm than vãn. Sư tỷ gì ơi, hồi mới đến muội bị mù nên chạm phải vảy ngược của thẳng cha này thì thôi, tỷ ở Lưu Ba bao lâu rồi, sao hôm nay lại giở chứng mù dở thế này…

Cũng may hôm nay tâm trạng của chủ nợ nhà ta có vẻ khá tươi tắn, hắn còn chẳng thèm kiếm chuyện với tiên nữ nọ, ngược lại còn đến là rộng lượng dừng bước chân, tìm bừa một chỗ không có ai, đặt đít ngồi xuống.

Hắn chọn chỗ này làm ta vui quá xá, bởi vì Mạn Mạn sư tỷ ở ngay cạnh đấy.

Ta vội vàng ngồi ở bên kia của Mạn Mạn sư tỷ, cách hắn một người, lòng thấy khoái chí tợn.

Hắn thờ ơ quét mắt qua nhìn Mạn Mạn sư tỷ. Sư tỷ bỗng giật bắn người dậy, xách ta bằng một tay lên chiếc đệm hương bồ của tỷ ấy, còn tỷ ấy thì ngồi xuống tấm nệm của ta.

Kiểu gì ta cũng chẳng trốn nổi số phận ở vườn làm con sen trồng hoa cho hắn, lên trường làm con ở nâng sách cho hắn, ra ngoài còn phải theo hắn tò tò y như thái giám. Đi chậm là sẽ bị hắn bắn cho một ánh mắt sắc lẻm, bị hắn sai vặt như chong chóng từ sáng đến chiều.

Không rõ kẻ thiếu hiểu biết nào từng bảo, thời buổi này con nợ đều là ông nội, thằng đòi nợ mới là cháu trai.

Vậy mà sao ta không gặp được chủ nợ nào ngoan như cháu mình cơ chứ.

Cô tiên nữ mắt mũi có vấn đề kia chiếm trọn mảnh đất phong thủy màu mỡ của Tinh Trầm một mình, sung sướng biết là bao. Thi thoảng ta lại ngoái đầu nhìn tỷ ta với vẻ cực kỳ hâm mộ, nhưng ta lại thấy mặt tỷ ta trông rất sượng sùng, cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Một hôm khác, khi Nam Du sư huynh đưa chúng ta đi luyện kiếm trên bãi cỏ rộng rãi ở chân núi Tiểu Mi, một chuyện quái lạ nữa lại xảy ra. Có mấy tiên nữ liên tiếp té dưới chân Tinh Trầm, cô này nối cô kia ngã ào ào, y như sủi cảo trụng nước vậy.

Tên Tinh Trầm chậm tiêu này chẳng biết thương hương tiếc ngọc tẹo nào, mỗi khi có tiên nữ nào rớt xuống từ trên trời, ngã ngay dưới chân hắn không lệch tí nào, thằng cha này đều lùi một bước tránh đi với vẻ rất chi là khó chịu. Cuối cùng tránh mãi không nổi, hắn còn phát rồ tung cước đá thẳng tiên nữ đang nhào về hướng hắn bay vút ra ngoài…

Ta đứng cách đó không xa che mắt lại, quả thực nhìn hết nổi.

Chậc chậc, tên chết tiệt này độc thân tới tận giờ, không phải hoàn toàn là lỗi tại đống hoa hoét lục đục trong vườn đâu…

Ta thấy mấy bữa nay Tinh Trầm thực sự chưa được yên thân lúc nào. Trên đầu hắn dường như có treo một hũ mật trêu hoa ghẹo nguyệt, đi đến đâu cũng bị những tiên nữ yểu điệu thật tình cờ và thật bất ngờ bám theo, khiến tâm trạng hắn mỗi lúc một bực bội thêm.

Chỉ riêng đống phiền nhiễu ấy hẵng còn chưa đủ, lâu lâu ông anh thứ lắm chuyện của hắn lại tới gây gổ với hắn. Bình thường hai kẻ này bị Cảnh Húc sư huynh trấn áp, thì còn có thể miễn cưỡng ra vẻ nước giếng không phạm nước sông. Nhưng chỉ cần Cảnh Húc sư huynh lơ là một cái, là hai người họ có thể choảng nhau tới khi đất trời biến sắc nhật nguyệt chẳng còn.

Nhị điện hạ Tễ Nguyệt tạng người cường tráng, lại bắt nạt Tinh Trầm không có nội đan. Mỗi lần ra tay, anh ta đều đánh khí thế ra trò, như thể chỉ mong lấy đi tính mạng của hắn. Tinh Trầm tuy xanh xao gầy ốm, nhưng lúc ẩu đả lại sắc bén tàn nhẫn mặt không đổi sắc, không hề làm nhục cái tên Sát tinh Diêm vương của hắn tẹo nào.

