Sư Tôn Xinh Đẹp Muốn Giết Ta

Chương 37: Lai Giả Bất Thiện



Bạch Vô Ảnh đẩy cửa tẩm điện bước vào đã nhìn thấy Trịnh Hiểu một thân đầy máu đầu rủ xuống bị xích sắt trói tay chân đứng giữa pháp trận. Y liền gọi lớn:

"Hiểu.."

Bạch Vô Ảnh bước nhanh đến chưa tay muốn chạm vào người hắn liền bị vòng tròn lớn bên ngoài pháp trận khởi động tạo thành tấm kính trong suốt màu đỏ thẫm, khi bàn tay y vừa chạm đến da thịt nơi tiếp xúc liền bị bỏng rát nóng như có lửa đối, y theo bản năng rút tay về. Tiêu Thừa Kính tọa kỷ trên thềm cao nhìn xuống, nhếch cao một bên khoé môi cười gian. Hắn phất tay cho tất cả đệ tử cùng hai trưởng lão lui ra ngoài.

"Bạch sư đệ, đến đúng lúc lắm, ta đang định khởi động pháp trận giúp Yếu Thanh đệ tử của đệ lấy lại thân xác.. Ngươi thấy chưởng môn sư huynh có tốt với đồ nhi của ngươi không?"

"Mau thả hắn ra.. Ngươi muốn gì ta liền đáp ứng." Bạch Vô Ảnh nói lớn.

"Vậy sao? Ngươi thật sự không muốn hồi hồn cho đệ tử mình à?"

"Tiêu Thừa Kính đừng ở đó mà giả làm người tốt, ngươi muốn gì ta đều hiểu. Nếu có ý tốt giúp Yến Thanh hồi hồn thì dù không có ta ngươi cũng sẽ làm? Không phải ngươi nói với Liễu Nguyệt nếu ta không đến ngươi sẽ huỷ hồn Yến Thanh sao? Mau nói thẳng đừng nhiều lời vô nghĩa."

Tiêu Thừa Kính nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài lộ ra sự nguy hiểm.

"Nếu đã biết thì dễ dàng nói chuyện.. Cái ta muốn là Âm Dương Sát, ngươi giao ra ta liền thả hắn."

"Ta làm sao lại có Âm Dương Sát."

"Bạch sư đệ mới là người vòng vo, kẻ đoạt xá này dù có tra tấn thê thảm cũng không nói ra Âm Dương Sát được dấu nơi nào, chỉ có khả năng duy nhất là trong người hắn không có Âm Dương Sát, mà lại khăng khăng không hé nửa lời.. Trong đại hội luận võ ngươi đã đứng ra che chở cho hắn.. Chắc chắn người giữ Âm Dương Sát là ngươi chứ không ai khác."

Bạch Vô Ảnh cười khinh bỉ, "Uổng cho bản thân là chưởng môn của một phái, võ công bản môn không cố gắng rèn luyện mà lại dùng thủ đoạn này nọ để dành lấy bí kíp võ công tà giáo?"

Tiêu Thừa Kính nghe những lời này cũng không nổi giận mà ung dung thong thả bước từng bước xuống bậc thềm.

"Ngươi tưởng ta muốn vậy sao? Tất cả là do sư tôn cùng Bạch Vô Ảnh ngươi chèn ép ta.. Sư tôn lúc nào cũng mang ngươi ra so sánh, khen ngợi ngươi hết lời.. Còn ta, ông không hề để vào mắt, ngay cả chiêu thức cuối cùng của Thanh Vân phái cũng truyền cho ngươi.. Tiêu Thừa Kính ta có gì không bằng ngươi chứ? Nhưng cuối cùng thì sao, ta vẫn là chưởng môn của Thanh vân phái, lão già đó chết đi chắc là ấm ức lắm."

Bạch Vô Ảnh tức giận, "Chính ngươi đã xuống tay với sư tôn?"

