Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 37



2 bên bước lên võ đài, cùng chắp tay thi lễ.

Trận đấu bắt đầu ngay sau đó. 2 bên cùng triệu hồi kiếm tiên đến, lao vào trao đổi chiêu thức với nhau, không ai chịu nhường ai. Liên tiếp nửa canh giờ, linh lực của cô cũng vơi nửa. Cứ tiếp tục lao đầu mà đấu như thế này chỉ sợ không thắng nổi a!

Đột nhiên, Lưu Phong lại nhớ tới Giai Tuệ phái. Trong đầu cô lúc này lại có ý tưởng, bản thân cô đã biết mình cần phải làm những gì tiếp theo rồi!

Lưu Phong vẫn tiếp tục đấu, vừa lùi lại, chạy vòng quanh võ đài, hệt như cách đệ tử phái Giai Tuệ kia đã làm.

Cô, muốn sử dụng trận pháp đã từng học qua trong sách, phong bế linh lực của đối phương tạm thời!

Đệ tử kia ròng rã đuổi theo Lưu Phong, nhưng nhanh sau đó có vẻ hắn đã phát hiện ra điểm sai, muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng muộn rồi còn đâu, pháp trận đã bao kín võ đài mất rồi!

Linh lực bị phong bế, ngay từ lúc này hắn ta lại trở thành phàm nhân, không có sức công phá nữa. Tỉ thí kết thúc, thế trận nghiêng hẳn về 1 phía.

Vị đệ tử đó thua cuộc, đứng yên đấy vò đầu bứt tai, miệng liên tục lẩm bẩm “Hoang đường! Lí nào có chuyện đó!” rồi đột nhiên khí tức tà ma dày đặc bao quanh hắn, nặng đến mức người bên cạnh cảm thấy lưu khí không thông, bí bách đến mức khó chịu.

Hắn ta, vậy mà lại bị tẩu hỏa nhập ma!

Vị đệ tử đó gào lên thảm thiết, sau đó lao về phía Lưu Phong, cầm chặt kiếm tiên trong tay, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng đấy, ai cũng đứng hình, hoang mang nhìn tên đó bị tẩu hỏa nhập ma đang lao đến tấn công nữ đại đệ tử Phùng Chu phái.

Lưu Phong vốn vừa thu hồi Nhã Tịnh kiếm, đang định rời khỏi khán đài, trong thâm tâm cô không hề có chút phòng bị nào. Cho nên tình cảnh đấy đột ngột xuất hiện, cô vẫn đứng im như phỗng, bàn tay nặng trĩu không thể tiếp tục triệu kiếm tới, chỉ trơ mắt ra nhìn.

Lẽ nào, số phận của cô, Lưu Phong tới đây là kết thúc…?

- Ngớ ngẩn!

Đột nhiên Xuyên Giang xuất hiện, trong tay hiện đang cầm vũ khí thứ 3 của bản thân - Tĩnh Anh kiếm, kiếm tiên tỏa ra khí tức màu lam nhạt, trên thân kiếm có đính ngọc, chặn đứng đường kiếm của người vừa bị tẩu hỏa nhập ma đằng kia.

Xuyên Giang hất văng kiếm đang nằm trong tay đệ tử đó ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, cao giọng trách mắng:

- Là đại nữ đệ tử Phùng Chu phái mà lại để 1 kẻ không ra gì tấn công mà không biết đường phản kháng? Thật không có tiền đồ!

Có vẻ như người đó vẫn chưa lấy lại được ý thức, vẫn tiếp tục lao vào tấn công lần nữa, thì bị Niệm Chân triệu hồi Hạ Vũ kiếm đến, đánh bay sang chỗ khác, không chờ đệ tử đó ngồi dậy đã tung Khốn Tiên Tác trói chặt đối phương lại, sau đó quỳ vội đến chỗ Xuyên Giang cúi đầu nhận tội:

- Lần này là do đệ tử bất cẩn, không thể bảo vệ sư muội, may mà sư tôn đến kịp. Mong sư tôn trách phạt!

