Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 18: Ma huyết



“Vậy có cách nào khởi động được Côn Lôn Kính?”

Hi Hà suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Thần vật đều có thể tự nhận chủ, có điều…vật dù sao cũng chỉ là vật, không có ý thức. Côn Lôn Kính ban đầu là do sư tôn Ân Phàm tặng cho y, có nói rõ kính chính là tâm, mà tâm cũng chính là kính. Nếu ngươi thao túng được tâm của Ân Phàm thì có thể gián tiếp mở được Côn Lôn Kính.” Hi Hà biến ra ba nén hương bước đến giao cho Mạc Khắc: “Đây là Thôi Tâm Hương. Mỗi nén hương đốt lên sẽ kéo dài một ngày. Người ngửi hương này dù là thần tiên cũng giảm đi mấy phần ý thức. Tuy nhiên, một nén chỉ dùng được với một người, và sau khi dùng thì phải cách mười ngày sau mới dùng lại được nữa. Ngoài ra, máu của ngươi vì trời sinh khắc tinh với người tu tiên, cũng có thể dùng để khống chế ý thức của họ. Chỉ là, hiện giờ có dược tính của Ân Phàm kiềm chế, sợ rằng jchỉ đủ mạnh để khống chế những người có pháp lực thấp hơn ngươi, hoặc là những người nhút nhát dễ sợ.”

“Ta vẫn còn một câu hỏi, không biết có gọi là tham lam quá chăng?”

Hi Hà nhếch môi: “Nếu ta biết, ta sẽ trả lời.”

Mạc Khắc bèn hỏi: “Nếu ta không uống thuốc của sư tôn nữa, không cho ma huyết bị kiềm hãm, nhưng vẫn muốn mọi người xung quanh không phát giác ra, bao gồm cả sư tôn thì liệu có thể không?”

“Không phải không thể, chỉ là sẽ rất đau đớn.”

Mạc Khắc không quan tâm, hỏi ngay: “Dùng cách gì?”

“Nuốt linh hồn của người chết. Thiên Ma thì phải uống máu tươi mới có sức mạnh, nhưng nếu ngươi uống máu sẽ bị người khác ngửi ra ma khí. Linh hồn khác máu, không mùi không vị, cũng có thể thay cho máu để nuôi dưỡng pháp thuật. Có điều, nếu ngươi nuốt linh hồn người sống, oán khí tích tụ càng là thứ dễ bị phát giác hơn cả ma khí. Chỉ có hút linh hồn người chết, không còn ý niệm sinh tồn mới không sợ mang theo oán khí. Bất quá, giống như con người thức ăn chính là ngũ cốc, cho ngươi cái khác ngươi liền không muốn. Thức ăn chính của ngươi là máu. Không có thuốc của Ân Phàm, khi ngươi lên cơn đói dù nuốt bao nhiêu linh hồn cũng không thỏa mãn được.”

Mạc Khắc nhíu mày, thì ra vấn đề lại nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

“Ta nhận ân tình này, nhất định sẽ không quên giao ước giữa chúng ta.”

Sau khi Hi Hà đi rồi, Tiểu Li cúi đầu nhìn Mạc Khắc: “Chủ nhân, chúng ta sẽ đi giết Ngũ Thần thật sao?” Đây là điều duy nhất mà nó rút ra được từ cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Hắn nói đúng. Ta không tìm bọn họ thì bọn họ cũng sẽ tìm ta. Ta phải trở nên mạnh hơn trước khi bị tìm ra.”

“Nếu không có Thâu Thiên Cổ Trận, Ngũ Thần kia chẳng phải là đối thủ của người. Chỉ là, Thâu Thiên Cổ Trận mạnh như vậy. Lúc ở hang Thiết Thất, cái mà chúng ta gặp phải chỉ mới là tầng một của trận thôi. Nếu luyện tới tầng thứ ba, mắt trận không còn cần đến nữa, bởi vì tự trận pháp có khả năng bất diệt, không gì hủy hoại nổi. Ta từng chứng kiến qua rồi. Trận đó đến nay vẫn là nỗi ám ảnh mà ta không quên được. Ta của lúc đó…chỉ biết trơ mắt ra nhìn chủ nhân bị vây trong trận đến hình hài tan biến, không sao chạy vào đó cứu người được. Ta thật vô dụng.”

Mạc Khắc vỗ đầu Tiểu Li. Bình thường nó láu táu ham nói là thế, mà nay lại sụt sùi như thiếu nữ khiến hắn nhìn không thuận mắt. Hắn kiếm lời an ủi nó: “Cùng một trận pháp không thể giết được chủ nhân ngươi đến hai lần. Yên tâm đi.”

Mạc Khắc trở về quán trọ trước khi trời kịp sáng, tránh cho mọi người phát hiện hắn ra ngoài. Rời khỏi phạm vi của Không Động Ấn, Tiểu Li lại trở về hình dạng vịt như cũ. Nó kêu gào thảm thiết bên tai hắn, làm hắn muốn ngủ cũng không ngủ được. Hắn sang phòng Bạch Ân Phàm, ngồi chờ trước cửa.