Ta hóng hớt ngon trớn mấy hôm, nhưng dần dà cũng thấy hơi tò mò. Hai con thú con sinh chung một ổ, sao lại gây nhau đến độ mi chết ta sống thế này? Nếu từ nhỏ đến lớn suốt ngày choảng nhau kiểu đấy, mà tên khùng Tinh Trầm còn có thể sống đến bây giờ, vậy chẳng phải cũng gian khổ lắm sao…

Cậu chủ nợ thấy khó ở trong người, thì đời ta cũng chẳng khấm khá vào đâu được. Mỗi ngày ta đều bị hắn bắt phải thức khuya dậy sớm ngồi thiền luyện khí, đọc sách luyện viết, lâu lâu còn phải chép phạt chịu trận thay hắn. Thi thoảng được lúc nhàn hạ, ta còn bị lão già Bạch Chỉ chộp về bắt mạch, khiến ta buồn tái buồn tê.

Bữa nay vừa ra ngoài Tinh Trầm đã vô cùng bực bội, đi được vài bước là quay ngoắt lại luôn, không chịu xuống núi nữa.

Hôm qua ta đã nghe Mạn Mạn sư tỷ nói, sư phụ mời một vị tiên nhân rất thú vị tới đây. Thời niên thiếu người đó cũng tu hành ở Lưu Ba, là đệ tử mang chữ Dao, tên là Sở Dao.

Vị tiên nhân tên Sở Dao này là một tay vẽ vời rất tuyệt, năm xưa nổi danh là phường ngả ngớn phong lưu ở Lưu Ba, tình tự với vô số tiên nữ, nợ duyên tình một rổ. Còn nay kẻ này đã thành tiên quân cai quản tất cả đồ sứ và lò gốm trên bầu trời dưới nhân gian. Mạn Mạn sư tỷ bảo chân thân của ta là cái bình, chắn hẳn cũng có tý duyên phận với người này, rất nên tới gặp mặt nhau.

Vì thế hôm nay dù có thế nào ta cũng phải xuống núi xem thử.

Tinh Trầm đau đầu vì nghe ta quấy quả, đành phải miễn cưỡng ra ngoài với ta, mặt sù sụ cả đường, rất ra dáng ông đây là chủ nợ.

Ta đã quen với tác phong thấy gớm của hắn từ lâu, nên mình cứ vui phần mình đã. Ta thấy khóm hoa dại bên đường khá tươi tắn, nên tiện tay hái mấy bông cài lên búi tóc. Ta đón cảnh núi non tươi đẹp, gió ấm bọc đôi tay áo, thoải mái tự mình đi về hướng sảnh Tri Ngôn.

Đi tới chỗ cách sảnh Tri Ngôn không xa, ta bỗng thấy đám đệ tử Lưu Ba áo trắng phấp phới ngồi đầy nửa sườn núi hoa dại sặc sỡ đối diện, trước mặt ai cũng có bàn bằng ngọc xanh và giấy bút nghiên mực. Mạn Mạn sư tỷ nhìn thấy ta từ đằng xa, vẫy tay cật lực với ta.

Ta hớn hở dợm bước nhanh hơn. Vị Sở Dao tiên quân này quả nhiên thú vị gớm, thú vị ghê.

“Sư huynh, đi mau thôi…”

Ta quay đầu lại gọi Tinh Trầm, hắn thong thả cất bước đằng sau ta, lạnh te.

Ta chạy đến gần, thấy một bóng dáng thanh nhã phóng khoáng đưa lưng về phía mình, đang khom người làm gì đó trên chiếc bàn nhỏ. Có vẻ vị này chính là Sở Dao tiên quân.

Ta bước lên cung kính hành lễ với người nọ: “Đệ tử Lãng Nhiên, tên thật Phinh Phinh, bái kiến tiên quân.”

Đến gần ta mới thấy, Sở Dao tiên quân đang cúi đầu trước nghiên mực bằng bạch ngọc, nhuộm ra chất mực nước màu đậu khấu đậm như dùng phép ảo thuật. Nghe tiếng, ngài ngẩng đầu nhìn ta một lát, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ chợt rạng rỡ nỗi vui.

Ngài quẳng màu nhuộm đậu khấu đang cầm đi, túm hai tay ta kêu lên: “Tự nhiên rất đỗi tự nhiên, rực rỡ biết bao rực rỡ. Hôm qua ta tìm hết ngọn núi này, mà chỉ thấy thảm hoa dại trên nửa sườn núi đây có thể miễn cưỡng vẽ được vào tranh. Không ngờ một thoáng quay đầu ngẫu nhiên, nàng lại ở đây rồi.”

Ngài phất tay với đám đệ tử Lưu Ba đang trợn mắt há mồm, lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay chúng ta vẽ tiểu tiên tử này nhé.”

Ta cứng họng, nghĩ thầm, có phải đầu óc vị Sở Dao tiên quân này thú vị quá rồi không nhỉ.

