Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 1



Đại Lục Kiếm Tu.

Sau một tiếng vang lớn đến trời long đất lở, trên đại lục những thiên tài kiếm tu nhận được một tin tức tốt làm lòng người phấn khởi.

Kẻ luôn đè ở trên đầu bọn họ, được xưng là đệ nhất thiên tài của Đại Lục Kiếm Tu trong một vạn năm tới - Bất Diệt Kiếm Thể Đường Tam Dương, nơi hắn ở bị môn phái tiêu diệt!

Ha ha, quả thật là tin tức cực tốt!

"Đường Tam Dương ơi Đường Tam Dương, uổng cho hắn là người mạnh nhất của Cực Kiếm Đạo Tông, cuối cùng vẫn bị bạn bè xa lánh, rơi xuống kết cục như vậy."

"Nếu không phải hắn vì tu vi kiếm đạo cao cường nên tự cao, lần lượt đắc tội trên dưới trong môn phái thì sao lại bị tập thể công kích? Chỉ có thể nói người đáng thương ắt có chỗ đáng trách thôi!"

"Trước giờ tu đạo đều không phải người thường! Hắn chỉ là một người phàm nho nhỏ có cơ hội tu luyện kiếm thuật là đạo gia đã cho hắn ân huệ, đáng tiếc lại không biết điều, đem những thiên tài của thế gia đại tộc áp đảo đến tối tăm không còn ánh sáng, nếu hắn thật sự tu thành thì chính là ngày Cực Kiếm Đạo Tông diệt môn!"

"Nghe nói máu thịt của Bất Diệt Kiếm Thể có thể rèn luyện kiếm nguyên đấy. Hắn ngã xuống lần này, nói không chừng Cực Đạo Kiếm Tông sẽ vùng dậy!"

"Đừng có đùa. Cuối cùng tên sói mắt trắng kia tự bạo kiếm hồn, một chút mảnh vụn đều không còn xót. Ngược lại làm cho Cực Đạo Kiếm Tông và những đồng minh đó tổn thất mười mấy trưởng lão, quá lỗ vốn!"

Một đạo nhân nhàn rỗi nghe xong chuyện lạ này đột nhiên cười ha ha.

Bất Diệt Kiếm Thể sở dĩ trở thành chân thể đệ nhất của kiếm đạo từ xưa đến nay trong đó tất có bí ẩn. Những kẻ suốt ngày xu nịnh ở đâu ra này sao hiểu rõ được? Tự bạo thần hồn tính là cái gì? Hiện tại bọn họ bò cao bao nhiêu, ngày khác ngã sẽ đau bấy nhiêu!

Đạo nhân chỉ hư không một chút, bỗng không trung vặn vẹo chấn động, một thanh trường kiếm cổ xưa như có linh tính chủ động đứng trước mặt đạo nhân, thoáng vụt qua đã không còn bóng người.

Không trung mơ hồ truyền đến giọng nói của của đạo nhân, rằng:

Mai kia đại đạo gặp duyên tu, ngày ấy công thành vạn người khóc.

Từ đây thế gian không địch thủ, thần hồn bất diệt đợi vương về!

- -------------------------

Đường Tam Dương mở mắt ra, yên lặng nhìn lớp vỏ trứng mờ ảo khả nghi này.

Hắn vốn nên đã chết nhưng mà hiện tại vẫn sống trong một quả trứng.

Nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề hẳn là nguyên nhân mình ở trong môn phái bị trên dưới ghen ghét, "Bất Diệt Kiếm Thể". Nếu đã là "Bất diệt", nhất định có chỗ hơn người.

Thời gian ở Cực Đạo Kiếm Tông, tất cả mọi người đều cho rằng tốc độ tu luyện của hắn vượt mức bình thường là do điểm đặc biệt của chân thể kiếm đạo, kỳ thật không phải.

Đường Tam Dương từ đầu tới cuối đều không cảm nhận được chỗ tốt nào của Kiếm Thể này, ngược lại còn phải ở khắp nơi bị hạn chế. Chỉ là việc này nói ra cũng không có người tin, thà không nói.

