Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 113: Dao Trì Chi Châu




Editor:HamNguyet
Cát chưởng môn đã trở lại.Nhìn thấy Tần Lạc Y đến Thông Cẩm thành, hơn nữa tu vi đã tấn giai đến ngọc phủ lục giai, trong lòng vô cùng cao hứng. Nghe nói chuyện Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc trước sau cách xa nhau vài ngày, đều bị yêu thú vây quanh tập kích, liền trực giác việc này thực không đơn giản.
Hắn tự mình hướng đám người Quý Huyền, Dung Vân Hạc còn có Yến Nam Thiên, Lâm Hướng Nam hỏi sự tình phát sinh trải qua, ý đồ từ giữa tìm được một ít dấu vết để lại.
Khi hắn nhìn đến Sở Dật Phong dẫn người giải vây cho Dung Vân Hạc, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia khiếp sợ.Bất quá năm năm gặp lại, bởi vì quan hệ Tần Lạc Y, hắn đối với Sở Dật Phong vẫn có ấn tượng rất sâu, không nghĩ tới hắn cư nhiên từ Thánh Long đại lục đến Bồng Lai tiên đảo, hơn nữa hơi thở trên người rõ ràng cường đại hơn rất nhiều.
Hắn lại tự mình mang theo người xem xét trên mặt biển, trong vòng mười vạn dặm hải vực, cũng không phát hiện khác thường gì, chỉ có thám tử yêu tộc tu vi không coi là quá cao.Lại tiếp tục hướng ra phía ngoài tìm tòi.
Càng đi ra ngoài, yêu thú bắt đầu dần dần tăng lên, thỉnh thoảng có thể nhìn đến tu sĩ nhân loại cùng yêu thú kịch chiến.Chỉ là đàn yêu thú nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục con đến trăm con mà thôi, bay ra gần năm mươi vạn dặm, mới có thể nhìn đến đàn yêu thú mấy trăm con đến hơn một ngàn con tụ tập.
Tần Lạc Y bị Cát chưởng môn mang ra biển, bên người mang theo Đại Hắc cùng Hắc Đế cùng đi.Hai dị thú dọc theo đường đi đều không nhàn rỗi, đụng tới yêu thú không người chém giết đều xuất thủ, cường thế trấn áp, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, một đường đi đoạt không ít yêu đan, làm cho chúng cường giả đi theo đều đỏ mắt không thôi.
Nửa tháng sau bọn họ trở lại Thông Cẩm thành.Cát chưởng môn phái càng nhiều người rời bến ngày đêm tuần tra không ngừng, đặc biệt trong vòng hai mươi vạn dặm hải vực, cũng hạ lệnh nếu phát hiện đàn yêu thú từ năm mươi con trở lên, không thể tự tiện hành động, lập tức thông báo.Đây là phòng ngừa tu sĩ nhân loại giống hai lần trước, bị yêu thú ẩn nấp vây quanh.
Sở Dật Phong đứng ở bờ biển, một thân trường bào hắc sắc đen như mực tinh xảo đẹp đẽ quý giá, khiến thân thể hắn càng thêm cao ngất thon dài, ánh mắt tối đen nhìn hải vực xanh lam, tuấn nhan phong lưu mang theo khí phách, cỗ khí chất cao quý tao nhã từ trong khung lộ ra, làm tu sĩ phụ cận đi ngang qua đều nhịn không được dừng chân nhìn thêm vài lần.
Cũng có không ít nữ tu hai mắt phiếm quang, dùng ánh mắt tràn ngập ái mộ lặng yên đánh giá hắn.Có nữ tu muốn cho hắn chú ý, còn cố ý ở phụ cận đi tới đi lui.
Tên Sở Dật Phong cùng Phiêu Miểu Tông-Tần Lạc Y đồng dạng, hiện tại ở Thông Cẩm thành đã không người không biết không người không hiểu.Diện mạo tuấn dật vô song, khí chất tao nhã cao quý, lại ngồi trên pháp khí phi hành ngân sắc thật lớn mà đến...Rất nhiều người đều lén suy đoán thân phận hắn.
