Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 3: Nghe lén



Bạch Ân Phàm đưa cho Mạc Khắc một quyển tiên thuật do chính y mất cả đêm viết ra. Mạc Khắc xem xong phàn nàn: “Sư tôn, tại sao cách thức luyện công trong quyển sách này khác hẳn với bình thường, như chỗ này…chỗ này…rồi chỗ này…”

Mạc Khắc chỉ một lèo, Bạch Ân Phàm còn chưa kịp nhìn rõ là hắn chỉ gì thì hắn đã đổi sang chỗ khác. Bạch Ân Phàm cốc lên đầu Mạc Khắc: “Giờ ngươi là sư tôn của ta hay ta là sư tôn của ngươi hử? Bảo ngươi luyện gì thì cứ luyện đó. Vi sư chẳng lẽ lại chỉ đường chết cho ngươi?”

Mạc Khắc lầm bầm nhỏ xíu: “Cũng không phải là không thể?’ Kiếp trước, y thậm chí còn giết hắn, bảo sao hắn tin tưởng được một người từng giết mình?

”Ngươi đang nói xấu vi sư phải không?”

Bạch Ân Phàm gãi cằm hỏi. Mạc Khắc liền phủ nhận: “Đồ nhi không có cái gan đó. Sư tôn, đồ nhi đi luyện công pháp đây.”

Bạch Ân Phàm túm phía sau cổ áo hắn kéo lại:

“Khoan, luyện thì phải luyện rồi, nhưng không cần gấp đến vậy. Vi sư còn chuyện quan trọng hơn giao cho ngươi.”

Bạch Ân Phàm lôi Mạc Khắc đến cái ao nhỏ trước nhà, đếm bầy vịt đang bơi: “Tổng cộng có bảy con, sau này đều giao cho ngươi trông coi.”

Mạc Khắc đần ra, không tin vào tai hắn nên hỏi lại: “Người bảo ta trông coi mấy con vịt này sao?”

“Đúng a!” Bạch Ân Phàm sẵn tiện chỉ tay đến mảnh vườn cách đó không xa. “Còn cả mấy luống rau đằng kia nữa, ngươi nhớ tưới nước thường xuyên. À quên, sau nhà có nuôi ong. Mỗi tháng một lần ngươi đi lấy mật hộ vi sư luôn.”

Hai mắt Mạc Khắc nổ đom đóm: “Sư tôn, ta không biết làm mấy việc này đâu.”

“Từ từ sẽ biết, đợi ngươi lớn chút nữa sẽ giao cho ngươi thêm việc, tạm thời chỉ làm nhiêu đây thôi.” Bạch Ân Phàm xoa đầu Mạc Khắc: “Đồ đệ ngoan, nếu ngươi chăm không kỹ để mất mát cái gì thì vi sư sẽ gia tăng thêm số lượng. Ví dụ như ngươi làm chết một con vịt thì vi sư liền mang thêm hai con khác tới. Ngươi tốt nhất nên trông cho cẩn thận vào. Vi sư đi ngủ trưa đây.”

Mạc Khắc méo mó mặt mày đứng chôn chân như tượng. Nuôi vịt, trồng rau, lấy mật ong…đây đâu phải là những việc mà một Thiên Ma như hắn nên làm? Càng không giống với việc mà một môn đồ của phái tu tiên nên làm. Côn Lôn Lão Tổ hiển nhiên là đang chơi khăm hắn. Y không phải thu đệ tử mà là thu tạp dịch thì đúng hơn.

”Sư tôn!!!” Mạc Khắc lại gào lên đau khổ. Bạch Ân Phàm trên đường về phòng ngủ nghe rõ tiếng gào của hắn, giơ cao tay áo che miệng cười khúc khích.

Mạc Khắc chăm vịt tưới cây xong thì đến giờ ăn, cũng may Bạch Ân Phàm không tàn nhẫn đến mức bỏ đói hắn. Y chuẩn bị cả bàn đầy thức ăn chỉ dành cho một mình hắn.

“Vi sư không rõ khẩu vị ngươi thế nào. Thích ăn món gì, không thích ăn món gì thì nói ra, lần sau vi sư sẽ thêm bớt theo sở thích của ngươi.”

Mạc Khắc cầm đũa, phân vân nhìn bàn thức ăn. Đây là lần đầu tiên có người vì hắn nấu ăn, cũng là lần đầu tiên có người quan tâm đến khẩu vị của hắn. Trong lòng hắn thấy ấm áp nhưng lại không dám thừa nhận cảm giác này. Hắn là Thiên Ma, chú định một đời cô độc. Hắn không muốn quan tâm bất cứ ai, mà cũng không cần bất cứ ai quan tâm.

Hắn trả lời đại: “Đồ nhi chỉ cần no bụng là được.”

