Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

Chương 3: Uy hiếp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Lê Thanh Nhiên

Editor: ThanhThanh0631 - Cá Muối 🐟

###

"Phu nhân, người chỉ bị trẹo chân..."

"Không không không, ta đau đầu, ta chóng mặt, choáng váng, chắc chắn là đầu ta bị va trúng đâu đó rồi..."

"Trên đầu người không có vết thương..."

"Vậy chắc chắn là nội thương!"

Nhìn thấy Bách Thanh và Sư An cùng tiến vào phòng, cuối cùng đại phu cũng được giải thoát khỏi cảnh dây dưa với Tức Hi. Ông nhìn họ như nhìn thấy người thân của mình, hành lễ nói: "Không biết tại sao sau khi phu nhân tỉnh dậy cứ liên tục ầm ĩ kêu đau đầu, còn nói rằng bản thân không nhớ gì hết. Nhưng lão thân khám kiểu gì cũng không tìm được vấn đề của phu nhân."

Tức Hi ôm chăn, nở nụ cười tiêu chuẩn với bọn họ.

Nụ cười giảo hoạt khiến Bách Thanh nhất thời nhớ tới vị cố nhân đã chết, trên người sởn cả tóc gáy.

Hắn trông thấy Sư An đi lên phía trước hai bước, sư mẫu thì rất tự nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh ra để tránh cho chàng bị va phải.

Quan tâm tự nhiên như thế lại lần nữa làm Bách Thanh cảm thấy quen thuộc.

"Sư mẫu cảm thấy thế nào?" Sư An hỏi.

Tức Hi hắng giọng, cười đáp: "Khá hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn đau đầu... Chuyện trước kia giờ không nhớ rõ lắm. Nghe nói ta ngã từ cây sơn tra xuống hả? Ta còn không nhớ nổi tại sao bản thân lại trèo lên cây sơn tra đây."

Nàng chớp chớp đôi mắt vô tội.

"Hình như người đi hái quả." Sư An cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ cười nói: "Ta đã phân phó đệ tử đi mua một ít sơn tra về cho người, sau này người muốn ăn gì hoặc có yêu cầu gì có thể nói với Bách Thanh và ta bất cứ lúc nào."

Sư An đưa hộp gỗ trong tay qua, Tức Hi lập tức vươn tay đón lấy, ôm vào trong ngực rồi mở ra. Bên trong quả nhiên là một hộp sơn tra.

Tức Hi vui vẻ ra mặt, trong lòng lại cảm thán Sư An quả nhiên rất biết cách đối nhân xử thế. Nàng đang định nói vài câu cảm tạ lại nghe thấy một giọng nam tức tối, chói tai.

"Xá muội [14] bị thương, tôn thượng lại chỉ dùng một hộp sơn tra bồi thường cho có lệ? Bắt nạt người ta như vậy, quả thật khiến ta đây mở rộng tầm mắt!" Nam tử cao lớn mặc một bộ thường phục màu nghệ nổi giận đùng đùng bước vào phòng, nhìn vào diện mạo thì thấy có mấy phần tương tự với Tô Ký Tịch.

[14] Xá muội: Tiếng chỉ em gái mình khi nói chuyện với người khác.

Tức Hi nghe vậy, đành yên lặng buông sơn tra đã đưa tới bên miệng xuống, nghĩ thầm, người Tô gia đưa dâu tới đây vẫn chưa đi cơ à? Thế này không phải là gia tăng độ khó cho khả năng diễn kịch của nàng hay sao.

Ca ca của Tô Ký Tịch đứng ở đầu giường của Tức Hi, xoay người nói chuyện với Sư An và Bách Thanh: "Ta nghe nói các vị tôn thượng là người có mỹ đức, xưa nay vẫn luôn tôn trọng có thừa, mới yên tâm phó thác xá muội tại đây. Ai ngờ ngày đầu tiên con bé đã trèo cây bị thương, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, thật sự làm người ta vừa thất vọng vừa lo lắng."

Tức Hi giơ tay: "Chuyện này thật ra là..."

"Tuy xá muội tuổi còn nhỏ nhưng luận bối phận lại là sư mẫu của các vị tôn thượng, các vị tôn kính, chăm sóc nó như vậy hay sao?"

