Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 6: Đến trường minh điện



Mạc Khắc vùi mặt vào trong chăn, vùi xong lại ló ra, ló ra rồi lại vùi vào. Từ sau khi nhìn thấy khuôn mặt Bạch Ân Phàm, Mạc Khắc chấn động dữ dội. Không phải hắn sợ, vì kể ra khuôn mặt hắn cũng ghê rợn không kém, có tư cách gì mà phán xét người khác? Hắn chỉ là thấy khó chịu, vừa như có thương xót, vừa như khó chấp nhận nổi. Với lớp mặt nạ, Bạch Ân Phàm mắt điểm tinh quang, dáng vẻ tao nhã khí khái, đã từng khiến hắn nghĩ rằng y là một mỹ nam tử. Không ngờ được, trong lòng y cũng tồn tại nỗi đau như thế.

Nếu cảnh ngộ của hắn và Bạch Ân Phàm không khác nhau mấy, vậy sao hắn lại thành ma? Còn y vẫn vượt qua tất cả mà thành thần? Lần đầu tiên hắn hoài nghi kiếp trước của mình. Là do thiên mệnh buộc hắn phải thế, hay chính hắn chọn lựa con đường tự bước đi phải thế?

Mạc Khắc lăn qua lăn lại trong chăn thấy ngột ngạt, quyết định bước ra ngoài suối đi dạo một chút. Trăng lên cao và tỏ, soi rõ một dòng nước lấp lánh ánh sao. Mạc Khắc nhìn bản thân qua làn nước, đột nhiên phát hiện cuộc sống hiện tại cũng khá tốt, bởi vì hắn được Bạch Ân Phàm nuôi đến béo tròn, suýt nữa là không nhận ra chính mình. Nếu kiếp trước cùng kiếp này bất đồng ngay từ đầu, sao hắn cứ ôm mãi hình bóng của kiếp trước tự làm khó mình? Kiếp trước hắn bị ức hiếp lăng nhục, muốn đem tất cả thù hận trả lại Côn Lôn Phái, khiến cho Côn Lôn Phái tắm trong biển máu mới hài lòng. Kiếp này, Côn Lôn Phái vẫn chưa làm gì hắn, Bạch Ân Phàm lại một lòng muốn giáo dưỡng hắn thành tài, hắn có nên thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà thành tài hay không?

Mạc Khắc đang do dự, không chú tâm ở đằng xa Bạch Ân Phàm đang cởi y phục bước xuống suối. Bạch Ân Phàm nghĩ rằng giờ này Mạc Khắc đã ngủ say, cho nên không thèm ngó trước nhìn sau, thoải mái bơi ra giữa dòng vuốt nước lên cánh tay. Mạc Khắc nghe tiếng nước vỗ bành bạch, ngoái đầu nhìn quanh, mắt miệng gì cũng há to. Hắn lật đật quay về phòng, nhưng mới đi được vài bước bỗng dừng lại. Đâu phải là hắn cố tình rình mò Bạch Ân Phàm tắm. Người đến trước rõ ràng là hắn, vậy sao hắn phải sợ sệt trốn đi?

Mạc Khắc đường đường chính chính quay lại suối, nhưng lại ngồi xổm sau tảng đá to nhìn ra, giống hệt lần trước hắn rình mò Bạch Ân Phàm nói chuyện với nam nhân Long tộc. Bạch Ân Phàm hất tóc sang trước ngực, để lộ ra tấm lưng mảnh khảnh yếu ớt như đào lý. Mạc Khắc càng nhìn càng thấp, càng nhìn càng thấp, rồi thì hắn xoay đầu không dám nhìn nữa. Trong lòng của hắn nóng rực như có lửa đốt, trên mũi bắt đầu ngọ nguậy, có dòng chất lỏng chầm chậm chảy ra. Hắn thất kinh dùng tay áo lau đi, nhìn kỹ là máu thì bao nhiêu xấu hổ cùng ấm ức liền xông lên não. Khoan nói hiện tại hắn mới mười tuổi, kể cả khi hắn đang sở hữu linh hồn của một người trưởng thành, thì kiếp trước hắn cũng chỉ có hứng thú với nữ nhân, sao giờ lại biến thành nam nhân? Còn là với sư tôn quái gở của hắn?

Thế là, Mạc Khắc nhìn xong liền mất ngủ cả đêm.

Hôm sau Mạc Khắc ngủ muộn, bị Bạch Ân Phàm véo má lôi dậy. Mạc Khắc vừa thấy Bạch Ân Phàm gần kề liền như bị thôi miên, nhớ lại chuyện đêm qua, đỏ mặt chui rúc vào chăn. Bạch Ân Phàm ngạc nhiên, không mở chăn ra vội mà hỏi: “Ngươi sợ khuôn mặt của vi sư sao?”

Mạc Khắc thở dài. Hắn sợ, nhưng không phải khuôn mặt y, mà là cơ thể y. Mạc Khắc vén một góc chăn nhỏ nói: “Không phải chuyện đó.”