Nhưng hiện tại Đường Tam Dương thật sự hưởng thụ được chỗ tốt của thứ gọi là Bất Diệt Kiếm Thể này rồi.

Hắn vì thế mà chết, cũng vì thế mà sống.

Nói cho cùng, vẫn kiếm được lợi.

Đối với việc bị sư môn hãm hại, Đường Tam Dương đã sớm đoán trước. Cực Đạo Kiếm Tông không dung được biến số là hắn, những nơi xưng là thế gia đại tộc cũng sẽ không cho phép một kẻ ngoại lệ tiếp tục sống. Chẳng qua, trước khi tự bạo thần hồn của mình, những đại gia tộc đó sợ là không tránh được tổn thương gân cốt. Muốn chiếm lợi từ hắn, bọn họ vẫn còn hơi non nớt. Đường Tam Dương từ một người thường bò tới vị trí cao như vậy, chèn ép các công tử thế gia không còn ánh sáng, không phải chỉ đơn thuần chỉ dựa vào vũ lực mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng không giống hắn, còn có thể làm lại lần nữa, phỏng chừng đã chết thì không còn một mảnh.

Nghĩ đến đây, Đường Tam Dương không khỏi lộ ra chút ý cười.

Đáng tiếc, ý tưởng này chưa thể thành hình.

Đường Tam Dương hơi cúi đầu một chút, thấy một vật tuyệt đối không thuộc về con người, một cái gì đó nhòn nhọn thật dài... Miệng, hoặc nói là mỏ chim.

Đúng vậy, hắn biến thành một con chim, nếu vận khí không tốt, nói không chừng có lẽ chỉ là con gà con.

Tuy rằng đối với nơi hư ảo và vỏ trứng này đã sớm chuẩn bị, nhưng mà thật sự thấy mình trưng một cái mỏ chim dài, Đường Tam Dương vẫn rất muốn phẫn nộ ném đồ một phen.

Đột nhiên hiểu được hiện tại hắn có thể là một con gà con hoặc một con chim nhỏ, những cái trước kia không chú ý tới giờ lại cảm nhận được toàn bộ.

Ví dụ như, Đường Tam Dương phát hiện mình hiện tại vẫn đang cuộn tròn, đừng nói động một chút, chỉ tính duỗi chân, không, phải nói là duỗi móng đều không làm được.

Đường Tam Dương đột nhiên nghĩ tới một khả năng không tốt.

Nếu bây giờ hắn bám vào cái cơ thể không biết là gà hay không, vẫn là một con chim không thể tu hành, chẳng lẽ hắn phải dùng móng vuốt cầm kiếm tu luyện sao?

Đường Tam Dương bởi vì nguyên nhân xuất thân, vẫn luôn chăm chỉ học tập, sau đó tu hành hắn lại thu thập công pháp cần thiết rộng rãi ở khắp nơi. Nhưng mà, những cái đó cũng tuyệt đối không dạy một con chim luyện kiếm như thế nào?

Vừa nghĩ như vậy, Đường Tam Dương vốn còn cảm thấy mình chiếm chút lợi ích thì lại cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.

"Năm năm, trái lại rốt cuộc chịu di chuyển một chút." Bên ngoài vỏ trứng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc có chút thân thiết. Song song,  vỏ trứng giống như bị chọc một cái, hơi lay động.

Đường Tam Dương tuyệt đối không quen biết người bên ngoài, hắn cũng khẳng định giọng nói này mình chưa từng nghe qua. Nhưng mà giọng nói ngược lại so với đại công tử sống trong nhung lụa, cầm kiếm còn muốn chu ý vài ba tiếng kêu oanh yến không đứng đắn thì dễ nghe nhiều.

Hắn cảm nhận được sự quen thuộc và thân thiết, chắc nguyên nhân là do thân thể này.