"Muội bị ngã từ trên cây xuống..." Tức Hi tiếp tục cố gắng nói chen vào.

"Thiên Cơ Tinh Quân, ta tôn trọng ngài là nền móng của sự thiện lương trong thiên hạ, nhưng không ngờ ngài cũng là kẻ cậy mạnh bắt nạt người khác..."

Tức Hi cuối cùng không nhịn nổi nữa, duỗi tay vỗ nhẹ lên người huynh trưởng lòng đầy căm phẫn: "Huynh câm miệng nghe muội nói được không hả?"

Vừa dứt lời, ca ca nàng lập tức ngừng nói, giống hệt Bách Thanh nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc, Sư An cũng chuyển hướng về phía bên này.

Tức Hi cũng biết bản thân vừa nói ra những lời kinh người, vì thế hắng giọng. Tô Ký Tịch là nữ tử Giang Nam, mà nữ tử Giang Nam Tức Hi hiểu rõ nhất là mấy ca cơ, vũ kỹ ở trong giáo phường; nàng nghiền ngẫm lại thần thái giọng điệu của các nàng ấy một lát, mới khoan thai mở miệng.

"Mới vừa rồi muội muội bởi tình thế cấp bách nên đã nói lời thất lễ. Ca ca, muội muội biết huynh đau lòng cho muội, nhưng như vậy lại thành chuyện bé xé ra to. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, người chịu tội nên là muội, hai vị Tinh Quân chỉ là người vô tội. Huynh không cần quan tâm muội, nên sớm ngày về nhà cho thỏa đáng mới phải."

Nàng tự nhận đã cố gắng 10/10 để học cách ứng đối vòng vòng vo vo này.

"Thật sự là do chúng ta không tốt, chưa kịp giới thiệu sư mẫu với Tinh Khanh cung. Sư mẫu ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, khó tránh khỏi việc hoảng sợ, bị thương." Sư An cũng mở miệng, nghiêm túc nâng tay hành lễ tỏ vẻ xin lỗi.

Trên ống tay áo màu trắng của chàng thêu hình Phượng Hoàng Chấn Vũ, điển hình của cung phục mùa thu, ngoài ra còn có tinh đồ Tam viên nhị thập bát tú [15] trải dọc theo vạt áo từ mặt trước ra phía sau lưng, trông hệt như một bức hoạ cuộn tròn.

[15] Tam viên nhị thập bát tú: Các nhà thiên văn cổ Trung Quốc đã chia phần bầu trời mà họ quan sát thấy thành 31 khu vực, gồm Tam viên (三垣, sān yuán) và Nhị thập bát tú (二十八宿, èrshíbā xiù).



Sư An có một loại sức mạnh khó giải thích; người được chàng xin lỗi sẽ ngược lại cảm thấy mình có tội. Có lẽ, nam tử dịu dàng tuấn lãng này sinh ra là để đứng ở trên cao không thể cúi đầu, cho dù nhân vật mà chàng cúi đầu có cao quý tầm cỡ đến đâu, đều sẽ làm ô uế chàng.

Loại khí chất này thường khiến cho đối thủ chưa đánh đã bại, trước kia không biết Tức Hi đã phải trải qua bao nhiêu lần.

Huynh trưởng Tô gia quả nhiên cũng không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt phẫn nộ ở trước mặt Sư An, nhưng hắn vẫn hơi bất mãn nhìn Sư An và Bách Thanh vài lần: "Nếu Ký Tịch đã nói vậy thì ta cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Ta còn có ít chuyện muốn nói với muội muội, thỉnh nhị vị tránh mặt một lát."

Sư An mỉm cười nhàn nhạt, hành lễ sau đó rời khỏi phòng với Bách Thanh.

Sau khi xác nhận Sư An và Bách Thanh đã đi xa, Tô Chương mới ngồi lên ghế bên cạnh giường của nàng, hạ thấp giọng nói: "Ngươi định làm gì? Ta nghe nói ngươi không nhớ rõ mọi chuyện, chẳng lẽ đến ước định giữa hai chúng ta ngươi cũng quên rồi sao?"

Muội muội trước mặt lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nàng hơi nghiêng người về phía trước, có vẻ rất có hứng thú với đề tài này: "Muội không nhớ rõ lắm, ca ca nói lại cho muội nghe đi."

