Sư Tôn Sắp Bị Thao Hỏng Rồi

Chương 6: Ở đình viện bò như chó bị đồ Đệ chịch



Con *** của Văn Bác vẫn chôn chỗ cách cửa tử cung nửa tấc, không thọc vào hết.

Nửa khắc sau, mặt trời lên cao.

Thanh niên cũng đã hết kiên nhẫn, hung hăng cắm vào sâu bên trong tử cung, chỗ giao hợp bị đè ép ra một vongg bọt nước, theo lụa đỏ nhỏ xuống từng giọt.

Giang Y Kính bị cắm, vòng eo sụp xuống, cổ ngẩng lên.

Trong đầu có vô số ánh sáng nổ tung, trời đất mất màu, cả người cứ như đang lênh đênh trên biển, chìm nổi không biết chỗ về.

Cuối cùng y mất hết sức lực ngã quỵ một bên.

"Lão già." Văn Bác thấy nhiều không trách, trước khi y ngã xuống mặt đất thì vớt y lên: "Quả nhiên chướng khí đã lui ra ngoài hơn ba thước..."

Lúc trước Giang Y Kính đứng chỗ cửa sổ quan sát, chướng khí là nửa hình cung, y đoán rằng phạm vi chướng khí lùi về lấy chỗ bọn họ đang giao cấu là điểm tựa, khuếch tán xung quanh.

Nếu bọn họ muốn xua tan chướng khí, phải ra khỏi phòng giao hoan.

Văn Bác nhìn khoảng cách sương mù trầm tư, nếu muốn thoát hẳn khỏi bí cảnh, hắn và Giang Y Kính nên làm tình bao nhiêu lần?

Một mảnh lá khô có tạo hình kì lạ xoay tròn rơi xuống, phía trên còn có mấy chữ nhỏ.

Văn Bác rút *** lớn còn cắm trong cơ thể Giang Y Kính ra, hắn lắc lắc ***, dịch dâm tanh nồng sềnh sệch văng khắp nơi.

Thanh niên nhặt lá rụng lên - - chúc mừng người mới đã thông qua cửa thứ nhất ra khỏi bí cảnh, tiếp theo phải tìm được cầm phổ bị đánh rơi trong đình viện.

Văn Bác lật lá khô qua lại quan sát, bí cảnh này còn có nhắc nhở à?

"Lão già, tỉnh dậy nào."

Hắn lay lay cánh tay Giang Y Kính, móc quả cầu trong miệng y ra, muốn đánh thức y.

Nếu chờ Giang Y Kính tự tỉnh dậy, không biết phải chờ tới khi nào.

Mỗi lần giao cấu xong, Giang Y Kính cứ như mất nửa cái mạng, hai mắt nhắm nghiền, cả người xụi lơ.

"Đồ nhi, sao vậy?" Giang Y Kính mê mang mở mắt, giữa kẽ mông còn có dịch trắng đang chảy xuôi.

"Tự ngươi xem đi."

Văn Bác ném lá khô cho Giang Y Kính, quan sát cấu tạo và bài trí trong đình viện.

Bí cảnh trong Cửu Châu hiếm có chỗ nào được xây dựng tinh xảo như vậy.

Mỗi một bông hoa, chiếc lá hay cây cối, cột đình, còn có bài trí và đồ dùng trong phòng ngủ đều được mô phỏng theo bộ dáng của nhân gian.

Trong đầu Văn Bác chợt lóe qua một suy đoán.

"Bí cảnh này là do một đại năng thượng cổ tạo ra vì vợ cả của hắn, vợ cả hắn là trưởng công chúa của nhân gian, bị hắn cướp đoạt về làm phu nhân, cố ý tạo ra bí cảnh này để dùng cho tình thú giữa phu thê."

Giang Y Kính cũng có nghe qua chuyện này, chỉ là không biết cuối cùng ông ta và vợ cả ra sao, không phải là vẫn còn trong bí cảnh này chứ?

"Thật biến thái." Văn Bác giẫm lên lá khô hừ một tiếng, ở trong nhà chịch không đủ hay sao mà còn muốn tạo ra cái bí cảnh này để *** hả?