"Vốn một chút sinh khí cũng không có, còn tưởng rằng có thể ăn trứng yêu thú luộc. Thật sự là đáng tiếc, cũng không biết có thể ấp ra cái gì chơi được không?" Giọng nói của nam tử tựa hồ mang theo tiếc nuối và tò mò, nhưng nội dung lời nói lại không giống thanh âm dễ nghe.

Nếu như bản thân thật vất vả sống lại một lần kết quả bị làm thành trứng luộc ăn, thật đúng là rất oan uổng. Chẳng qua, hai câu nói ngắn ngủi này cũng đem đến cho Đường Tam Dương một tin tức tốt.

Đây là trứng yêu thú, nói cách khác hắn hiện tại là yêu thú, chỉ cần nỗ lực tu luyện là có thể hóa hình. Đường Tam Dương cũng từng gặp mấy yêu tu sử dụng kiếm đặc biệt tốt, nói không chừng đây là phương hướng hắn nên đi!

Thứ hai, trứng yêu thú này vốn đã không có sinh khí, có thể đây là nguyên nhân hắn bám vào cơ thể này. Tỉ lệ yêu thú sinh ra vốn dĩ không cao, mười quả trứng có một nửa vẫn sống đã tính là cao. Như vậy cũng tốt, nếu hắn trực tiếp tước đoạt sinh mệnh một con yêu thú nhỏ, cũng... Kỳ thật cũng không có gì.

Đường Tam Dương không khỏi nhớ tới thời gian hắn đi du lịch khắp nơi để tu luyện, chết trong tay hắn không biết có bao nhiêu con yêu thú. Nói không chừng, đồng loại trước kia của thân thể này cũng là vong hồn dưới kiếm hắn.

Tu sĩ chết trong tay hắn nhiều như thế, vì mạng của một con yêu thú cảm thấy bứt rứt, giống như có hơi già mồm.

Trong lòng Đường Tam Dương thật vất vả dâng lên một chút áy náy lập tức biến thành những hồi ức thơm ngát. Chờ sau khi hắn phá vỏ ra, nhất định phải xem kĩ mình là chủng loại nào, như vậy sau này hắn sẽ đem chủng loại này trong thực đơn của mình gạch bỏ.

Ăn đồng loại gì đó vẫn hơi tàn nhẫn.

"A, giống như sắp nở. Thôi được, làm cho ngươi một cái Tụ Linh Trận vậy." Thanh âm bên ngoài mang theo chút ngạc nhiên vui mừng.

Chỉ chốc lát sau, Đường Tam Dương cảm giác được từ trong lẫn ngoài, từng luồng linh khí từ bên ngoài vỏ trứng tiến vào tụ lại nhập vào thân thể của mình.

Linh khí hình như với trước kia hắn dùng không giống nhau lắm?

Hiện tại không phải thời điểm quản chuyện này.

Đường Tam Dương lập tức bắt đầu vận chuyển dưỡng thần quyết đơn giản nhất, đây là là pháp quyết có thể dùng cho tất cả sinh linh tu hành, cũng không cần lo lắng thân thể yêu thú và nhân loại không giống nhau sẽ gặp trở ngại.

Mà Kiều Kinh Vũ lại kinh ngạc không thôi, cho dù hắn biết yêu thú thời điểm phá vỏ cần hấp thu không ít linh khí, nhưng mà con này hấp thu cũng quá nhiều. Vài khối trung phẩm linh thạch đó, thế mà đã bị hút sạch sẽ?

Kiều Kinh Vũ hơi chần chờ trong chốc lát, lập tức đem toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật đổ ra, tiếp tục vì quả trứng yêu thú này cung cấp linh khí. Cũng coi như là đúng lúc, vừa rồi hắn mới giết mấy tên hắc tu sĩ, linh thạch trung phẩm còn không ít.

Cung cấp cho con yêu thú này hấp thu hẳn là đủ.

Thời gian yêu thú phá vỏ không xác định được, nhưng nếu là thời gian dài, yêu thú bên trong nói không chừng sẽ chết mà ra không được, nhận lực trợ giúp tuy rằng có thể làm yêu thú sống sót, nhưng phỏng chừng cũng chỉ là một con không có năng lực gì làm sủng vật thôi.

