Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 15: Ta yêu người



Mạc Khắc cầm lấy dây đai lưng của Bạch Ân Phàm, chậm rãi tháo nút ra, cứ như đang tháo tầng phòng bị cuối cùng trong tâm hắn, hành động vô cùng thận trọng. Hắn cứ vậy mà trút từng lớp y phục của y xuống, rồi lại mê luyến ngắm nhìn da thịt phơi bày trong ánh sáng mờ nhạt của hang động. Hắn đem răng lưỡi đi một vòng từ cổ đến bả vai Bạch Ân Phàm, lướt dần xuống khung xương ngực, thay phiên ngậm lấy hai đầu ti phiếm hồng như quả đào. Bạch Ân Phàm đặt hờ tay trên vai Mạc Khắc, bắt đầu rên nhỏ. Âm thanh này khiến Mạc Khắc kích động. Hắn dùng lực nhiều hơn nữa nhưng vẫn cố tranh thủ chút thời gian để nói:

“Sư tôn, da thịt người còn mát hơn cả nước sông kia.”

”Chỉ giỏi ngọt ngào.”

“Đồ nhi nói thật lòng.”

Mạc Khắc dịch môi xuống thấp hơn, mỗi nơi đều lưu luyến mút đến vài lần. Hắn xem cơ thể Bạch Ân Phàm giống như kỳ quan, cần phải thăm dò tỉ mỉ mới nhận ra hết ý vị bên trong. Ở kiếp trước, hắn cùng nữ nhân thân cận không phải ít. Mỹ nhân xinh đẹp thế nào hắn đều đã gặp qua, triền miên thâu đêm suốt sáng cũng từng có đôi lần. Thế nhưng, hắn đối với bọn họ chỉ là đồng sàng dị mộng, thỏa mãn xong thì ai đi đường nấy, không còn vướng bận. Hắn với Bạch Ân Phàm lại không giống vậy. Là hắn yêu thích y nên mới muốn chạm vào người y, còn muốn dùng tất cả sự dịu dàng vốn có đem ra đối đãi y, dù rằng một khi ham muốn của nam nhân nổi dậy, cũng rất khó để nói hai từ kìm nén.

Khi đến địa phận nhạy cảm nhất trên người Bạch Ân Phàm, Mạc Khắc có chút lúng túng. Tìm không ra hoa huy*t như nữ nhân, vậy thì lát nữa hắn phải tiến vào đâu? Bạch Ân Phàm chỉ nhìn đã hiểu, có chút ngượng cầm tay hắn chỉ ra sau hậu huyệt y. Mạc Khắc càng lúng túng hơn, quan ngại hỏi: “Vậy có làm đau sư tôn không?”

“Miễn là ngươi, đều không sao.”

Hoa xuân nở đầy trên mặt Mạc Khắc. Hắn cười đến không thể nào rạng rỡ hơn, nhỏ giọng: “Ta sẽ làm nhẹ nhàng hết mức có thể.”

Mạc Khắc hơi gập người, chen ngón tay đầu tiên vào hậu huyệt khép kín. Bạch Ân Phàm không dám kêu đau. Y sợ Mạc Khắc thoái lui, bèn lao tới ôm hôn hắn, muốn mượn nụ hôn làm cho chính mình phân tâm. Mạc Khắc đọc ra sự run rẩy trong đôi mắt Bạch Ân Phàm. Hắn nồng nhiệt hôn đáp trả, mà lực độ ở ngón tay cũng giảm dần cho đến lúc Bạch Ân Phàm hơi quen thuộc mới đưa thêm ngón thứ hai.

Vừa rời môi Bạch Ân Phàm, Mạc Khắc liền hỏi ngay: “Sư tôn, đã bớt đau chút nào chưa?”

“Ân!”

Bạch Ân Phàm mơ hồ gật đầu, lại thấy giữa lúc đang làm loại sự tình này mà vẫn sư tôn-đồ nhi cũng thật khó nghe làm sao. Nó khiến y có cảm giác như đang dụ dỗ đồ nhi của mình làm chuyện đồi bại.

“Gọi ta tam lang! Mẫu thân lúc còn sống hay gọi ta như vậy.”

“Tam lang!” Mạc Khắc vờn lưỡi quanh yết hầu y, lại gọi thêm lần nữa, mà lần sau so với lần trước càng trìu mến hơn: “Tam lang!”

“Sao vậy?”

Mạc Khắc cũng không xưng đồ nhi nữa, trực tiếp nói: “Bên dưới của ta…đã lên rồi.”

Bạch Ân Phàm cười bất lực: “Vậy thì vào đi!”

