Sư Tình Họa Ý

Chương 12



Sở Nguyệt tuy rằng yêu thích người kia rất lâu, nhưng căn bản không làm sao chính diện xem qua dáng vẻ của y, hầu như mỗi lần nhìn y đều là bóng lưng, hơn nữa Sở Nguyệt bình thường cắt kính ghi lại ít đi hơn 200, vì lẽ đó căn bản không biết dung mạo y cụ thể ra sao. Không nên hỏi Sở Nguyệt lần thứ nhất ở bên trong nhà vận động là làm sao thấy được người kia đang mỉm cười, ngược lại cậu chính là nhìn thấy.

Mặc kệ là cao hứng vẫn là ưu thương, thời gian vẫn là sẽ liên tục trôi qua, thứ năm vẫn là sẽ đến. Trước bởi vì bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc mới tạm thời quên chuyện chính mình là nam sinh, Sở Nguyệt trải qua chuyện tối ngày hôm qua tâm tình lập tức rơi xuống tới đáy vực. Nếu như nhìn thấy chính mình là nam sinh, nhất định sẽ bị chán ghét chứ?

Nhưng là, có một số việc nhất định phải chính mình đối mặt.

Buổi tối đẩy cửa phòng học vào vừa vặn cùng người kia đối mặt, Sở Nguyệt nhất thời hô hấp cứng lại, năm giây sau Sở Nguyệt bình tĩnh đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống. Sở Nguyệt nhớ tới tiểu A với y nói qua ngoại trừ nàng là đến nghe khóa còn có những người khác mới nghe khóa, hơn nữa trên căn bản đều là nam sinh. Vậy thì là nói người kia không nhất định biết ta chính là Sở Nguyệt đi?

Bớt đi một điểm lo lắng, Sở Nguyệt sắc mặt cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút, nhưng bởi vì Sở Nguyệt vào cửa cùng người kia đối diện, người kia... Môi có một chút nhếch lên, Sở Nguyệt trên mặt cực kỳ bình tĩnh hiện tại nội tâm kỳ thực là như vậy: nằm tào, nam thần anh không nên cười đến ôn nhu như thế, đẹp mắt như vậy có được hay không, máu mũi muốn bay xa ba ngàn thước!

Sở Nguyệt ngồi ở chỗ ngồi liền vẫn cúi đầu nhìn bàn học, lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy trắng rất lớn, tiếp theo lại có một quyển in mẫu kí họa đặt tới trước mặt mình. Sở Nguyệt không dám ngẩng đầu, nói tiếng cảm tạ sau đó liền lật đến trang in một số đồ vật tương đối đơn giản bắt đầu vẽ theo.

Cũng bởi vì cậu không dám ngẩng đầu, vì lẽ đó cậu không nhìn thấy khi người kia phát màu cùng mẫu kí họa cho cậu khóe mắt đuôi lông mày của y đều nhiễm ý cười.

Lớn như vậy lần thứ nhất vẽ vật kí hoạ, Sở Nguyệt quả thực không biết làm sao ra tay, lung tung vẽ một lúc, lại còn có chút dáng vẻ. Lúc đó lớp học có mười mấy học sinh, lúc bắt đầu người kia vẫn đứng ở phía trước cậu, Sở Nguyệt tuy rằng có lén lút ngẩng đầu nhìn y vài lần thế nhưng Sở Nguyệt xin thề cậu không có liên tục nhìn chằm chằm vào người ta a.

Đại khái sau mười phút, người kia liền xuống chỗ ngồi xem tình huống của mỗi học sinh. Sở Nguyệt căng thẳng, chỉ lo người kia nhìn thấy cậu vẽ sẽ làm trò cười, tuy rằng Sở Nguyệt mới không thừa nhận cậu là loại người sĩ diện đâu, ai biết người kia không hướng về phía Sở Nguyệt bên này đi. Sở Nguyệt cũng không biết là cao hứng hay là thất lạc, ngay khi Sở Nguyệt có chút không muốn vẽ nữa thì người kia đột nhiên chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh Sở Nguyệt, nhìn chằm chằm Sở Nguyệt một lúc lâu: “Em này không phải sẽ không vẽ sao, lần thứ nhất vẽ đến rất tốt.” Nhất thời Sở Nguyệt hưng phấn đến bật cười: “A ha ha ha em lấy nhân cách đảm bảo em không biết hội họa a.”