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết được không đúng ở đâu, chỉ nói: "Chúng ta đã bàn ngay từ đầu rồi, ta giúp ngươi gả cho cung chủ của Tinh Khanh cung, ngươi sẽ tìm cơ hội lấy trộm Tinh Mệnh Thư."

Vẻ mặt của muội muội sững lại một lát, sau đó lại cười ha hả.

"... Ha ha ha ha ha... Xin lỗi xin lỗi, muội không kìm được..." Tức Hi cười đến nghẹt thở.

Tinh Mệnh Thư phong Tinh Quân thật sự không phải mò kim đáy bể. Cứ ba năm một lần, Tinh Khanh cung sẽ cử hành một cuộc thi lớn, chỉ 50 đệ tử đầu tiên mới có tư cách tham gia lễ Phong Tinh. Tinh Mệnh Thư sẽ từ trong 50 người đó chọn người phong làm Tinh Quân.

Đương nhiên cũng có người giống như Sư An, mới sinh ra đã được Tinh Mệnh Thư chỉ định sẽ trở thành Thiên Cơ Tinh Quân.

Có một số tu sĩ cảm thấy Tinh Khanh cung có được Tinh Mệnh Thư đã chiếm hết phần trở thành Tinh Quân của các tu sĩ khác, nên đều phê bình kín đáo. Đây đều là mặt ngoài, chứ ngầm, ai mà không muốn nắm giữ Tinh Mệnh Thư, làm lễ Phong Tinh cho người trong nhà.

Tô Chương nghi ngờ nhìn Tức Hi đang hết sức vui mừng, Tức Hi ổn định biểu tình, chân thành nói: "Ca ca à, muội thật sự không nhớ rõ chuyện này, loại chuyện người si nói mộng này huynh cũng nên sớm quên đi."

Tô Chương lập tức đứng lên khỏi ghế, cơn tức khiến hắn xem nhẹ khí chất khác thường trên người vị muội muội này, chỉ cả giận nói: "Ngươi được như nguyện rồi cho nên định đổi ý đúng không? Đừng quên là ai đã nghĩ ra cách giúp ngươi có được vị trí sư mẫu, đừng quên mẫu thân ngươi vẫn đang ở nhà mong ngóng ngươi đấy!"

Tức Hi ngẩng đầu nhìn hắn chốc lát, sau đó thong thả mở hộp gỗ ra, bắt đầu ăn sơn tra: "Ta từng đọc không ít chuyện xưa, nào để ta đoán xem. Có phải mẫu thân thân sinh của Tô Ký Tịch là một người khác, còn nàng ấy thì bị vị mẫu thân chính thất nhận nuôi dưới gối không? Dựa theo lập luận này, nàng ấy rất có thể đã bị ngươi xúi giục theo đuổi cung chủ của Tinh Khanh cung để tranh đấu cho bản thân và mẫu thân ruột thịt. Chắc những tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, chờ cả đêm trong trời tuyết, bỏ nhà đi theo đuổi người ta cũng là các ngươi dạy nàng ấy nhỉ?"

Tô Chương hừ lạnh một tiếng, đáp: "Đừng dùng giọng điệu âm dương quái khí đó nói chuyện với ta, không phải ngươi nhớ rất rõ mọi chuyện đấy sao?"

Tức Hi thở dài, cầm hai quả sơn tra còn lại trong hộp gỗ lên rồi đóng hộp lại để sang một bên, mỉm cười nhìn Tô Chương: "Ôi chao, đã lâu lắm rồi ta mới gặp được một tên súc sinh hàng thật giá thật như ngươi đấy."

"Ngươi... Ngươi!"

"Ta vẫn luôn nghĩ, các cô nương Trung Nguyên vốn nổi tiếng là rụt rè trọng danh tiết, sao có thể vì theo đuổi người yêu mà bắt chước khí thế của nữ tử Miêu Cương chúng ta đây? Nếu ngươi thật sự xem nàng ấy là muội muội thì đã chẳng lợi dụng nàng ấy, thậm chí là uy hiếp mẫu thân nàng ấy, như vậy có phải là quá đê tiện rồi không?"

Tô Chương không nén được cơn giận: "Ngươi có tin ta sẽ..."