Mạc Khắc đem vải vóc bên dưới ly khai. Hắn rất muốn kiên nhẫn thêm, lại chẳng thể nào kiên nhẫn được nữa, đưa cự vật đến bên miệng huyệt đang co rút, dùng khí lực nhỏ nhất mà đâm vào trong. Bạch Ân Phàm hé môi, “a” lên một tiếng lớn. Mạc Khắc mới vào được phân nửa, nghe vậy bỗng dừng lại: “Tam lang, đau lắm sao?”

Bạch Ân Phàm nín thở, hai hốc mắt có tuyến lệ trào ra, nhưng vẫn cố cười: “Ta ổn. Vào hết đi.”

Mạc Khắc lại tiến thêm chút nữa, kỳ thực hắn còn thống khổ hơn cả Bạch Ân Phàm. Hắn không muốn làm tổn thương y, nhất cử nhất động đều là quan sát biểu cảm của y rồi mới dám làm. Vất vả cả buổi trời, Mạc Khắc mới xem như đã vào trọn vẹn. Bạch Ân Phàm dựa đầu lên vai Mạc Khắc. Cơ thể y mềm mại như rong rêu trong nước, đem Mạc Khắc trở thành điểm tựa duy nhất.

Mạc Khắc cảm nhận được điểm liên kết chặt chẽ giữa hai người họ đang thúc ép lấy nhau, giờ phút này không động chính là cực hình thống khổ nhất trên đời. Hắn nâng một chân Bạch Ân Phàm lên cao, ôn nhu di chuyển. Bạch Ân Phàm bấu tay trên vai hắn càng lúc càng mạnh hơn, kèm theo đó là tiếng thở dốc cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Tam lang, thực sự rất nóng…ta thích cái nóng như thiêu đốt này…”

Hắn còn muốn nói, muốn nói rất nhiều, tỷ như năm đó ở bên suối nảy sinh dục vọng với Bạch Ân Phàm, kể từ đó về sau liền khao khát loại chuyện này rất nhiều lần. Có điều, vì không muốn phá vỡ quan hệ tốt đẹp giữa bọn họ, hắn chỉ đành nhịn xuống. Hắn còn muốn nói khi xưa nhìn thấy Nghiêu Chấn Bắc với đám đệ tử của y làm chuyện này, hắn cực kỳ chướng mắt và ghét bỏ, thậm chí ghê tởm tên Nghiêu Chấn Bắc kia không biết xấu hổ đi câu dẫn đệ tử. Đến lúc tự thân trải qua, hắn lại không ghê tởm như vậy. Sư đồ thì đã sao? Cùng sư tôn của mình làm cái chuyện ám muội này lại thế nào? Chỉ cần họ thích là được, không quản thiên hạ nhiều lời khen chê. Hơn nữa, Nghiêu Chấn Bắc sao có thể so với sư tôn hắn? Bạch Ân Phàm trong mắt hắn như thiên tiên hạ phàm, còn Nghiêu Chấn Bắc chỉ là một phàm phu tục tử tầm thường vô tri.

“A…a…đừng có…điểm hoài một chỗ…rất tê…” Bạch Ân Phàm nhăn mặt, hai hàng mi đẫm đầy nước, run run cắn nhẹ lên vai Mạc Khắc như muốn trả thù. Cơn đau này chẳng thấm tháp gì so với khoái cảm đang tận hưởng. Mạc Khắc ung dung nói: “Tam lang muốn cắn bao nhiêu thì tùy. Ta lại chỉ thích vị trí sâu nhất này.”

Bạch Ân Phàm vừa thở vừa nói, chất giọng bị dục tình chi phối: “Chậm chút…ô…không…”

Mạc Khắc thương xót giảm nhịp độ lại, kỳ thực hắn cũng không tính là quá nhanh. Tuy nhiên, hắn rất thông cảm, trông bộ dạng chật vật của Bạch Ân Phàm thì đây hẳn là lần đầu tiên, và hắn hẳn là người nam nhân đầu tiên của y.

“Tam lang, ta yêu người!” Mạc Khắc hôn lên ngực Bạch Ân Phàm, nhằm ngay vị trí trái tim y mà miết nhẹ tay lên, rồi lại hồn lần nữa, nụ hôn mang theo nhiều chân thành và si mê. Bạch Ân Phàm tan chảy như băng tuyết gặp phải ánh nắng mặt trời, lại nói: “Vậy nhanh thêm một chút…a…cũng được.”