Ồ, chờ chút! Y làm sao biết ta là lần thứ nhất vẽ vời? Y biết ta là ai sao? A a a a này không khoa học a! Điều này cũng không nhất định a, khả năng bởi vì khuôn mặt ta y mới cảm thấy ta là lần đầu tiên tới vẽ vời mà! Ừ không sai chính là như vậy! Sở Nguyệt lặng lẽ nhìn bốn phía chung quanh, ngoại trừ có hơn một nửa học sinh ăn mặc đồng phục cao trung những người khác đều là thường trang, chính là nói trong này có nữ sinh đến nghe giảng a, dù như thế nào cũng sẽ không cho là ta chính là Sở Nguyệt ba ha ha ha ha.

Người kia không có đi, còn đứng ở bên cạnh Sở Nguyệt nhìn cậu: “Vẽ như em là không đúng, chân ngắn. Vẽ kí họa trước hết phải phác một cái khung.” Sở Nguyệt ha ha cười gượng hai tiếng: “Em không biết hội họa mà.” Sau đó người kia nở nụ cười một tiếng liền đi. Sở Nguyệt coi chính mình bị khinh bỉ, kết quả người kia cầm trang giấy cho Sở Nguyệt để cậu một lần nữa vẽ. Sở Nguyệt vẽ cái hình tròn, huống chi lần này người kia đứng ở bên cạnh nhìn Sở Nguyệt vẽ, Sở Nguyệt nện ngực giậm chân nhổ nước bọt: “Ta thật sự không vẽ a đại tỷ, ta không họa cái này có được hay không?” Người kia nắm bút chì trong tay Sở Nguyệt, “Kỳ thực rất đơn giản, trước tiên phác cái khung đi.” Sau đó Sở Nguyệt liền yên lặng mà nhìn người kia ở trên giấy của cậu vẽ.

“Em dùng bút chì ướng lượng một chút độ dài người này như thế nào, em xem tư thế của người này, có thể đem hình dạng đại khái phác họa ra.” Sau đó người kia nói cái gì Sở Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt tai, bởi vì tay của người nọ cách mắt Sở Nguyệt không tới mười cm a, liên tục nhìn chằm chằm vào tay y, liền y lúc nào đem khung phác xong Sở Nguyệt cũng không biết a! Người kia sau khi vẽ xong liền hỏi Sở Nguyệt: “Như vậy hiểu không?” Sở Nguyệt trầm mặc, người kia liền nói: “Em đến thử xem.” Liền đem cái bút chì trong tay y cho Sở Nguyệt. Sở Nguyệt cầm bút, bởi vì người kia vẽ xong tâm bút của cái bút chì kia rất thô, Sở Nguyệt đã nghĩ đổi cây khác, kết quả người kia nói dùng cái này.

Sở Nguyệt cầm lấy đến giả vờ giả vịt vẽ vài nét bút, nghiêng đầu qua chỗ khác cười cười: “Gào gào, anh không nên nhìn em a như vậy em không vẽ được a.” Người kia mỉm cười nói: “Cố gắng lên, thầy không nhìn em.” Liền liền đi tới phía trước đến xem những người khác.

Người kia quay người đi Sở Nguyệt lập tức thay đổi một cây bút, vẽ lên thoải mái hơn nhiều, hơn nữa có người kia phác khung vẽ lên muốn đơn giản một ít. Giữa lúc Sở Nguyệt họa đến cao hứng người kia ở bên cạnh Sở Nguyệt nói một câu: “Em dùng chiếc bút đó vẽ a, vẽ ra đường nét làm trò hề.”

Sở Nguyệt còn không nhổ nước bọt y lúc nào lại nhiều yêu cầu như thế a, Sở Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lại đổi trở về chiếc bút cũ.

(nhổ nước bọt: giông kiểu em khinh bỉ đấy ^3^)

Khi vẽ đến chân, Sở Nguyệt vẫn là vẽ không được, kết quả người kia ở bên cạnh cười, Sở Nguyệt nhổ nước bọt: “Không phải nói muốn tới tức chết anh mà, anh còn muốn em tới.”

Người kia thu lại nụ cười lại nắm bút của Sở Nguyệt, dạy Sở Nguyệt vẽ chân, cuối cùng còn muốn Sở Nguyệt dùng chiếc bút đó vẽ. Sở Nguyệt biểu thị rất vô tội a, chiếc bút đó bút tâm thô to như vậy thật sự khó dùng được không! Thế nhưng nam thần SAMA nói chuyện nào dám không theo, liền vẫn là chỉ dùng chiếc bút đó. Kết quả vẽ đi ra đường nét rất khó coi, người kia còn nói Sở Nguyệt: “Em đem bút nghiêng chút, như vậy là tốt rồi.” Cố gắng à, cố cái đầu nhà anh ý, dùng một chiếc bút mảnh một chút liền có thể giải quyết vấn đề được không! Sở Nguyệt hỏi người kia: “Thầy có thể vẽ cá nhân cho em làm mẫu sao?” Người kia nói: “Vẽ cái nào?” Liền Sở Nguyệt lật một chút sách, “Cái này”. Là cái bức ảnh nữ sinh nghiêng thân thể ngồi đọc sách. Người kia nói: “Thầy vẽ đầu của nàng làm mẫu cho em.”