Cung Ly đi tới:"Điện hạ, đã tra được."
Sở Dật Phong rốt cục thu hồi ánh mắt nhìn về phía hải lý, nhìn hắn một cái, mâu quang thâm trầm mang theo một chút tà khí thanh lãnh:"Nói."
Cung Ly nhấp mím môi, mắt lóe ra tức giận, đương nhiên tức giận này không phải đối với chủ tử hắn, mà là Tần Lạc Y: "Phượng Phi Ly là đại đệ tử Cát chưởng môn, Huyền Thiên đại lục-thiếu chủ Phượng gia, đồn đãi thiên phú tu luyện cực kì cao, hơn mười năm trước đã tấn giai ngọc phủ, hai năm trước cùng sư đệ Đoan Mộc Trường Thanh đi Huyền Thiên đại lục, đến nay chưa về..." Cung Ly đem tin tức chính mình điều tra được nhất nhất nói tới.
"Phượng Phi Ly cư nhiên là người Huyền Thiên đại lục Phượng gia." Ánh mắt Sở Dật Phong híp lại, thần sắc trong mắt càng thêm ám trầm.
Vừa đi chính là hơn hai năm, một người ở Phiêu Miểu Tông tu luyện, một người ở Huyền Thiên đại lục...Có bạn lữ song tu như vậy sao? Tâm tình lo lắng nửa tháng, như mây tan thấy nắng, cuối cùng tốt hơn không ít, Tần Lạc Y...Quả nhiên lại lừa hắn!
"Nàng từng đến Huyền Thiên đại lục không?...Bọn họ có ở trong Phiêu Miểu Tông cử hành nghi thức song tu hay không?" Vì ổn thỏa, Sở Dật Phong lại mở miệng hỏi lần nữa.
"Không có, Phượng Phi Ly sớm đã không thường xuyên ở Phiêu Miểu Tông, Tần cô nương đến Phiêu Miểu Tông sau, hắn ở trong tông môn vài tháng, thời điểm hơn hai năm trước đệ tử Liễu Khuynh Thành của Ổ Sơn cho người ta ám hại Tần cô nương, nghe nói là hắn phái người theo dõi, bắt được Liễu Khuynh Thành phía sau màn."
"Không có là tốt rồi." Sở Dật Phong nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một chút cao hứng.
Cung Ly muốn nói lại thôi.
Sở Dật Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Còn có cái gì, nói tiếp đi."
Cung Ly hơi do dự, liền đem một vài sự tình  nghe được nói ra:"Đoan Mộc Trường Thanh vì cứu Tần Lạc Y mà nhảy xuống Sư Hổ Nhai nguy hiểm đến cực điểm...Ngoài Tiềm Giang thành, càng bởi vì lo lắng cho nàng mà đem một toà núi lớn mấy ngàn thước san thành đất bằng.Trong Ninh Võ thành, Tần Lạc Y vì một bạch y nam tử nhất ném trăm vạn kim..." Cung Ly càng nói trong lòng càng sinh khí, những năm gần đây, chủ tử tâm tâm niệm niệm đều muốn tới tìm nàng, vì nàng mà ngay cả nữ nhân đẹp như thiên tiên cũng chưa bao giờ liếc mắt một cái.Nhưng nàng khen ngược, đến Bồng Lai tiên đảo vài năm cư nhiên đem nam nhân trêu chọc từng người lại từng người.
Sắc mặt Sở Dật Phong cũng hơi hơi thay đổi.Thời gian ngắn ngủi năm năm tu luyện đến ngọc phủ, không đến hai mươi tuổi liền luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, đoạt được danh hào đệ nhất đại hội luyện đan Kim Đỉnh Sơn...Những chuyện đó, ngày đầu tiên hắn đến Thông Cẩm thành đã nghe nói, trong Thông Cẩm thành tùy tiện kéo một tu sĩ đến, thậm chí là người thường, đều có thể đem sự tích của nàng nói ra thao thao bất tuyệt, giống như tận mắt nhìn thấy. Y nhi hào quang vạn trượng như thế sẽ chọc đến rất nhiều người ái mộ cũng không quá ngạc nhiên.Hoàn hảo hắn hiện tại đến đây.