"Vậy thì đã sao? Đến lúc này ta cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì.. Lạnh lùng, tàn nhẫn không tình cảm, đó mới là sự an toàn nhất, muốn có thứ mà mình muốn thì phải dùng chính đôi bàn tay của mình để đoạt lấy.. Lão già đó không có mắt nhìn người nên mới chọn ngươi, ta đã quá nương tay chỉ cho lão uống một ít độc dược nhầm phế hết võ công, ai ngờ lão lại muốn giết ta, liều mạng phát động linh lực chống trả đến mức đứt kinh mạch mà chết.. Ngươi thấy không, cả ông trời cũng muốn giúp Tiêu Thừa Kính này lên làm chưởng môn Thanh Vân phái."

Nụ cười lạnh thấu xương của Tiêu Thừa Kính nương theo làng gió lạnh xuyên qua tẩm điện, dọc theo trăm trượng thanh bích cổ kính, nhất mạt huyền sắc, chạm đến thân ảnh bạch y cao lớn đứng giữa đài, máy tóc cùng y phục được gió thổi lay động. Bạch Vô Ảnh bàn tay hội tụ linh lực triệu hồi bội kiếm, ánh sáng trắng thon dài sắc bén xuất hiện, y nắm chặt bội kiếm trong tay.

"Tiêu Thừa Kính, hôm nay Bạch Vô Ảnh ta sẽ giết chết phản đồ trả thù cho sư tôn."

Vừa dứt lời bội kiếm liền chém tới, ánh sáng trắng tỏa ra mãnh liệt kinh hồn, ngay tức khắc tấm kính đỏ thẫm ngăn cách ở giữa bị một kiếm chém xuống phá huỷ. Nhưng đường kiếm của y không những phá hủy ngăn trở mà còn mang theo uy lực bùng phát, tạo ra tiếng nổ lớn, một vết cắt sâu chẻ tọa kỷ của Tiêu Thừa Kính đang ngồi tách làm hai. Hắn rất nhanh nhảy sang một bên, thở hổn hển sợ hãi.

"Bạch Vô Ảnh, ngươi không muốn cứu người kia sao? Ngươi còn ra tay ta liền phát động pháp trận thả linh hồn Yến Thanh ra, tất nhiên cả hai linh hồn không thể cùng chung thân xác sẽ bị pháp trận đánh tan thành tro bụi. Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi là một tên đoạn tụ, âm thầm yêu thích đệ tử của mình.. Sao hả, biết đều mau giao Âm Dương Sát ra."

Bạch Vô Ảnh dừng động tác, dừng luôn chủ ý muốn giết chết Tiêu Thừa Kính. Y nghiêng người, ánh mắt nhìn sang người đang bị xích tay chân đứng hôn mê bất tỉnh kia, trong lòng đột nhiên như bị bóp thắt lại, rốt cuộc không thể nào giữ được tỉnh táo. Y đưa tay vào ngực lấy ra thư quyển.

"Ngươi muốn Âm Dương Sát chứ gì, được ta đưa cho ngươi, nhưng trước hết phải huỷ phát trận đi."

Tiêu Thừa Kính nhìn thư quyển trong tay Bạch Vô Ảnh hai mắt liền sáng lấp lánh.

"Được, nhưng ta nào biết đó có phải là thật không, ngươi ném qua cho ta xem, nếu là thật ta liền phá huỷ pháp trận.. Không cần lo lắng, dù có năm vị trưởng lão hợp sức cũng không phải là đối thủ của ngươi mà."

Bạch Vô Ảnh ném thư quyển, Tiêu Thừa Kính rất nhanh đón lấy, hắn liền mở ra xem, quả thật là Âm Dương Sát không sai.

Ánh mắt Tiêu Thừa Kính chợt lóe, bày ra một nụ cười vô hại, nhưng trong lòng hắn đã sớm tính kế, hắn nhét thư quyển vào trong ngực đồng thời lấy ra tỏa linh nang ra, bước đến gần đứng phía sau lưng Trịnh Hiểu.