"Cầm phổ bị đánh rơi?" Giang Y Kính đọc mấy chữ trên lá khô: "Trước tiên chúng ta cứ đi một vòng quanh núi giả trong đình viện, xua tan chướng khí quanh thân đã."

"Cái gì một vòng?" Văn Bác nhướng mày, ôm chầm cái eo nam nhân, kéo y vào trong lồng ngực.

"Chịch vi sư một vòng..." Giang Y Kính nhấp môi: "Cứ dùng tư thế vừa rồi, có thể nhanh một chút."

Lúc trước y bị lăn qua lộn lại *** nửa tháng mới tính là kết thúc giao hoan, bây giờ y quỳ gối trên mặt đất bị Văn Bác cắm một hồi mà chướng khí đã rời khỏi hơn ba thước.

Giang Y Kính chỉ cho là dùng tư thế quỳ làm tình có thể trực tiếp nhận được hiệu quả hữu hiệu, hoàn toàn không biết rằng lúc trước là Văn Bác lừa y mà thôi, hắn chỉ muốn *** y thêm mấy chục lần. Giang Y Kính vẫn luôn cho rằng Văn Bác chán ghét mình.

"Ngươi gấp gáp muốn rời khỏi bí cảnh tới vậy sao?" Văn Bác hừ lạnh.

"Tất nhiên vi sư muốn sớm mang ngươi ra khỏi nơi này." Giang Y Kính nghiêm túc nói.

Văn Bác lại hừ một tiếng, quay đầu liếc sang chỗ khác, cái bộ dáng dâm đãng kia của y là muốn ra ngoài tìm người khác chịch à?

Giang Y Kính không biết tại sao Văn Bác lại tức giận, y vén lụa đỏ lên, lộ ra lỗ *** bị ** tới sưng đỏ, chờ đợi Văn Bác thọc vào.

"Lão già." Văn Bác nhìn Giang Y Kính liền tức giận: "Ngươi cho rằng ta muốn chịch ngươi hay sao hả, hơn 900 tuổi, có thể làm tổ tông của tổ tông ta rồi đấy."

"Vi sư biết." Giang Y Kính biết Văn Bác không muốn chịch y, nhưng nghe được từ miệng hắn nói ra, trong lòng y vẫn có chút buồn bã: "Ngươi cứ kiên nhẫn một thời gian nữa, chờ đến khi rời khỏi bí cảnh, chúng ta không cần tiếp tục nữa rồi."

Tiếng nói vừa dứt, lệ khí quanh thân thanh niên càng nhiều.

Giang Y Kính còn chưa biết nên tiếp tục an ủi thế nào, đã bị thanh niên trực tiếp *** vào trong *** mềm.

Lần này còn tàn nhẫn và hung ác hơn cả so với trước đây.

Đầu *** xoay tròn nghiền nát điểm yếu ớt của y, nháy mắt đã mài ra một bãi nước dâm, tiếng nước òm ọp vang vọng trong đình viện.

Giang Y Kính cắn răng bò về phía trước, còn chưa bò ra nửa thước đã bị thanh niên kéo về tàn nhẫn ** ***.

"Lão già, bò nhanh như vậy làm sao chịch được!" Văn Bác bóp eo y, bụng dưới dán chặt cái mông thịt đang vặn vẹo của nam nhân, cắm đến bạch bạch rung động.

"Vi sư sẽ chậm một chút."

Giang Y Kính quỳ gối trên mặt đất, chịu đựng cảm giác tê dại bò về phía trước.

Y thật sự rất hâm mộ tinh lực của Văn Bác, mới bị thọc vào rút ra hai cái mà mình đã hết sức, Văn Bác lại sinh long hoạt hổ, không có chút mệt mỏi nào.

"Giang Y Kính." Văn Bác tách hai chân thanh niên ra, hung nghiền ép cửa tử cung của nam nhân: "Ngươi như vậy thật đúng là giống hệt con chó cái phát n*ng..."