Lúc Bạch Ân Phàm mở cửa ra, Mạc Khắc đang chống tay ngủ gục. Bạch Ân Phàm cởi áo choàng khoác qua người Mạc Khắc, nấn ná nhìn hắn thêm một lúc rồi rời đi. Bỗng nhiên, áo choàng rơi xuống, Mạc Khắc kéo lại tay Bạch Ân Phàm hỏi: “Tam lang, người muốn đi đâu?”

“Ta đi tìm Hi Hà. Đồng Vi đã không còn, ta sao có thể bỏ mặc y không quản tới?”

“Vậy để ta đi cùng người.”

“Không! Ngươi cùng mọi người quay về Côn Lôn đi. Tìm được thì ta tự khắc sẽ về đó.”

Mạc Khắc đứng lên, kéo mạnh tay Bạch Ân Phàm ngã vào lòng hắn và bắt đầu một nụ hôn sâu. Bạch Ân Phàm không cản hắn, nhưng khi hắn rời môi, y lạnh nhạt gỡ tay mình ra khỏi tay hắn: “Chờ ta. Ta không thể không đi.”

Mạc Khắc đứng lại nhìn theo Bạch Ân Phàm từng bước từng bước rời xa. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực cùng bi thương. Hắn cứ như một người đứng bên ngoài cuộc đời của Bạch Ân Phàm, không sao có thể đường đường chính chính sánh bước bên cạnh y. Là vì hắn chưa đủ năng lực? Hay vì hắn chưa đủ tư cách? Hoặc là vì ngay từ đầu hắn vốn không thể đứng ở vị trí đó?

“Ai đó?” Tiểu Li phát hiện ra gì đó vội hướng ra sau lưng Mạc Khắc hét lên.

Nghiêu Chấn Bắc không có đường lui, bất đắc dĩ cầm quạt cười cười bước ra. Mạc Khắc quay lại, mặt sa sầm xuống: “Nghiêu sư thúc, vừa sáng ra ngươi đã có tâm tình nghe lén chuyện người khác?”

“Ta cũng không phải cố ý. Lại nói so với cái tội nghe lén, sư đồ tư thông càng là chuyện khiến người ta hứng thú hơn.”

Nghiêu Chấn Bắc vẫn luôn hoài nghi Bạch Ân Phàm và Mạc Khắc có gì đó bất ổn, nay chứng kiến tận mắt chẳng khác nào đã nắm được thóp của hai người bọn họ. Ở tại Côn Lôn Phái, chỉ cần có được Bạch Ân Phàm chống lưng thì chính là hổ mọc thêm cánh. Chức vị chưởng môn kia còn sợ không đến tay y hay sao? Hơn nữa, Giang Vị một lòng si mê Bạch Ân Phàm, thường xuyên đối xử thất thường với y. Đợi y làm chưởng môn rồi mới nói sự thật cho Giang Vị biết, chọc y tức chết cho thỏa lòng căm hận bấy lâu.

Nghiêu Chấn Bắc còn đang suy nghĩ thì Mạc Khắc đã đến rất gần y, cầm lấy cây quạt trong tay y khép lại: “Nghiêu sư thúc đối với ta không phải cũng có hứng thú sao? Sư tôn ta đã đi vắng, đêm nay ta chờ người đến.”

Nghiêu Chấn Bắc hít một hơi lạnh. Y quả thật rất thích khuôn mặt tuấn tú của Mạc Khắc, nhất thời không nói thêm lời nào nữa. Đêm đó, Nghiêu Chấn Bắc dùng quạt gõ cửa phòng Mạc Khắc. Mạc Khắc ngồi ở bàn đọc sách, chậm rãi rót một chén rượu bồ đào, nhỏ vào đấy chút máu của hắn rồi nói: “Mời vào!”

Nghiêu Chấn Bắc ngó dáo dác hai bên, chắc chắn không có ai mới dám bước vào khép cửa lại. Y đến gần bàn, ậm ờ: “À…ta đến để hỏi thương tích của ngươi sao rồi?”

Mạc Khắc đặt sách xuống, cười khinh thường đẩy chén rượu sang chỗ Nghiêu Chấn Bắc. Nghiêu Chấn Bắc không nghĩ ngợi uống cạn. Y đến vì lý do gì Mạc Khắc rất rõ, còn giả bộ quân tử hỏi về một vết thương đã lâu rồi của hắn, đúng là làm hắn buồn nôn.

“Khi nãy…sư thúc đã khóa chặt cửa chưa?”

“Đã khóa!” Nghiêu Chấn Bắc giả vờ đến mấy cũng không ngăn nổi vẻ sốt ruột đáp. “Ờ…khoan đã…”

Nghiêu Chấn Bắc ôm lấy cổ họng, tự nhiên thấy nóng rát vô cùng. Y nhìn chén rượu bàng hoàng: “Rượu…rượu đó ngươi đã bỏ độc sao?”