Bạch Vô Ảnh không chớp mắt nhìn theo Tiêu thừa Kính, thấy hắn đang dùng một thanh chủy thủ cứa lên lòng bàn tay, dòng máu tươi chảy xuống từng giọt tưới lên phù chú, luồng ánh sáng trong phút chốc bừng lên đỏ thẫm xuyên qua người Trịnh Hiểu. Bạch Vô Ảnh cả kinh, đó không phải là phá huỷ mà là khởi động.

"Tiêu Thừa Kính ngươi đang làm gì?"

Tiêu Thừa Kính không trả lời, tỏa linh nan trong tay được mở ra hứng lấy máu tươi, linh hồn nhỏ bé phút chốc bay vụt ra, những đốm sáng li ti tụ lại hợp thành quả cầu đỏ lớn chui vào người Trịnh Hiểu. Tiêu Thừa Kính rất nhanh rời khỏi pháp trận. Bóng dáng cao lớn trong nháy mắt đã ngồi ung dung trên linh đường của tẩm điện chờ xem kịch, cùng với thanh âm lanh lãnh vọng xuống.

"Bạch Vô Ảnh, ái nhân trước mắt nhưng không thể cứu, cảm giác thế nào hả? Cái gì cũng không làm được, chỉ là ngơ ngác đứng nhìn, thật vô dụng, sao không nhảy vào cứu hắn đi.. Cái ngươi có thể làm chỉ như thế này thôi sao?"

Vòng tròn ma pháp xoay chuyển liên hồi, hàng loạt chuỗi cổ tự kỳ quái bao quanh lấy thân thể Trịnh Hiểu.

Hắn ngẩng đầu mở mắt, miệng há to "A.." lên một tiếng thống khổ. Một trận run rẩy mãnh liệt đột nhiên từ toàn thân truyền tới khiến hắn thất thanh kêu lên đau đớn, ngay sau đó, một luồng sáng từ bên ngoài xông thẳng vào thân thể như muốn xé rách linh hồn đánh bay nó ra khỏi thân thể, hắn kêu gào toàn thân như bị đốt cháy đến tận cùng cốt tuỷ.

Bạch Vô Ảnh không còn quan tâm tới Tiêu Thừa Kính nữa, y dứt khoát lao đến dùng bội kiếm chém về phía vòng tròn ma pháp, nội lực sử dụng lại tăng thêm gấp bội, một tiếng động vang trời bùng nổ, Bạch Vô Ảnh và Tiêu Thừa Kính đồng thời bị đánh văng ra xa. Pháp trận nổ tung, trong tẩm điện mịt mù khói bụi. Một khắc sau đám khói tan đi, Trịnh Hiểu co rúm nằm trên sàn phủ đầy vụn đá. Bạch Vô Ảnh lập tức chạy tới chỗ người đang nằm đỡ hắn ngồi dậy. Người trong lòng một thân toàn là máu, y phục rách nát thê thảm, mắt nhắm nghiền không có động tỉnh. Bạch Vô Ảnh dùng sức lay người gọi:

"Hiểu.. Hiểu.. Tỉnh lại đi.. Làm ơn mở mắt nhìn ta."

Đột nhiên mí mắt khẽ động, đôi con ngươi đỏ rực được mở ra, nhìn sâu vào mắt y đầy cảnh giác. Trịnh Hiểu từ từ thanh tỉnh nhìn Bạch Vô Ảnh, nhếch miệng cười.

"Sư tôn của ta."

Hắn chở mình ngồi dậy, bàn tay hung hăng rất nhanh đưa lên bóp lấy cổ Bạch Vô Ảnh, quá bất ngờ làm Bạch Vô Ảnh không kịp đề phòng, vì người này là Trịnh Hiểu nên căn bản y không muốn đả thương hắn. Giờ phút này y không còn phân biệt được đây là ai, là Trịnh Hiểu người trong lòng y, hay Yến Thanh đệ tử y. Bạch Vô Ảnh nhìn thật sâu vào đôi con ngươi đỏ thẫm như máu kia, y phát hiện đây không phải Trịnh Hiểu mà là tâm ma của Yến Thanh.