Mạc Khắc mừng rỡ như bắt được vàng, lại dùng thêm chút sức nhưng vẫn không quá đà, lúc đến phút cuối hơi thở ngưng trệ vài giây, níu lấy tóc Bạch Ân Phàm mà xuất ra. Tám năm ở cạnh nhau sớm tối, từ kẻ thù của kiếp trước trở thành người yêu của kiếp này, chỉ là để đổi lấy khoảnh khắc hiện tại, có một người ở trong vòng tay mình. Mạc Khắc đột nhiên thấu đáo. Kiếp này hắn không cầu mong quyền lực, cũng không cần phải đứng trên tam giới. Hắn chỉ cần Bạch Ân Phàm, chỉ cần một đời cùng y tương luyến không chia lìa là đủ.

Cự vật bên trong người Bạch Ân Phàm lại rục rịch. Mật động của Bạch Ân Phàm lập tức cảm nhận được độ nguy hiểm. Y chưa kịp thở phát nào tử tế đã khổ sở hỏi: “Vẫn chưa chịu xuống sao?”

“Tam lang, không trách ta được, ta đang ở độ tuổi sung mãn mà.”

Bạch Ân Phàm liếc xéo Mạc Khắc, chỉ vào mũi hắn nói: “Tham lam giống như chủ của nó vậy.”

“Tam lang vẫn còn nhiều sức lực nhỉ?”

Mạc Khắc đỡ người Bạch Ân Phàm lên cao một tí rồi hạ xuống, lại đem hậu huyệt ướt át bao bọc cự vật nung mấy cũng không mềm kia. Bạch Ân Phàm đã có mấy phần quen thuộc, không còn tiếp nhận vất vả nhiều như lúc đầu. Mạc Khắc vẫn chừng mực ra vào thân thể y, hết sức trân trọng, nửa điểm cũng không nỡ làm y khó chịu.

Lần này vừa xuất xong, Bạch Ân Phàm đã mệt mỏi thiếp đi. Mạc Khắc giúp y mặc lại y phục rồi gối đầu y lên đùi hắn. Hắn cầm lấy lọn tóc của Bạch Ân Phàm, đếm từng sợi một trong tay, đếm một hồi lại thanh thản ngủ quên, cho đến lúc có những hình ảnh kỳ lạ nhập vào giấc mộng của hắn. Chúng chạy qua tâm trí hắn nhanh đến nỗi hắn không rõ là gì, nhưng kèm theo đó còn có một tiếng thét đầy đau đớn: Tam Lang!

“Tam lang!” Mạc Khắc tỉnh giấc lặp lại cái tên này. Có ai đó đang gọi sư tôn hắn? Lẽ nào là Trác Luân?

“Hử?” Bạch Ân Phàm bị tiếng gọi của Mạc Khắc đánh thức theo, uể oải lên tiếng.

“Người cứ ngủ tiếp đi.” Mạc Khắc vuốt tóc y, nhưng tầm mắt lại hướng ra xa nghĩ ngợi. Hắn có ký ức của Trác Luân. Nói vậy, hắn và Trác Luân có lẽ không đơn thuần chỉ là gắn kết với nhau bởi một giọt máu. Phải chăng thực như Tiểu Li nói, hắn chính là Trác Luân chuyển thế? Kiếp trước những hình ảnh này không phải không xuất hiện, chỉ qua chúng chưa bao giờ khiến hắn bận tâm đến thế. Thậm chí cho đến lúc chết, trong đầu hắn vẫn chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất là báo thù Côn Lôn Phái, thì rảnh đâu mà lưu ý những chuyện ngoài lề khác?

Bạch Ân Phàm chống tay ngồi dậy: “Đám người kia chắc hẳn vẫn đang đợi chúng ta.”

Mạc Khắc kéo Bạch Ân Phàm nằm xuống lại chỗ cũ, cúi đầu hôn lên trán y: “Mặc kệ bọn họ. Chúng ta cứ lười nhác ở đây. Ta muốn ở bên người thêm chút nữa.”

Bạch Ân Phàm chiều theo ý hắn, nằm nghiêng ôm lấy đùi hắn: “Lười nhác thế này thật tốt. Ta rất thích.”

Bạch Ân Phàm lại nhắm mắt, muốn ngủ thêm một hồi, nhưng ngay lúc này Mạc Khắc đột nhiên hỏi một câu khiến cơn buồn ngủ của y trôi sạch sẽ: “Tam lang, nói cho ta biết về Thiên Ma Trác Luân được không?”

Bạch Ân Phàm mở mắt: “Ta không phải Trác Luân thì biết gì về y để nói?”

Mạc Khắc cố nài nỉ: “Ta thật sự rất muốn biết.”

Bạch Ân Phàm im lặng. Mạc Khắc không nhìn thấy khuôn mặt y, không biết y đang nghĩ gì, định lên tiếng hỏi thì nghe y nhàn nhạt nói: “Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”

“Được!”