Thịt *** quấn chặt không nhả, hút mút khiến eo hắn tê dại, thịt mềm trơn trượt tranh nhau nhào tới liếm láp mạch máu bên ngoài cán *** của hắn.

** thật sướng.

Văn Bác cắn răng cảm nhận *** non ấm áp ướt nóng, *** lớn không hề ngừng lại liên tục đánh vào mông thịt của nam nhân.

Giang Y Kính cẩn thận bò về phía trước, tránh cho mình chạm vào chướng khi có thể đánh nát tu vi.

*** lớn nóng rực tựa như cái bàn ủi không ngừng đảo ngược trong lỗ nhỏ của y, bụng nhỏ bị *** ra dấu vết vừa cạn vừa sâu, vòng eo mềm dẻo lõm xuống, tạo ra hình cung xinh đẹp.

"Lão già." Văn Bác kéo hông nam nhân trở về, hắn không thích nhất chính là bộ dáng Giang Y Kính coi hắn là không khí: "Có nghe thấy ta nói không hả?"

Giang Y Kính bị *** đến khóe mắt rưng rưng, nháy mắt bị kéo về có cảm giác mất đi trọng lực, sau đó lại bị đau đớn thay thế.

*** dâm bị quấy ra tiếng nước, *** bự và vách tường mềm mại không ngừng cọ xát.

Sau khi bị lụa đỏ nghiền ép, bây giờ y trực tiếp bị Văn Bác thọc vào rút ra mới hiểu được cái gì là hòa hợp nhất thể, tuy hai mà một.

*** lớn dán chặt thịt *** đảo loạn, không để lại chút khe hở nào.

Mặt trời lên cao, quanh thân nam nhân đều là mồ hôi mỏng, lục lạc theo động tác chìm nổi phát ra tiếng vang thanh thúy.

Giang Y Kính nóng đến gò má ửng đỏ, không phân được là do bị cắm hay là do phơi nắng.

"Lão già." Văn Bác tát lên thịt mông của nam nhân một cái: "Bò nhanh lên, chưa ăn cơm à?"

Cái mông mập bị thanh niên chụp đánh một tháng, da thịt càng đánh càng mềm mại, tùy tiện véo một cái cũng trở nên xanh tím, tát một cái đã để lại dấu tay.

Da thịt trắng nõn bị vết xanh xanh tím tím bao trùm, vừa thấy đã biết bị tàn nhẫn chà đạp.

Giang Y Kính thuận theo mà bò nhanh hơn, thịt *** trong lỗ dâm siết chặt, lộ ra dịch dâm trắng đục và vách trong bị chịch tới nát mềm.

"Ưm..." Giang Y Kính bị đâm cho đầu váng mắt hoa, xương cụt tựa như bị điện giật, run rẩy không ngừng.

Y không còn chút sức nào, bò trên mặt đất vô lực thở dốc.

"Thật đúng là không dùng được mà." Văn Bác bất đắc dĩ bế Giang Y Kính lên, quỳ gối phía sau y xoa bóp đầu v* mềm mại, tăng nhanh tốc độ khuấy loạn *** non.

Tiếng đánh quanh quẩn trong đình viện, không khí tràn ngập hương vị chè hạt sen.

Chờ tới khi Văn Bác phát tiết xong trên người của nam nhân, mới phát hiện Giang Y Kính đã sớm run rẩy ngất xỉu.

Mới chịch một chút đã không chịu nổi.

Sau khi hai người ** *** đứt quãng trong nửa tháng, cuối cùng cũng có thể thấy được toàn cảnh đình viện.

Bốn phía đình viện bị nước bao quanh, vào ban đêm, ếch xanh trong nước sẽ kêu to cả đêm.

Sân phía đông là phòng cho khách, phía nam là phòng tân hôn, phía tây là thư phòng, phía bắc là chủ điện, phòng nào cũng không thấy cầm phổ.

Giang Y Kính đứng trên núi giả trong đình viện quan sát manh mối của cầm phổ.

"Đồ nhi, ngươi nói xem cầm phổ có khi nào ở dưới mi mắt chúng ta nhưng chúng ta lại không phát hiện hay không?"