Tức Hi có lệ đáp: "Tin tin tin..."

Nàng bóp nát quả sơn tra, nhanh chóng viết mấy nét nguệch ngoạc lên vạt áo trước của Tô Chương, sau đó thu tay về nói: "Nếu kẻ này dám ám hại mẫu thân của Tô Ký Tịch, hại một phản [16] mười..."

[16] Chỗ này hiểu là người đau một thì kẻ hại người đau mười.

Tô Chương hoảng sợ lui về sau vài bước, nhìn Tức Hi từ trên xuống dưới: "Ngươi... Ngươi..."

"... Nếu kẻ này dám tiết lộ thân phận của ta, thì... ừm... thất khiếu đổ máu đến chết." Tức Hi còn tự hỏi không biết kết quả nào có tính răn đe hơn, sau đó mới nhìn về phía Tô Chương sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười xinh đẹp: "Chủ nhân tai hoạ là Huỳnh Hoặc, tai ương khổ nạn đều do ta ban, tiếp lệnh!"

Vạt áo trước dính nước quả sơn tra của Tô Chương lập tức xuất hiện ánh sáng màu đỏ rồi nhạt dần.

Lời nguyền chết chóc đã được hình thành.

"Sao có thể... Huỳnh Hoặc Tai Tinh... Hòa Gia... Ngươi là ai? Không phải ngươi đã chết rồi hay sao... Tô Ký Tịch đâu?" Tô Chương lẩm bẩm nói năng lộn xộn.

Tức Hi không trả lời hắn ta, chỉ cười hì hì: "Sao thế ca ca, ngồi đi kìa?"

Tô Chương cứng người bị nàng kéo ngồi xuống ghế, vừa định nói gì đó lại thấy Tức Hi đặt tay lên môi làm động tác im lặng: "Từ nay về sau ca ca phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhớ lấy, họa từ miệng mà ra."

Sắc mặt của Tô Chương thoắt cái trắng bệch, cơ thể bắt đầu run rẩy, chẳng còn tí xíu dáng vẻ hung hăng lúc vừa rồi. Tức Hi vỗ vai hắn, thở dài: "Đã nhiều năm rồi không có ai dám uy hiếp ta. Thật ra chuyện này cũng khá thú vị đấy chứ. Ca ca à, từ đây về tới mạt lăng đường xá xa xôi, huynh nhớ bảo trọng, về nhà thì đừng quên thay muội vấn an mẫu thân nha. Muội thấy ngày mai huynh có thể xuất phát rồi đấy."

Nàng buông tay, lại cầm quả sơn tra lên bắt đầu ăn: "Huynh thấy sao, ca ca của muội?"

Ngày hôm sau, Tô Chương lập tức khởi hành trở về mạt lăng của Tô gia. Hành động nhanh đến mức tưởng như có ma quỷ đuổi theo phía sau hắn. Tức Hi lười biểu diễn một màn huynh muội tình thâm nên lấy cớ bị trẹo chân rồi nằm ỳ trong phòng ăn quả sơn tra.

Tiểu cô nương vô lễ với nàng ngày hôm đó đã tới cửa xin lỗi, tên nàng ấy là Chức Tình. Cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt hồng hồng, trong mắt hàm chứa áy náy và tủi thân hành lễ nói xin lỗi với nàng. Tức Hi im lặng nhìn nàng ấy. Khi khuôn mặt Chức Tình càng lúc càng đỏ, càng lúc càng căng thẳng, nàng duỗi tay vỗ lên vai Chức Tình.

"Bách Thanh đã giáo huấn ngươi rồi đúng không? Haiz, sao tính tình cũ kỹ cổ hủ của Bách Thanh vẫn chẳng thay đổi tí nào thế, trưởng bối thì đã làm sao? Trưởng bối thì không phạm sai lầm chắc? Hậu bối nói xấu trưởng bối cũng là chuyện bình thường mà!" Tức Hi kéo Chức Tình vẻ mặt mờ mịt ngồi lên ghế bên cạnh giường, rồi thuận tay cho nàng ấy một quả sơn tra.

Chức Tình cầm trái cây, ngập ngừng đánh giá Tức Hi.

"Sao thế, cảm thấy ta không có ý tốt à?" Tức Hi cầm một quả lên ăn.