Mạc Khắc gắp đũa đầu tiên lên ăn. Hôm qua vì đói quá nên hắn nuốt vội nuốt vàng, không có thời gian để ý đến mùi vị, giờ nếm lại mới phát hiện tài nấu nướng của Bạch Ân Phàm đúng là không chê vào đâu được. Bất quá, khen ngợi kẻ thù chính là hạ thấp bản thân. Hắn nhất quyết sẽ không khen ra miệng.

Bạch Ân Phàm cũng không cần hắn khen, thấy hắn ăn luôn miệng thì đã tự hiểu. Y nhắc nhở: “Ăn no rồi thì ra suối luyện công. Luyện đến khi trăng mọc mới được về phòng ngủ.”

Mạc Khắc dừng ăn ngước lên: “Sư tôn, ta cứ dùng tay không mà luyện thế à? Không phải người nên cấp cho ta một thanh kiếm sao?”

“Kiếm ở trong tâm, bẻ một nhành cây cũng có thể làm thành kiếm rồi. Chỉ biết chú trọng vào hình thể bên ngoài thì không tiến bộ được.”

Ăn xong, Bạch Ân Phàm hối thúc Mạc Khắc đi luyện công, tự y thu dọn chén đĩa. Mạc Khắc ngồi trên tảng đá bên bờ suối nhìn chằm chằm vào quyển tiên thuật. Hắn không có hứng thú gì với nó, nhưng nếu không cần cù tập luyện, Bạch Ân Phàm sẽ phát hiện ngay. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cho rằng học thêm một thứ công pháp cũng chẳng có hại gì.

Mạc Khắc luyện tới trăng lên thì mệt mỏi trở về phòng, vốn định mở cửa nhưng rút tay lại. Hắn nhớ đến vụ kết giới, né sang cửa sổ muốn trèo vô nhưng bị đánh văng ra. Mạc Khắc nheo mắt. Bạch Ân Phàm đã đổi vị trí kết giới. Nếu y tạo bên này thì có lẽ bên cửa lớn sẽ không tạo. Nghĩ vậy, hắn giơ tay đẩy cửa, không ngờ cũng bị hất như cũ. Mạc Khắc chạy loanh quanh bên ngoài phòng tìm lối vào, kết quả không tìm được, thất thểu gục xuống trước cửa lớn, nói không ra hơi: “Sư tôn, sao người lại hành hạ đồ nhi nữa vậy?”

Bạch Ân Phàm nghe thấy đẩy cửa sổ ra nhìn hắn, cười: “Có muốn vào phòng vi sư ngủ chung không?”

Mạc Khắc hứ mặt sang nơi khác. Bạch Ân Phàm lại nói: “Có khí phách như vậy là tốt. Vi sư chúc ngươi sớm phá được kết giới mà vào trong.” Rồi y ngáp ngáp: “Không nói nữa, vi sư buồn ngủ quá rồi. Ngủ ngon!”

Mạc Khắc đứng dậy. Thật không thể chịu nổi thái độ khinh người của Bạch Ân Phàm. Hắn vò tay thành nắm đấm, cách cửa một đoạn, lấy trớn chạy bổ từ ngoài vào. Sau khi bị hất thêm chục lần, cuối cùng cũng được một lần chạy lọt qua. Vì quá kiệt sức, hắn không kịp bò lên giường ngủ mà nằm bẹp dưới sàn đánh một giấc dài.

Hôm sau, Mạc Khắc ngủ đến trưa mới dậy, tìm quanh không thấy Bạch Ân Phàm, ra ao đếm lại số vịt thì chỉ còn sáu con. Hắn nhớ lại lời y từng nói, hoảng sợ chạy đi tìm con vịt thất lạc. Lúc đến gần kết giới bao bọc Tàng Hải, hắn thấy Giang Vị và Bạch Ân Phàm song song đứng đối diện nhau. Giang Vị không dám vọng động tiến qua kết giới, mà Bạch Ân Phàm cũng không có ý định bước ra.

“Ta không hiểu…đứa trẻ đó có gì tốt khiến ngài thu nhận nó?” Giang Vị nói lời này vừa như chất vấn, vừa như tự sự, ngữ điệu bình ổn nhưng có gì đó buồn bã.

“Chẳng phải đã bảo với các ngươi rằng ta thích nó sao?”

“Vậy vì sao lại thích nó?”

“Vì nó đeo mặt nạ giống ta.” Bạch Ân Phàm đứng khoanh tay, lười nhác đáp.

Mạc Khắc lắc đầu. Khen thay cho Giang Vị còn trưng ra bộ mặt bình tĩnh thế kia, hắn nghe xong suýt nữa là muốn thổ huyết. Hắn bỗng dưng nghĩ nghĩ. Kiếp trước hắn đánh lên Côn Lôn Phái hình như không hề thấy Giang Vị. Lúc ấy hắn thù hận Nghiêu Chấn Bắc quá sâu nặng, cơ hồ chỉ để ý tới một mình tên đó, còn lại đều không mấy lưu tâm. Rốt cuộc thì vào lúc Côn Lôn Phái sụp đổ, Giang Vị đã ở đâu? Thân là phong chủ, Giang Vị không thể nào bốc hơi như một làn khói được.