- Mau đứng lên cho ta! - Xuyên Giang gắt lên - Việc này đâu liên quan gì đến ngươi, cớ gì mà ngươi lại ham chuyện bao đồng?

Biết lần này không thể cứu vãn được, Niệm Phong chỉ biết im lặng đứng lên, trong lòng cậu ta đang âm thầm mong sư tôn giảm nhẹ hình phạt cho Lưu Phong! Quả đúng là sư huynh tốt a~

Không lâu sau đó, có 1 vị tông chủ khác lật đật chạy đến hướng bọn họ, hướng về phía Xuyên Giang cúi đầu xin lỗi:

- Xuyên Giang tông chủ xin ngài thứ tội cho sự hồ đồ của đồ đệ ta! Nó chỉ vì muốn chiến thắng trận đấu này, nên nó đã liên tiếp dùng đan dược cưỡng ép bản thân tăng tu vi trong mấy ngày nay. Ta cũng từng khuyên can nó, nhưng vô ích. Cho nên sự việc đến nhường này cũng 1 phần do ta. Mong Xuyên Giang tông chủ mở lòng từ bi cứu lấy tên tiểu tử đó a! Lão già này sẽ bồi thường tổn thất cho ngài, và sẽ mang tên nghịch đồ này về dạy dỗ lại!

Xuyên Giang thu hồi Tĩnh Anh kiếm trở về, rồi đáp lời vị tông chủ đang cúi đầu đó:

- Thứ nhất, người cần nhận lời xin lỗi không phải ta, mà là đại nữ đệ tử của ta. Thứ 2, Phùng Chu phái hiện tại không cần nhận lễ, ngài nên gác việc bồi thường lại đi. Thứ 3, Ly mỗ ta đâu phải là người thấy kẻ xấu sắp chết nhưng mang tâm tư thiện lương muốn quay đầu làm lại mà không cứu?

Vị tông chủ đằng đó, sau khi nghe câu trả lời của Xuyên Giang, thì vội dập đầu cảm ơn rối rít:

- Đa tạ Xuyên Giang tông chủ a! Lão già này mang ơn ngài rồi!

Xuyên Giang đi đến chỗ đệ tử đang bị Khốn Tiên Tác trói chặt, nằm chật vật trên đất. Nàng xem xét tên đấy 1 chút, sau đó thực thi công pháp “Thanh Vãn Tâm”. Công pháp đó tựa như thác nước đang ào ào chảy xuống, nhưng lại nhẹ nhàng như ánh trăng khuya, thanh tẩy hết tà khí còn đang xâm chiếm trong cơ thể.

Nhưng công pháp này chỉ có nữ chính có thể thực thi thôi a! Ai bảo nàng ta là người tạo ra công pháp đó? Với lại đây là tuyệt chiêu độc nhất của nữ chính, mà động thác thực thi công pháp vô cùng khó, phải tập trung cao độ thì may ra mới nâng cao tỷ lệ thành công.

Hào quang của thiên tử đó, chọc mù mắt cẩu của bổn tôn rồi a!

Vị đệ tử đang bị trói chặt bởi Khốn Tiên Tác kia, mới đầu còn đang gầm gừ né tránh, nhưng sau đó lại không thể tránh tiếp, cứ nằm đấy chịu thanh tẩy. Ma khí còn trong cơ thể cứ bám chặt vào, khiến cho hắn ta cứ gào thét mãi không thôi! Tiếng thét đau đớn đó không khỏi làm cho người khác giật mình hoảng hốt, nhưng đám người kia chẳng kịp biểu lộ cảm xúc, chỉ chăm chăm nhìn Xuyên Giang thực thi công pháp thanh tẩy cho tên bị tẩu hỏa nhập ma kia.