Chức Tình lắc đầu lia lịa, nàng ấy trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta nói sư mẫu là du côn lưu manh, sư mẫu không tức giận sao?"

... Nếu tức giận vì loại mắng chửi cấp thấp này thì nàng bị mắng nhiều năm như thế đã sớm tức tới mức đi chầu tổ tiên lâu rồi.

"Miệng mọc trên người của ngươi, ngươi thích nói thế nào, muốn nói thế nào ta không quản được." Dừng một lát, nàng quyết định đổi đề tài: "Ta nghe nói ngươi ở Tinh Khanh cung đã bốn năm đúng không? Chắc ngươi khá quen thuộc với tình hình nơi đây rồi nhỉ, ngươi kể cho ta nghe được không?"

Đây hiển nhiên là đề tài Chức Tình rất am hiểu, nàng ấy ngồi thẳng lưng nói: "Tinh Khanh cung đã được xây dựng hàng nghìn năm, chiếm giữ chân núi phía Nam của núi Nam Lộc; hiện có 300 đệ tử, 36 vị Tinh Quân, trong đó có bảy vị giáp đẳng Tinh Quân bao gồm Thiên Cơ, Thiên Lương, Thiên Đồng, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang và Liêm Trinh. Xưa nay cung chủ sẽ do một trong hai vị Tử Vi Tinh Quân hoặc Thái Dương Tinh Quân đảm nhiệm, nhưng hiện giờ vị trí của hai vị Tinh Quân đều trống, cho nên Sư An sư huynh tạm thời giữ chức vị cung chủ."

Tức Hi nghi ngờ buột miệng thốt ra: "Tham Lang Tinh Quân cũng ở đây hả?"

Trước khi chết, nàng mang sứ mạng của hai tinh mệnh, Huỳnh Hoặc tinh vẫn đi theo nàng, còn Tham Lang tinh thì biến mất. Có lẽ đã bị Tinh Mệnh Thư thu hồi rồi mà bọn họ còn chưa phát hiện.

Chức Tình cau mày đáp: "Bảy năm trước Tham Lang Tinh Quân đột nhiên mất tích, không biết đến nay đã về chưa. Ta chưa từng gặp mặt người đó."

Nói xong nàng ấy lẻn tới gần Tức Hi, thì thầm: "Ta nghe nói Tham Lang Tinh Quân là người có tính tình kiêu ngạo, nổi loạn. Lúc nàng ấy mới đến đã náo loạn Tinh Khanh cung đến trời long đất lở, chỉ có Sư An sư huynh là quản được nàng. Sư An sư huynh còn đích thân dạy dỗ nàng ấy bảy năm trời, nhưng sau khi nàng ấy trở thành Tham Lang Tinh Quân không bao lâu đã không từ mà biệt. Không có ai biết nàng ấy đi đâu. Nghe nói khi đó, Sư An sư huynh rất đau lòng, ta chưa từng thấy Sư An sư huynh buồn như vậy bao giờ đâu."

Tâm tình Tức Hi rất khó tả, nàng cúi đầu bẻ ngón tay.

"Mấy hôm trước ta nghe thấy Bách Thanh sư huynh và Tư Vi sư tỷ nói cái gì mà đừng nói cho Sư An sư huynh biết, sợ huynh ấy sẽ đau buồn. Không biết là chuyện gì nữa." Chức Tình nhớ tới chuyện gì đó nên bổ sung thêm.

Lời nói của Chức Tình dạo một vòng trong đầu Tức Hi, nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Nàng nhớ tới lúc bản thân bị mũi tên bắn trúng, hấp hối rơi giữa không trung. Khi ấy nàng thấy Sư An bình tĩnh, còn Bách Thanh lại mở to mắt kinh ngạc.

Tại sao Bách Thanh lại kinh ngạc? Như thể không biết nàng là Hòa Gia vậy.

Tức Hi càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Chẳng lẽ Tư Vi không nói cho bọn họ biết thân phận của nàng?

Không thể nào, không phải Tư Vi ghét nàng nhất sao?

🐅 Editor: Haiz, ít độc giả quá cơ (ᗒᗩᗕ). Nay lên chương thứ 7 không có chương nữa nhé vì mình phải thi hôm đó.