“Lão tổ, năm tám tuổi, ta từng quỳ bên ngoài Tàng Hải này ba ngày ba đêm để xin ngài nhận ta làm đồ đệ, nhưng ngài một mực từ chối. Ta tự nghĩ cũng là kẻ thiên chất thông tuệ, thứ mà người khác phải học một tháng, ta chỉ cần một ngày đã tinh thông. Ngài vì sao lại nhận đứa trẻ đó mà không nhận ta? Ít nhất ngài cũng nên cho ta một câu trả lời chấp nhận được.”

“Giang Vị, ngươi không làm đệ tử của ta thì vẫn là người tài giỏi, trưởng thành còn làm phong chủ của Côn Lôn Phái, sao cứ hỏi ta mãi về một chuyện cũ rích như vậy? Ngươi đơn thuần chỉ muốn làm đệ tử của ta, hay là…” Bạch Ân Phàm nâng một cánh tay chỉ vào người Giang Vị. “tâm ngươi có quỷ?”

Giang Vị im lặng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Ân Phàm, thật lâu sau mới hỏi lại: “Nếu tâm ta có quỷ thì thế nào? Ngài đã biết vẫn giả vờ như không biết sao?”

Mạc Khắc bắt đầu rối ren không hiểu. Gì mà quỷ này quỷ nọ, bọn họ đang ám chỉ điều gì?

“Ta đã có người trong lòng. Ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội, từ bỏ đi.”

Bạch Ân Phàm quay đi. Giang Vị không cam tâm hét lên: “Ngài đừng lừa ta. Ngài trước giờ luôn chỉ có một mình ở Tàng Hải này. Tại sao cứ cố chấp không nhìn nhận tình cảm của ta?”

Mạc Khắc “a” lên trong lòng. Nói rõ ràng thế này từ sớm có phải hay hơn không? Rõ ràng thế này thì người nghe lén như hắn mới hiểu được. Hắn cuối cùng cũng theo kịp tiết tấu của câu chuyện. Ra là Giang Vị thích sư tôn nhà hắn.

”Hắn vốn không cần ở bên cạnh ta, bởi vì trong tâm ta từ lâu đã chẳng thể nào tách rời nổi hắn.” Bạch Ân Phàm như có như không nhìn về phía rừng trúc mà Mạc Khắc đang ẩn nấp.

“Hắn là ai?”

“Ngươi không cần biết. Đừng đến làm phiền ta nữa.”

Mạc Khắc nghe lén xong thì tay không trở về, thậm chí quên cả việc đi tìm vịt. Hắn không ngờ được trên đời lại có người dại dột yêu thích Côn Lôn Lão Tổ. Trước kia khi nghe đến biệt danh này, hắn đã nghĩ đó hẳn phải là một ông lão khó tính nào đó với chòm râu bạc dài tận bụng. Đến lúc giao đấu với y, hắn mới nhận ra thân thủ y vô cùng nhanh nhẹn và dẻo dai, đoán chừng không tới nỗi mắt xệ trán nhăn, già cả lọm khọm.

Bạch Ân Phàm ngồi trên ghế đá, xắn tay áo kỳ cọ bộ lông nhuốm bùn cho một con vịt, thấy Mạc Khắc về tới thì chau mày, hơi nghiêng đầu nhìn y: “Tiểu đồ đệ tốt, mới giao bầy vịt cho ngươi chưa bao lâu mà đã có một con đi lạc. May mà ta phát hiện sớm, không thì nó chết chìm trong hố bùn rồi.”

Mạc Khắc thanh minh: “Đồ nhi cũng đang đi tìm nó. Sư tôn trách đồ nhi thế không công bằng. Làm sao đồ nhi biết vào giờ nào phút nào nó chạy loạn cơ chứ?”

”Lại đây.” Bạch Ân Phàm ra lệnh.

Mạc Khắc bất đắc dĩ nhích tới, bị Bạch Ân Phàm quệt một vết bùn vào mặt. Hắn ghét bẩn nên la ó lên, ba chân bốn cẳng chạy ra suối rửa mặt. Bạch Ân Phàm cười nói với theo: “Bộ dạng của ngươi thật giống như nữ nhân a.”

Mạc Khắc bức xúc nhịn không được nói ra miệng: “Sư tôn, ta thật ghét người.”

Bạch Ân Phàm ôm con vịt đã sạch sẽ đứng lên, vẫn bình chân như vại nói: “Chỉ cần vi sư thích ngươi là đủ. Ngươi sợ bẩn như vậy, sau này nhiệm vụ tắm rửa mấy con vịt này cũng giao cho ngươi luôn.”

“Người…người…” Mạc Khắc cắn răng, hận không nói được thành lời.

Bạch Ân Phàm vui vẻ nói tiếp: “Không cần cảm tạ vi sư. Tiểu hài tử chính là phải lao động nhiều thì mới mau lớn được! Lớn nhanh một chút, vi sư chờ!”

“…”