Tần Lạc Y từ hải lý trở về, còn chưa vào nhà, liền mẫn cảm nhận ra trong phòng có người.Nhấp mím môi, nàng âm thầm thở dài một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
Sở Dật Phong ưu nhã ngồi dưới tàng cây ngô đồng trong viện, trên tay thon dài như ngọc cầm một quyển Bồng Lai tiên đảo chí.Ánh nắng màu vàng quang từ kẽ hở tán lá cây ngô đồng rơi trên mặt hắn, quang ảnh loang lổ miêu tả bộ dáng hắn tuấn mỹ không tỳ vết.
Nhìn đến nàng tiến vào, hắn rất nhanh đem sách đặt xuống, lưu quang trong mắt tối đen chuyển động, khóe môi gợi lên một chút tươi cười mị hoặc.
Tần Lạc Y đi qua, không dấu vết nhìn kỹ hắn một phen, nói: "Ngươi như thế nào biết ta hôm nay sẽ trở về?"
Nàng vừa về Thông Cẩm thành, cùng sư phụ còn có các trưởng lão chia tay sau, liền lập tức trở lại, cũng không trì hoãn một chút thời gian, theo lý thuyết hắn không nên nhanh như vậy đã được đến tin tức lại đây mới phải.
Sở Dật Phong đứng dậy, dừng trên tiếu nhan nàng minh diễm, trong mắt như có một đám hoả diễm sáng ngời, cười nói: "Mấy ngày nay ta đều ở trong này."
Trong lòng Tần Lạc Y nhất thời ngũ vị tạp trần.Lúc này đúng là thời tiết tháng sáu, mặt trời cực nóng, hôm nay nàng đi lộ trình rất xa, vốn là thể chất không dễ dàng xuất mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng manh, khuôn mặt trắng nõn bị ánh nắng chiếu xạ nổi lên ửng hồng, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Sở Dật Phong nhịn không được liền xuất ra một cái khăn tay trắng tinh xảo, xúc cảm vô cùng tốt, lau mồ hôi trên mặt nàng, một bên trêu tức cười:"Nhìn nàng, chạy trốn một đầu mồ hôi." Thanh âm trầm thấp ôn nhu.
Chóp mũi ngửi thấy hương thơm thanh nhã trên người hắn, Tần Lạc Y quay đầu đi, muốn né tránh, cảm thấy chuyện này quá mức thân mật, làm cho tâm nàng không tự chủ được đập gia tốc: "Tự ta làm được."
Sở Dật Phong mỉm cười ôm nhẹ lấy thắt lưng nàng, đem người nàng cố định, lại lau chóp mũi nàng lần nữa, trong miệng thấp giọng trách mắng: "Đừng nhúc nhích, lập tức tốt lắm."
Nếu là người khác Tần Lạc Y đã sớm một chưởng hướng hắn chụp qua, bất quá đối với Sở Dật Phong nàng không hạ thủ được.Hai tay đặt bên người nâng lên, dùng sức muốn đẩy hắn ra.
Sở Dật Phong đứng thẳng bất động, lơ đễnh tiếp tục lau nhẹ.Trong lòng Tần Lạc Y lại hồ nghi không thôi.Nàng dùng lực lượng không nhỏ, chỉ là một tu sĩ huyền phủ, nàng cũng không đẩy ra.Thời điểm nàng rời đi, Sở Dật Phong là tôn giả.
Lần trước Tứ sư huynh Dung Vân Hạc được hắn cứu, nghe nói do tất cả nhóm hắc y nhân kia động thủ, Sở Dật Phong cùng Cung Ly đều đứng ở một bên, không xuất thủ.Hắn nói hắn đã bái sư...
Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y nhịn không được xuất thủ lần nữa, lực lượng trên tay lớn thêm không ít, vẫn không đẩy được hắn ra, lực lượng cường đại dừng trên người hắn, hắn giống như không hề cảm giác được, hắn chỉ mỉm cười lo lau mồ hôi trên mặt nàng.