Kiều Kinh Vũ dung mạo tinh xảo có chút sắc bén, nếu chỉ là sủng vật, còn không bằng không cần! Hắn hiện tại không có thời gian và tâm tư đi chăm sóc một con sủng vật nủng nịu!

Cũng không biết yêu thú này đến tột cùng là chủng loại gì, vừa mới bỏ linh thạch xuống cư nhiên lại bị hấp thu sạch sẽ, mà đổi lại vỏ trứng chỉ nứt ra một kẽ hở mà thôi.

Kiều Kinh Vũ xoa xoa trán, linh thạch đoạt được đã dùng hết, hiện tại phải dùng của hắn đã để dành. Chút nữa đem pháp khí đoạt được đi bán, không biết có thể lấy lại bao nhiêu tổn thất trở về?

Chính là hiện tại, Kiều Kinh Vũ thật ra có chút mong đợi, có thể hấp thu nhiều linh khí như vậy, nói không chừng là trứng yêu thú cao đẳng! Bằng không tại sao lại giấu ở bí ẩn địa phương như vậy, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, hắn tuyệt đối phát hiện không được.

Khe nứt trên vỏ trứng càng thêm nhiều.

Kiều Kinh Vũ muốn lấy máu nhận chủ, nhân cơ hội định ra khế ước, nhưng mà còn chưa tới gần, đã bị một cổ lực đạo kỳ diệu đẩy ra.

Chẳng lẽ là trứng yêu thú này được cha mẹ lưu lại cấm chế sao?

Kiều Kinh Vũ không phải người không có kiến thức, ngược lại, hắn biết rõ, hắn nếu không có thực lực Kim Đan kỳ thì không có khả năng phá cấm chế này. Nếu đạo cấm chế này muốn đả thương người, hắn hiện tại có thể còn sống hay không cũng không chắc.

Bởi vậy, Kiều Kinh Vũ càng thêm tò mò.

Đợi đến rất nhiều rất nhiều năm về sau, Kiều Kinh Vũ đều sẽ không quên cảnh tượng Đường Tam Dương phá vỏ đi ra!

Vỏ trứng nát lộ ra cái miệng nhỏ, theo sau, một mỏ chim nhòn nhọn dò xét đi ra.

Là yêu thú loài chim sao?

Kiều Kinh Vũ âm thầm nghĩ đến.

Nếu là yêu thú loài chim, kế tiếp sẽ nương theo lỗ hổng gặm cắn vỏ trứng, sau đó phá vỏ ra.

Nhưng mà Đường Tam Dương tuyệt đối không có tâm tư giống yêu thú loài chim bình thường chậm rãi gặm cắn vỏ trứng. Hắn hiện tại thấy, mổ từng chút một thì không biết cho tới khi nào? Hắn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thế giới bên ngoài!

Đường Tam Dương trở mình, cúi đầu xuống, đem chân rụt lên, sau đó đối với vết nứt kia, hung hăng đá!

Một cái, hai cái, ba cái!

Kiều Kinh Vũ chỉ nhìn thấy mỏ chim rụt trở về, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ là không có sức lực? Chẳng lẽ hắn bỏ ra nhiều linh thạch như vậy lại bị lỗ sao?

Không chờ Kiều Kinh Vũ kịp đến gần đã thấy, vỏ trứng bên trong truyền đến âm thanh cổ quái.

Sau đó, rắc một tiếng.

Một chân chim phá vỏ xuất hiện, sau đó một chân khác cũng từ trong lỗ hổng đi ra.

Từ giữa vỏ trứng bắt đầu vỡ ra, chia năm xẻ bảy.

Một con chim nhỏ đi thẳng ra.

Chỉ thấy con chim nhỏ này hai chân đứng thẳng, hai cánh nhỏ hơi hơi mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Kinh Vũ giống như đang nhìn một con kiến.

Nhìn sơ, thật uy vũ khí phách!