Bí cảnh là do đại năng kia chế tạo dùng để làm tình thú nơi khuê phòng, sẽ không xây dựng mấy chỗ phức tạp không kiểm soát được.

"Ta đã tìm hết rồi." Văn Bác ngồi bên núi giả: "Không có."

Giang Y Kính giẫm lên lá khô, mừng rỡ nói với Văn Bác: "Có khi nào ở dưới lá khô hay không?"

Cầm phổ bị đánh rơi, dựa theo nhắc nhở trên lá khô, chắc chắn là không ở trong phòng, lúc trước sao y lại không nghĩ tới nhỉ.

"Đồ nhi..."

"Lão già, không phải ngươi định bảo ta đi quét lá khô chứ hả?" Văn Bác trực tiếp cắt lời Giang Y Kính, hắn mới lười làm mấy chuyện rườm rà buồn tẻ này: "Ông đây phải để dành sức lực *** ngươi, không rảnh quét lá rụng."

"Để vi sư quét." Giang Y Kính nâng cánh tay thanh niên dậy: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

Chịch liên tiếp một tháng rưỡi, chắc Văn Bác đã mệt muốn chết rồi.

"Ngụy quân tử." Văn Bác trợn trắng mắt đẩy tay Giang Y Kính ra.

Giang Y Kính dọn dẹp lá rụng trong đình viện, hai chân run rẩy.

Y bị chịch tới tàn nhẫn, không có thời gian hồi phục, cơ thể vừa mới khai bao sao có thể chịu được Văn Bác hung hăng như vậy, cả người suy yếu giống như cành liễu trong gió.

"Chỉ biết làm bộ làm tịch." Văn Bác hừ lạnh, nhìn một lát, đẩy cái tay đang cầm chổi của nam nhân ra: "Để ngươi quét chắc tới sang năm, về phòng nghỉ ngơi đi."

Thanh niên thở hổn hển quét lá rụng trong đình viện, hoàn toàn quên rằng nửa khắc trước mình còn thầm nói sẽ không làm mấy cái chuyện buồn chán này.

"Ngươi không thể tìm cái khăn lau mồ hôi cho ta à?!" Văn Bác lại lôi nam nhân từ trong phòng ra.

"Đồ nhi, trán ngươi không ra mồ hôi." Giang Y Kính nghiêm túc trả lời.

"Cứ cho là vậy đi." Văn Bác hít một hơi sâu: "Ngươi lấy cái ghế dựa ra đây, ngồi chỗ này nhìn ta quét."

"Được." Giang Y Kính ngoan ngoãn làm theo.

Một canh giờ sau, cuối cùng thanh niên cũng tìm được cuốn da dê bên cạnh cây đa, đúng là cầm phổ bị đánh rơi.

Mặt trên của cuốn da dê viết mấy hàng chữ nhỏ - - Cầm Phục Hy ở sườn Tây của thư phòng, tân nhân đánh đàn giao cấu, lúc tiếng đàn tới cao trào thì cũng đồng thời lên đỉnh thì có thể tiến hành bước tiếp theo.

"Lão già, ngươi có biết đánh đàn không?" Văn Bác chỉ cầm phổ: "Ta không biết đâu đấy."

Từ trước giờ hắn không có kiên nhẫn, sao có thể học đánh đàn được?

"Vi sư cũng chưa học qua." Giang Y Kính nói.

"Lúc ngươi ở nhân gian cũng chưa học qua sao?" Văn Bác nhìn dáng người yểu điệu phong lưu của Giang Y Kính, vừa thấy đã biết là người đọc sách.

"Vi sư không phải là người."

- --

Editor: Chời mẹ ai không biết chắc tưởng tui đang edit truyện hài, gì mà buồn cười quá vậy =)))

Thanh niên Văn Bác ngạo kiều muốn chết, rõ ràng thương sư tôn vậy mà cứ tỏ ra hung dữ:v Còn sư tôn ngây thơ không hiểu sự đời, bị bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền =)))