"Tiểu sư muội." Dung Vân Hạc cùng Quý Huyền ngự hồng dừng trong viện, nhìn đến hai người trong viện ôm nhau, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức giật mình.
Tần Lạc Y nhịn không được nghiến chặt răng.Nàng đưa lưng về phía cửa, bất quá nghĩ thôi cũng biết động tác hai người nàng cùng Sở Dật Phong dừng trong mắt bọn họ, hẳn là ái muội đến cực điểm.
Giận dữ trừng mắt nhìn Sở Dật Phong một cái.Đều do chính mình vừa rồi quá mức khiếp sợ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người hắn, ngay cả hai sư huynh lại đây cũng không biết.
Sở Dật Phong lại tươi cười đầy mặt, thoải mái tự tại buông cánh tay đang ôm thắt lưng nàng ra, không hề có một tia xấu hổ, sau đó lại đem cái khăn tay trắng vừa lau mồ hôi cho Tần Lạc Y, bỏ vào trong tay áo.
Tần Lạc Y xoay người lại, kéo kéo khóe môi: "Hai vị sư huynh có việc?" Tường vây kia thấp, không ngăn được bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nên coi đấy là vật bài trí a.
Mâu quang Quý Huyền chợt lóe.Dung Vân Hạc biết tiểu sư muội sinh khí.Bất quá...Bọn họ nào biết Sở Dật Phong ở trong này, hơn nữa hai người cư nhiên ở trong viện ôm nhau, Sở Dật Phong còn thân mật lau mồ hôi cho nàng.Chuyện này cũng không nên trách nhóm bọn hắn a.
"Bạch Triệt sư đệ từ hải lý trở về, giết hai con yêu thú cửu giai Cự Giải, mang về giao cho đầu bếp Tiên Hạc Lâu nấu nướng, mời không ít sư huynh đệ cùng hảo hữu buổi tối đến Tiên Hạc Lâu ăn cơm.Nghe nói chưởng môn sư bá đã trở lại, ta cùng sư đệ nghĩ ngươi cũng có thể đã trở lại...Vừa lúc buổi tối chúng ta cùng đi Tiên Hạc Lâu." Quý Huyền cười nói ý đồ đến.
Chất thịt yêu thú Cự Giải non mịn, cực kỳ ngon, có thể nấu nướng ra thức ăn cực mỹ vị.Chỉ là yêu thú Cự Giải ẩn nấp sâu, lại đặc biệt giảo hoạt, không dễ bắt được, trước kia tu sĩ từ Thông Cẩm thành rời bến, quanh năm suốt tháng cũng khó bắt được mấy con.
"Sở huynh có hứng thú theo chúng ta cùng đi hay không?" Dung Vân Hạc tươi cười đầy mặt mời Sở Dật Phong.Từ nửa tháng trước biết tiểu sư muội cùng Sở Dật Phong quen biết sau, hắn xưng hô từ Sở công tử biến thành Sở huynh.
"Yêu thú Cự Giải sao?" Mâu quang Sở Dật Phong chợt lóe, dư quang khóe mắt liếc nhìn Tần Lạc Y một cái, gật đầu cười nói: "Nghe nói đây là món ăn nổi danh của Thông Cẩm thành, không nghĩ tới ta có dịp được nếm thử." Ngụ ý đó là muốn đi.
Bốn người nhàn thoại một hồi, lại hỏi một ít tình huống Tần Lạc Y đi theo Cát chưởng môn ra biển, mắt thấy trời sắp tối, liền hướng tới Tiên Hạc Lâu mà đi.
Trong Tiên Hạc Lâu đã có không ít tu sĩ đến đây.Bạch Triệt, Ôn Lăng Thiên, Yến Nam Thiên, Ninh Thù...Hơn nửa bộ phận người bên trong Tần Lạc Y đều nhận thức, có tu sĩ Phiêu Miểu Tông, cũng có một ít tu sĩ tông môn khác, còn có một ít tán tu.
Quý Huyền cũng mời Lâm Hướng Nam.Ôn Lăng Thiên cùng Ninh Thù đều là luyện đan sư nên rất quen thuộc, quan hệ cũng rất tốt, bọn họ đang đứng cùng một chỗ nói chuyện, bên cạnh còn có Canh Thường Nhạc cùng tham gia đại đội luyện đan sư Kim Đỉnh Sơn.