Khả Nham cùng Liễu Ngọc Phong rất nhanh cũng chạy đến, nhìn thấy sự tình trước mắt cả kinh ngơ ngẩn nhìn người đang siết lấy cổ Bạch Ảnh. Liễu Ngọc Phong vô cùng kinh ngạc nói lớn.

"Đây.. Đây không phải linh hồn của Trịnh Hiểu, mà là tâm ma của Yến Thanh đã bị đánh thức."

Khả Nham: "Ngươi nói sao?"

Liễu Ngọc Phong: "Linh hồn Yến Thanh đã không còn, cái hiện tại đang chiếm thân xác đó là tâm ma của y đang trỗi dậy, thứ từ lâu được dấu trong tỏa linh nan là tâm ma còn sót lại của Yến Thanh."

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Khả Nham lo lắng nhìn thế cục điên rồ đang diễn ra.

"Trong thân thể đó vẫn còn hồn phách của Trịnh Hiểu, chúng ta không thể manh động, nếu đánh tan tâm ma kia chỉ e hồn phách của Trịnh Hiểu cũng bị tan biến theo." Liễu Ngọc Phong nói.

Khả Nham chịu hết nổi lớn tiếng, "Cái này cũng không được, kia cũng không xong, vậy phải làm sao?"

"Ngươi bình tĩnh đợi thêm chút đã."

"Còn đợi nữa a Hiểu sẽ bóp chết sư huynh của ngươi đó."

Khả Nham vội vàng chạy đến xuất chưởng định đánh tới tách hai người ra. Con ngươi đỏ thẫm tối sầm nhìn chằm chằm về phía người đang lao tới.

"Cái tên cuồng vọng đáng chết."

Yến Thanh đột nhiên xuất chưởng, Khả Nham liền cảm nhận được độ nóng từ bàn tay hắn phát ra, y không kịp tránh né đã bị hỏa lôi đánh mạnh vào ngực văng ra, cả người đập mạnh vào tường đá rơi xuống, tay ôm lấy ngực nhổ ra ngụm máu.

"Không tự lượng sức." Yếu Thanh khinh thường lạnh lùng mở miệng.

Liễu Ngọc Phong chạy nhanh đến đỡ lấy Khả Nham.

"Ngươi có sao không? Nói ngươi bình tỉnh lại không nghe, hắn đã nhập ma rồi, ngươi không đánh lại đâu."

Yến Thanh nét cười sàng sâu, các ngón tay càng thêm siết chặt lấy cổ Bạch Vô Ảnh, chăm chú nhìn y.

"Sư tôn của ta, sao người lại dễ dàng quên đi ta như vậy? Linh hồn vô chủ kia chiếm lấy thân xác đệ tử mà người còn bao che không hề có ý giúp ta hồi hồn.. Ta hận người lắm biết không hả?"

Đột nhiên hắn buông Bạch Vô Ảnh ra, hai tay ôm lấy đầu, trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, cật lực nhịn xuống cảm giác đau đớn, ngọn lửa trong cơ thể như thiêu như đốt, huỷ hết cảm giác cùng lý trí, một lần nữa mở mắt, đôi con ngươi đen sâu thẳm trong như nước xuất hiện, Trịnh Hiểu thống khổ nhìn Bạch Vô Ảnh.

"Liên Minh, mau giết ta đi, ta không thể khống chế được thân thể này nữa rồi, ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi."

Bạch Vô Ảnh đưa tay định ôm lấy hắn, liền bị một chưởng từ bàn tay Yến Thanh đánh mạnh vào lòng ngực, ánh mắt đỏ thắm một lần nữa xuất hiện, nhếch mép cười.

"Ngươi ngăn được ta sao."