“Vậy là chuyện gì?” Bạch Ân Phàm hơi khom người nhìn vào chăn. Ánh mắt chạm vào ánh mắt, khuôn mặt của Mạc Khắc càng đỏ bừng hơn, tưởng chừng sắp bốc khói đến nơi.

“Chuyện…chuyện là…” Mạc Khắc lắp bắp, không thể nói trắng ra là vì nhìn thấy cơ thể của sư tôn nên đệ tử mới thế này. “Đồ nhi có chút không khỏe.”

Bạch Ân Phàm dao động, lấy tay sờ thử lên trán Mạc Khắc, thấy không có sự thay đổi thể nhiệt thì lấy làm lạ: “Vi sư không thấy gì bất thường.”

Mạc Khắc cãi lại: “Cơ thể là của đồ nhi, sao sư tôn có thể rõ hơn đồ nhi được?”

“Cũng đúng.” Bạch Ân Phàm day quanh thái dương rồi lấy từ tay áo ra một lọ thuốc, đổ viên thuốc màu nâu duy nhất bên trong ra: “Bệnh vừa hay, vi sư có thần dược chữa được bách bệnh, bảo đảm ngươi uống vào liền khỏi.”

Mạc Khắc không tin, đang muốn nói chuyện thì Bạch Ân Phàm đã quẳng nhanh viên thuốc vào miệng hắn và lấy tay bịt lại. Mạc Khắc nuốt cái ực vào trong, không rõ là độc hay dược nhưng nuốt rồi thì làm sao nhả ra được nữa?

Bạch Ân Phàm chắc chắn viên thuốc đã đi vào mới thu tay lại, nhìn biểu cảm nhăn nhó của Mạc Khắc thì chín phần mười hiểu ra hắn đang nghĩ gì. Y cười lớn: “Vi sư đích thực đã bỏ vào đó đủ thứ chất độc. Ngươi nếu không muốn bị độc phát công tâm thì đừng giả bệnh nữa, mau ngồi dậy thay y phục. Vi sư dẫn ngươi đến Trường Minh Điện xem náo nhiệt.”

“Sư tôn, người dã man!”

Bạch Ân Phàm càng cười lớn hơn, phất tay áo ra sau thong dong đi đến cửa. Lát sau, Mạc Khắc trở ra, bộ dạng hơi xốc xếch, trâm dài cũng cài lệch. Bạch Ân Phàm chỉnh sửa từ đầu đến chân cho hắn, rồi hài lòng nắm tay hắn ngự kiếm tiến thẳng Trường Minh Điện.

Thí Kiếm Hội năm nào cũng diễn ra, và năm nào Thạch Bằng cũng cho người báo một tiếng với Bạch Ân Phàm, nhưng trước nay y đều không tham dự. Mọi người ở Côn Lôn Phái cũng chẳng lạ gì tính y. Y thích ẩn dật, ghét nơi ồn ào, vậy nên y không đến là chuyện rất bình thường trong mắt họ. Thế nhưng, năm nay, Bạch Ân Phàm lại đến, còn dẫn theo tiểu đồ mới thu nhận khiến ai nấy đều kinh ngạc ra mặt.

Bạch Ân Phàm từ chối ngồi cùng nơi với Thạch Bằng và các vị phong chủ khác. Y chọn một chỗ cách xa, lại ưa nhìn, biến ra bàn ghế rồi ung dung bảo Mạc Khắc ngồi xuống cùng xem hội. Mạc Khắc nhìn ra đài tỷ võ, giả vờ như rất chăm chú, nhưng thực chất là né tránh ánh mắt dò xét của những người khác. Từ phong chủ đến môn đồ, đặc biệt là đám nhóc nhập phái cùng lúc với hắn đều như móc cả cặp mắt ra dán chặt lên người hắn. Mới hôm nào, hắn còn là xú tiểu tử mặc y phục thô sơ, tóc tai rối bời, chỉ đi theo Bạch Ân Phàm được một thời gian ngắn mà giờ đã nhìn như công tử quý tộc. Y phục đều là gấm vóc thượng đẳng, ngay cả cây trâm gỗ cài tóc tưởng thô sơ, thực ra cũng từ gỗ tử đàn hiếm có vô song. Dù rằng Côn Lôn Phái là đệ nhất phái tu tiên, nhưng điều kiện tốt thế này không phải ai cũng có. Do đó, hắn rất thông cảm với ánh mắt vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ của những kẻ kia.

“Sư tôn, tại sao lại có nữ đệ tử ứng chiến?”

Bạch Ân Phàm lười nhác nhìn lên đài. Y không có hứng thú gì với mấy trận so tài kiểu này, chẳng qua là muốn dẫn Mạc Khắc đi học hỏi nên mới miễn cưỡng đến. Y giải thích:

“Côn Lôn Phái không hề cấm nữ đệ tử. Tứ phong chủ Tố Bạch Thuật không phải là nữ sao?”

Mạc Khắc bĩu môi: “Đồ nhi cứ tưởng bà ta là ngoại lệ duy nhất, vì trước giờ không còn thấy nữ đệ tử nào khác.”

“Mỗi năm đều sẽ có vài người, nhưng thường tính tình nữ nhân ấy mà, không chịu nổi rèn luyện cực khổ, ở không bao lâu liền xuống núi, vậy nên mới nhìn như Côn Lôn Phái không có nữ đệ tử.”