Sở Dao tiên quân ấn ta ngồi lên cỏ bằng một tay, tặc lưỡi: “Mấy đóa hoa dại trên búi tóc của nàng hay ho ra phết, quay nghiêng mặt về phía mọi người nhé. Ô, nàng giữ lúm đồng tiền này lâu vào được không?”

Ta nghe thấy một tiếng ho nhẹ đằng sau mình. Vị tiên quân đang nhảy nhót lung tung ngơ ngác quay đầu lại, đụng phải gương mặt như sông băng vạn năm của Tinh Trầm, quả nhiên sợ tới độ kêu la oai oái, “Tiểu huynh đệ, ta thấy cậu như sắp lao vào choảng nhau với ta vậy đó. Ta dạy vẽ vời, không phải múa kiếm, cậu nên kiếm chỗ mà ngồi đi.”

Tinh Trầm: “…”

Ta nén ý định phá lên cười, nhướng mày lén lút nhạo báng hắn.

Tinh Trầm lạnh lùng liếc ta, đi ra ngoài mấy bước, ngồi cách đó không xa.

Tên dở hơi kia vừa ngồi xuống là xung quanh hú hồn gà bay chó sủa. Chỉ giây lát sau, phạm vi trong vòng một trượng đã sạch trơn bóng người.

Sở Dao tiên quân giơ ngón tay ra chọc vào lúm đồng tiền trên má ta, “Đây là chỗ sinh động của bức tranh đấy, nhất định đừng để lỡ nó nhé…”

Ngài vừa nói vừa nhìn về phía đám đệ tử Lưu Ba đằng sau, đột nhiên xuýt xoa: “Ngọn gió yêu ma nào vừa tới đây, mà thổi tan tác mấy đứa thế này?”

Tinh Trầm: “…”

Ta chỉ ước chi có thể cầm bút lông sói, vẽ lên trang giấy gương mặt lúc này của hắn. Từ nay về sau, bất kể gặp phải chuyện phiền lòng gì, chỉ cần nhìn biểu cảm của người trên bức họa, là đảm bảo có thể nở nụ cười.

Sở Dao tiên quân nói một tràng dài liến thoắng, thật ra túm gọn lại chỉ biểu đạt một ý thôi. Đó là làm thế nào để không vẽ đóa hoa tươi là ta đây thành một cây cỏ đuôi chó.

Sở Dao tiên quân lải nhải giảng giải, ta cực kỳ nhàm chán, đành phải quan sát những người mình có thể quan sát được trong phạm vi tầm nhìn. Ngắm nghía hết lượt, cuối cùng ánh mắt ta dừng lại trên mặt Tinh Trầm, bởi vì tên này chẳng những ở gần ta nhất, mà cũng là kẻ… đẹp nhất nữa.

Hôm nay thằng cha này rất nể mặt thầy Sở Dao tiên quân, hiếm khi lại nghiêm túc chuyên chú được tới thế này.

Ban nãy khi Sở Dao tiên quân bóp cằm ta quay đầu ta tới lui, tìm góc nào đẹp nhất để vẽ vào trong tranh, Tinh Trầm đã nhìn tay Sở Dao tiên quân chằm chằm, mặt có vẻ hơi sầm sì, mà lại nhuốm màu suy tư lắm.

Ta lén nghĩ thầm, bình thường ông tướng này chẳng bao giờ để tâm việc gì, vậy mà lại chịu dành chút chú ý cho món vẽ vời xanh đỏ.

Sở Dao tiên quân chọc chọc lúm đồng tiền của ta, hắn đột nhiên nắm chặt bút…

Ta bụng bảo dạ, đấy có phải cách cầm bút đâu. Nắm bút gì mà như nắm dao găm, chẳng lẽ tên này tính xọc ai? Chậc chậc, với hắn mà nói, trò học đòi văn vẻ này có lẽ hơi khó khăn.

Tới lúc bắt đầu vẽ tranh, ta thấy hắn còn cực kỳ ngoan ngoãn, hắn cầm một cây bút lông sói ngòi nhỏ, chấm chấm lên loại thuốc màu mà Sở Dao tiên quân phát cho mỗi người ở trên bàn, nghiêm túc đưa bút vẽ.

Ta thật lòng cũng có tí chờ mong, không biết hắn sẽ vẽ ta thành cái giống gì…

Sở Dao tiên quân đi một vòng bên ngoài, xem tranh các sư tỷ vẽ, tỉ mỉ chỉ đạo hướng dẫn, lúc về còn cầm thêm một đóa bồ công anh, cười đưa cho ta.

Ta vui lòng nhận lấy.

Ngài ngồi xuống cạnh ta, thì thầm bắt chuyện: “Tiểu tiên tử, ta nghe nói năm nay có một tiên nữ phi thăng từ bình đến núi Lưu Ba, hôm nay người đó có tới không? Phiền nàng chỉ cho ta với.”

Ta cười duỗi một ngón tay ra, quét một vòng quanh đám người phía trước, rồi chỉ vào chính mình.

[HẾT CHƯƠNG 20]