Tần Lạc Y một thân y phục thuỷ lục tây hồ, dáng người thướt tha yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp minh diễm, con mắt sáng nhìn quanh, tóc đen nhánh, ánh lên da thịt vốn trắng nõn càng thêm tuyết trắng như ngọc...Sau khi tiến vào tửu lâu nàng liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mà ba nam tử bên cạnh nàng, đều thập phần xuất sắc, Quý Huyền ôn nhuận như ngọc, Dung Vân Hạc ngọc thụ lâm phong, Sở Dật Phong lại tuấn dật phi phàm, cả người tản ra quý khí tôn quý.
Bạch Triệt tươi cười đi lên đón.Một bên hàn huyên một bên đưa bọn họ lên nhã gian lầu hai.Thần sắc Yến Nam Thiên phức tạp nhìn bóng dáng Tần Lạc Y, sau đó ánh mắt sắc bén dừng trên người Sở Dật Phong bên cạnh nàng
Ngoài cửa có vài bạch y nữ tử vây quanh một vị tử y nữ tử đi đến, khuôn mặt tử y nữ tử thanh lãnh ngạo nghễ, da thịt như tuyết, tóc đen như mực, một thân váy dài tử sắc phác hoạ thân hình thon dài lả lướt, lụa mỏng bay múa, chậm rãi tiến vào, rất có vài phần hương vị phiêu nhiên như tiên.
Nâng mắt nhìn đến một đạo bóng dáng tử sắc đang hướng trên lầu đi đến, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong mắt khó nén kinh hỉ,bộ pháp dưới chân nhanh hơn. Khẽ mở môi đỏ mọng kêu: "Sở đại ca!"
"Là Dao Trì tiên cảnh-Đan Tuyết Liên cô nương."
"Không nghĩ tới nàng cũng đến đây."
"Sở công tử lần trước cứu người, bên trong đó có Đan Tuyết Liên cô nương."
Trong tửu lâu vang lên một trận tiếng động khe khẽ nói nhỏ, bọn họ nhìn trong mắt Đan Tuyết Liên lạnh như băng ngạo nghễ hàm chứa một tia vui sướng thản nhiên, lại nhìn về phía Sở Dật Phong, Sở Dật Phong cứu tính mạng Đan Tuyết Liên, trách không được Đan Tuyết Liên cư nhiên tương phản bộ dáng thanh lãnh ngày thường, chủ động cùng người tiếp đón.
Đan Tuyết Liên là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Dao Trì tiên cảnh-Đan Hồng, bất quá hơn hai trăm tuổi liền tu luyện ra ngọc phủ, là thiên tài tu luyện của Dao Trì ngàn năm có một.
Bởi vì là nữ nhi chưởng môn, bối cảnh cường đại, thiên phú tu luyện cao, càng kiêm diện mạo xinh đẹp, nàng được xưng là Dao Trì Chi Châu.
Ở trên Bồng Lai tiên đảo, nam tử ưu tú theo đuổi nàng như cá diếc qua sông, nhưng vị Đan Tuyết Liên cô nương này người cũng như tên, như hoa sen trên đỉnh núi băng tuyết, xinh đẹp lại thanh lãnh, làm cho người ta mong muốn mà không thể thành.
Thanh âm "Sở đại ca" thanh thuý dễ nghe, Tần Lạc Y đương nhiên cũng nghe đến, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn đến hạnh mâu Đan Tuyết Liên vui sướng ẩn tình nhìn Sở Dật Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
"Nguyên lai là Đan cô nương." Sở Dật Phong quay đầu, nhìn Đan Tuyết Liên trong đám người có vẻ thập phần đáng chú ý, trong mắt không gợn sóng, khóe môi hiện ra một chút ý cười cực nhạt lại có vẻ xa cách, gật gật đầu, sau đó liền quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Dưới chân Đan Tuyết Liên bị kiềm hãm, trong mắt hạnh hiện lên giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới nàng chủ động tiếp đón chào hỏi, Sở Dật Phong sẽ lãnh đạm như thế.