“Không phải độc, chỉ là một chút máu của ta thôi.”

Hi Hà nói máu hắn có thể khống chế người khác. Cái này hắn vốn biết từ kiếp trước rồi, chỉ qua đến kiếp này chưa có dịp nào cần sử dụng. Hắn sống bên cạnh Bạch Ân Phàm đúng là quá nhàn hạ, mọi việc đều có Bạch Ân Phàm lo liệu chăm sóc, kể cả bữa ăn hằng ngày cũng không cần động ngón tay vào, trước giờ chưa phải bận tâm điều gì. Cho đến giây phút đứng nhìn Bạch Ân Phàm rời xa, hắn mới triệt để thức tỉnh. Hắn không thể tiếp tục như thế nữa. Hắn muốn trong tâm người kia chứa duy nhất một mình hắn thì cũng phải để người kia hiểu hắn đã trưởng thành rồi. Hắn không còn là đứa bé năm nào cần người kia bảo bọc nữa. Hắn phải trở thành nam nhân đủ năng lực để bảo bọc người kia. Nếu như người kia không nguyện ý ở lại, vậy thì hắn trói buộc là được.

“Máu…máu của ngươi…” Nghiêu Chấn Bắc vẫn chưa hiểu máu của Mạc Khắc sao lại khiến y khó chịu đến vậy?

“Máu của Thiên Ma.” Mạc Khắc hất chén rượu rỗng ra đất. Nghiêu Chấn Bắc chới với, trợn mắt run sợ quỳ sụp xuống. “Thì ra…thì ra Giang Vị đoán đúng.”

“Ồ!” Mạc Khắc nghiêng đầu, sát khí đằng đằng nhìn Nghiêu Chấn Bắc: “Các ngươi đang điều tra thân thế của ta?”

Nghiêu Chấn Bắc sực tỉnh, lồm cồm bò dậy định trốn chạy. Mạc Khắc gằn giọng: “Quay lại!”

Nghiêu Chấn Bắc lại một lần nữa đau đớn ngã xuống, toàn thân co giật kịch liệt.

Mạc Khắc thản nhiên nói: “Đã uống vào máu của Thiên Ma, ngươi biết điều gì sẽ xảy ra với ngươi không? Nếu ngươi không nghe theo lời ta, ngươi sẽ chịu đau đớn về thể xác, đến khi nào da thịt nứt nẻ ra mà chết mới thôi.”

“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!” Nghiêu Chấn Bắc hoảng sợ bò lại ôm chân Mạc Khắc cầu xin. Mạc Khắc đá y lăn ra đất: “Vậy thì nói cho ta nghe, tên Giang Vị đó đã biết những gì rồi?”

Nghiêu Chấn Bắc quằn quại không thôi, hướng ánh mắt cầu xin mong Mạc Khắc giúp hắn giảm bớt đau đớn.

“Đấy là chút trừng phạt dành cho ngươi. Vốn không chết nổi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì cơn đau sẽ giảm nhanh thôi. Nói hay là không nói?”

“Ta nói! Giang Vị đã cho người đến thôn ngươi từng sống điều tra rất nhiều lần, phát hiện vài ngày trước khi ngươi sinh ra có rất nhiều rắn rết bò tràn lan quanh vùng. Người xưa đều nói dị tượng chính là điềm báo của tai tinh ra đời. Chưa kể, hắn còn luôn tâm niệm ngươi được Lão Tổ thu nhận làm đệ tử thì phải có lai lịch bất phàm. Kết hợp những điều này, hắn suy đoán ngươi và Thiên Ma Trác Luân có liên quan, nhưng vẫn là chưa tìm được bằng chứng.”

“Hắn đối với sư tôn ta quả nhiên rất lưu tâm.”

“Nào chỉ là lưu tâm? Mỗi lần ở bên ta, hắn đều gọi tên Lão Tổ, xem ta cứ như vật thay thế cho Lão Tổ.”

Mạc Khắc nực cười, đay nghiến hỏi: “Ngươi xứng thay thế cho sư tôn của ta sao? Còn muốn cùng ta lên giường?”

Nghiêu Chấn Bắc nhẫn nhục nói: “Ta không dám. Không dám nữa.”

“Cút về phòng của ngươi đi. Từ đây cho đến khi ta có chỉ thị gì mới, ngươi cứ thử đi nói cho người thứ ba biết về chuyện đêm nay, xem xem là ngươi nhanh miệng, hay là máu của ta nhanh hơn một bước giết chết ngươi?”

“Ta không dám!”

Nghiêu Chấn Bắc vội vàng bò đi, lúc ra đến ngoài cửa mới dám đứng thẳng lại, nhưng vẫn sợ khiếp chuồn nhanh về phòng. Mạc Khắc nói với Tiểu Li trên vai: “Theo dõi hắn. Hắn tuy là nhát gan nhưng không an phận đâu.”

“Được!” Tiểu Li nhảy xuống khỏi vai Mạc Khắc, lập tức theo sau Nghiêu Chấn Bắc.