Mạc Khắc gật đầu, nghe cũng có lý. Hắn và Bạch Ân Phàm nói xong thì trên đài tỉ thí, trận chiến cũng vừa kết thúc. Nữ đệ tử mặc hồng y thua cho nam đệ tử mặc lam y, kính cẩn cúi người chào rồi xuống đài, về lại bên cạnh hàng ngũ đệ tử của Tố Bạch Thuật. Mạc Khắc nhìn Tố Bạch Thuật xong lại nhìn đến Nghiêu Chấn Bắc. Nghiêu Chấn Bắc trông như tâm tình không tốt, gấp ra gấp vào cây quạt trên tay. Giang Vị ở cạnh lại không hề đếm xỉa đến Nghiêu Chấn Bắc mà công khai hướng ánh mắt về phía Bạch Ân Phàm.

“Sư tôn…”

Bạch Ân Phàm chống tay ngay má, mi dài khẽ động: “Hử?”

“Người quen biết với Giang phong chủ sao?”

“Quen!” Bạch Ân Phàm chỉ thốt ra một chữ nhẹ tênh. Mạc Khắc nghĩ rằng phía sau chữ “quen” này hẳn là có một câu chuyện dài mà y lười nói đến. Hắn cố chấp hỏi đến cùng: “Quen thế nào?”

Bạch Ân Phàm hướng Mạc Khắc, đột nhiên cười một cái: “Ngươi là đang tra hỏi vi sư?”

Mạc Khắc xấu hổ. Ừ nhỉ, sao cứ như là hắn đang ghen tuông vớ vẩn. Ghen tuông? Mạc Khắc chợt giật mình, lúc này lại nghe giọng nói của Bạch Ân Phàm nhẹ nhàng vọng trên đỉnh đầu:

“Năm đó, vi sư cùng với một số đồng môn xuống núi diệt yêu, gặp được Giang Vị vẫn còn là đứa trẻ, ước chừng bảy, tám tuổi gì đó. Y quỳ ngoài cổng của một phủ đệ xin tiền công chữa bệnh cho mẫu thân. Nghe nói lão quản gia có lòng riêng, muốn đem số tiền công lẽ ra thuộc về y giấu đi, chung quy cũng vì nghĩ y còn nhỏ, nói sẽ không ai tin. Ta giúp y đòi lại tiền công, đáng tiếc lúc đem tiền về tới thì mẫu thân y đã tắt thở. Biết rõ Giang Vị không còn nơi để đi, sau khi mai táng cho mẫu thân y, ta liền dẫn y về Côn Lôn Phái, giao cho chưởng môn khi đó trông coi. Tuy nhiên, Giang Vị lại không muốn, cứ đòi đi theo ta, thậm chí quỳ ngoài Tàng Hải nhiều ngày đêm chỉ xin ta nhận y làm đệ tử.”

“Thành ý như thế, sao sư tôn lại không nhận?” Mạc Khắc chỉ hỏi cho có, trong lòng hắn lại nghĩ không nhận là tốt nhất, nếu không bây giờ hắn có thêm một sư huynh. Tính hắn không thích bị đem so sánh với người khác, càng không thích xếp dưới ai.

“Hi Hà khi đó gặp Giang Vị rất thích tư chất của đứa trẻ này, vốn muốn nhận làm đệ tử. Ta không muốn vướng bận, nghĩ rằng để y đi theo Hi Hà sẽ tốt hơn. Không ngờ, Hi Hà bỏ mạng tại Đông Hải. Ta thương tâm nên sau đó quên hẳn về chuyện này. Rồi thì năm tháng qua mau, Giang Vị trưởng thành tài giỏi hơn người, chuyện xưa cũng không cần nhắc lại.” Bạch Ân Phàm vươn tay vỗ đầu Mạc Khắc: “Đừng cứ quan tâm đến người khác. Thí Kiếm Hội này sẽ có ngày chính ngươi phải tham dự. Chú tâm một chút.”

Mạc Khắc nhếch môi cười. Chỉ là một đám vô dụng múa qua múa lại trên đài, thật sự làm nhục thanh kiếm trong tay họ, còn bảo hắn xem? Chẳng lẽ phải xem họ thất bại đến mức nào?

“Sư tôn an tâm đi. Ta chỉ thuận tay ra một chiêu cũng đủ đánh thắng tất cả họ. Đợi ta trưởng thành. Ta tuyệt đối không làm mất mặt người.”

Bàn tay Bạch Ân Phàm dịch từ tóc xuống lớp mặt nạ của Mạc Khắc, sờ sờ một lúc rồi thoải mái cười: “Vi sư có gì lại không an tâm? Ngươi trong mắt vi sư luôn là giỏi nhất. Tiểu tử ngốc!”

Mạc Khắc cũng nở nụ cười. Hắn không biết bản thân bị làm sao, nhưng khi nghe người này khen ngợi hắn, hắn có cảm tưởng trong trời đất này, không còn điều gì vui vẻ hơn thế. Hắn cũng rất mong mình mau chóng trưởng thành…