Bởi vì người kia là đứng ở bên cạnh Sở Nguyệt, cho nên đối với y mà nói đầu Sở Nguyệt cũng là nghiêng, khi người kia vẽ, dùng tay nắm bút vuốt nhẹ một cái ở trên mặt Sở Nguyệt: “Như gò má của em bây giờ, phải đánh ra đường viền đầu tiên.” Sở Nguyệt liền nghe đến câu này, cái khác toàn không nghe, Sở Nguyệt vẫn ở trong lòng rít gào: “Nằm tao, mặt của đại gia là ngươi có thể mò à tuy rằng chỉ là khinh đụng nhẹ cũng không thể mò thế nhưng đại gia là có trinh tiết được không! Ngươi muốn sờ làm sao không trực tiếp mò a làm gì chỉ là chạm thử a ngươi quá không tiết tháo rồi!” (beta: em biệt nữu a Y_Y)

Thời gian dạy vẽ chừng hai canh giờ, người kia dùng khoảng nửa canh giờ để dạy Sở Nguyệt... Sở Nguyệt cảm giác mình phảng phất là nhân sinh Doanh gia, vừa bị nam thần ôn nhu mê đến thần hồn điên đảo vừa âm thầm cảm thán nam thần của ta chính là tốt như vậy đối với người mới thực sự quá chăm sóc. Không nghĩ đến điểm này cũng còn tốt, nghĩ đến điểm này Sở Nguyệt lại có chút ghe: nam thần đối với hết thảy người đến vẽ đều tốt như vậy sao? Vẫn là nói chờ ta với bọn y đều thành khách quen y thì sẽ không lại như thế kiên nhẫn ở bên cạnh chỉ đạo ta? Nhất thời vui mừng nhất thời sầu, Sở Nguyệt cảm giác mình nhanh trở thành nhân cách phân liệt.

Tan học người kia đem bức vẽ mà y vẽ trước kia ra cho Sở Nguyệt. Đương nhiên bức họa này hẳn là không phải đặc biệt vì Sở Nguyệt vẽ, chỉ là vẽ xong rồi lấy tới cho Sở Nguyệt nhìn một chút nói: “Thật sự rất dễ dàng học được.” Kết quả Sở Nguyệt liếc một cái liền vẩy một cái mi không khách khí cầm lấy bức họa nói: “Cho em nhìn liền là của em rồi.” Người kia muốn nói cái gì lại không nói, cũng chỉ là cười cợt, này nở nụ cười lại suýt chút nữa để Sở Nguyệt mất máu quá nhiều mà chết. Tan học người kia đứng ở bên cạnh Sở Nguyệt đối với cả lớp nói đem đồ vật thu thập xong là có thể về nhà, Sở Nguyệt thu thập xong đồ vật, cẩn thận từng li từng tí một mà đem bức tranh lên: “Em em em!” Người kia nhìn động tác Sở Nguyệt vẫn cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Tan học sau Sở Nguyệt mang theo bức vẽ của người kia đi họp, trong hội nghị hùng hồn trần từ, quả thực cùng mấy lần trước cậu như hai người khác nhau, những người khác giật nảy mình.

Trở lại ký túc xá, Sở Nguyệt không thể chờ đợi được nữa theo sát các bạn cùng phòng khoe khoang nam thần vẽ, đại gia đều vì cậu cao hứng.

Liền rửa mặt xong xuôi nằm trên giường Sở Nguyệt bắt đầu tinh tế hồi tưởng tình hình tối hôm nay, hồi tưởng người kia một cái nhíu mày một nụ cười nhất cử nhất động mỗi tiếng nói cử động.Vốn là cười đến miệng đều muốn ngoác đến mang tai, Sở Nguyệt đột nhiên một cái giật mình ngồi dậy: “Nằm tào, ta đã từng nói ‘ không phải nói muốn tới tức chết anh sao, anh còn muốn em đến ’ câu nói này, nằm tào liền bại lộ a! Ta là hoàng thử sói à vì sao như vậy yêu bắt gà! Xong nam thần nhất định phải tức giận nhất định phải ghét bỏ ta a! Sở Nguyệt hận không thể đánh vào hai lòng bàn tay chính mình: ai bảo ngươi yêu nhổ nước bọt ai bảo ngươi nhanh miệng!