Ngày đó bị yêu thú vây khốn, nàng vì phá vây đi ra ngoài, giết đến đầy người máu tươi, tóc tán loạn, thể lực cạn kiệt, chính mình chật vật như vậy hắn không chú ý tới nàng có thể lý giải, nhưng hiện tại...Trước khi đến, nàng còn cố ý tỉ mỉ chuẩn bị một phen, mặc vào y phục tử sắc cực giống y phục trên người hắn.
Dao Trì Chi Châu bị vắng vẻ, trong tửu lâu không hề thiếu người ái mộ nàng, thấy thế vội vàng vây quanh lên, nói chuyện ân cần, muốn nàng chú ý tới.
Đan Tuyết Liên nhanh chóng thu liễm mất mát trong lòng, khôi phục bộ dáng lạnh như băng, cao cao tại thượng không thể với tới, liếc mắt nhìn chúng tu sĩ vây quang một cái, đáy mắt hiện lên một chút khinh thường, chỉ cảm thấy bọn họ đều là phàm phu tục tử, tục khí không chịu được, làm sao cũng không so sánh được nửa phần phong thái lỗi lạc của Sở Dật Phong.
Mỗi lần nhấc tay đều mang theo tao nhã cùng cao quý, làm cho tim nàng đập thình thịch...Dư quang khoé mắt lóe ra một tia cực nóng, lặng yên đuổi theo lên lầu, lại chỉ nhìn đến bóng dáng một người cao lớn, rất nhanh biến mất trên nhã gian lầu hai nhã.
Trong nhã gian rộng rãi sáng ngời, cây gỗ lim chế thành bàn, phong cách cổ xưa mà tinh xảo, trên vách tường còn treo bức hải thiên nhất sắc đồ, một tu sĩ nhân loại nhìn không thấy diện mạo, chỉ có bóng dáng mạnh mẽ đang ở trong biên đại chiến yêu thú, bức hoạ rộng lớn đại khí, thập phần bắt mắt, khi nhìn đến giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Thời điểm ngồi xuống, Sở Dật Phong đương nhiên ngồi bên cạnh Tần Lạc Y, buổi chiều Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc gặp được một màn trong tiểu viện kia, biết quan hệ giữa tiểu sư muội cùng Sở Dật Phong không bình thường, âm thầm cười cười, cũng không để bụng.
Quý Huyền ngồi bên trái Tần Lạc Y.Dung Vân Hạc ngồi bên cạnh Sở Dật Phong.Ôn Lăng Thiên đem Hướng Nam Thiên thân là trận pháp đại sư dẫn vào nhã gian, cùng nhau đi theo vào còn có Yến Nam Thiên, thậm chí còn có Dao Trì tiên cảnh-Đan Tuyết Liên, Ninh Thù cùng Canh Thường Nhạc.
Đan Tuyết Liên vừa tiến đến, ánh mắt liền dừng trên người Sở Dật Phong, Sở Dật Phong đang nói chuyện với Dung Vân Hạc, giống như căn bản không nhìn đến nàng tiến vào.
Bên người hắn đã có người ngồi, nàng chỉ phải ngồi đối diện hắn, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn đến lẫn nhau.
Tần Lạc Y nói chuyện cùng Quý Huyền.Đan Tuyết Liên tiến vào, nàng tự nhiên thấy được, nàng nghe nói qua Dao Trì tiên cảnh-Đan Tuyết Liên, nhưng trước nay chưa gặp qua bao giờ.
Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc cũng nhận thức Đan Tuyết Liên, cười hướng tới nàng ta lên tiếng tiếp đón.
Đan Tuyết Liên ngồi xuống sau, ánh mắt xoay chuyển trên người Sở Dật Phong, trước sau không cùng Sở Dật Phong nhìn nhau chính diện, không khỏi thập phần nổi giận, còn có chút nhụt chí, sau đó cố tình rụt rè đem ánh mắt dời đi, quét qua mọi người trong phòng một vòng, Canh Thường Nhạc cùng nàng nói chuyện, nàng không chút để ý đáp lại một-hai câu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.