Bạch Vô Ảnh chặt vật bò dậy. Sự phát sinh ngoài ý muốn này làm Tiêu Thừa Kính ngồi một bên sợ hãi xoay người bò dậy muốn chạy. Yến Thanh rất nhanh bay vọt qua, Tiêu Thừa Kính liền cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị cái gì đó xuyên qua. Gương mặt Yến Thanh băng lãnh, con ngươi đỏ thẫm tràn đầy thù hận, cánh tay trắng nõn đã ngập trong máu, vì y vừa dùng tay đâm xuyên ngực Tiêu Thừa Kính. Yến Thanh thu ngũ trảo về, Tiêu Thừa Kính ngã dài xuống mặt đất. Yến Thanh đưa bàn tay một màu đỏ tươi lên nhìn lướt qua, rồi liếc mắt nhìn Tiêu Thừa Kính đang hấp hối gian nan hít thở mà khinh thường, bước đến ngồi xổm xuống đưa bàn tay đầy máu qua vuốt lên mặt Tiêu Thừa Kính.

"Ngươi vì sao lại giết chết a Nguyệt, sư muội đã làm gì ngươi? Muội ấy đem hồn phách của ta giao cho ngươi, cầu ngươi giúp đỡ, ngươi lại lợi dụng lòng tin của nàng.. Vì sao? Có phải ngươi đã bóp muội ấy như vậy không?"

Bàn tay đầy máu của Yến Thanh siết lấy cổ Tiêu Thừa Kính càng thêm chặt, bên ngoài năm vị trưởng lão đã xong vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng kia thì kinh hoàng. Tiêu Thừa Kính thấy người chạy vào liền cố lên tiếng.

"Mau.. Cứu ta.."

Năm trưởng lão của Thanh Vân phái cùng lúc xong lên, Yến Thanh rất nhanh tăng sức bàn tay siết "Rắc" một tiếng gãy xương cổ Tiêu Thừa Kính, ném hắn về phía những người đang xong tới. Yến Thanh như điên cuồng phát lực đánh giết, chỉ trong một khắc năm vị trưởng lão của Thanh Vân phái đã bị đánh tan tác, ngã xuống không một ai toàn thây. Yến Thanh cong khoé miệng cười, lập tức đi tới chỗ Bạch Vô Ảnh. Lấy ánh mắt vô thần nhìn y, hắn nâng tay lên bóp lấy cầm y.

"Sư tôn, sao lại tàn nhẫn với ta như vậy? Sao lại không muốn cứu lấy sinh hồn của ta?"

Bạch Vô Ảnh thanh âm nghèn nghẹn.

"Ta.. Là ta có lỗi với ngươi."

Yến Thanh đang cười một nửa đột nhiên dừng lại tức giận nghiến răng.

"Còn a Nguyệt thì sao? Muội ấy chết rồi, là tại ngươi, tất cả là do ngươi.. Ta giết ngươi."

Bạch Vô Ảnh không đáp, nhắm mắt cam chịu mà nằm yên, Trịnh Hiểu biến mất rồi y cũng không tiếc sống trên thế gian này nữa.

Yến Thanh bàn tay hội tụ linh lực định xuất chưởng về phía lòng ngực Bạch Vô Ảnh, đột nhiên hắn thu hồi, hai tay ôm lấy đầu đau đớn. Phần hồn còn lại của Trịnh Hiểu đang kịch liệt phản kháng, thế nhưng càng cố gắng kiềm chế lại càng khiến cho hắn đau đớn khốn khổ.

"Liên Minh mau giết ta đi."

Trịnh Hiểu luôn miệng gọi Bạch Vô Ảnh. Mặc dù thân thể đang chịu sự chi phối của Yến Thanh nhưng Trịnh Hiểu vẫn quật cường chống cự không để Yến Thanh tổn thương đến Bạch Vô Ảnh, mùi vị của máu lan tỏa khắp trong khoang miệng, hắn cho dù có chết cũng không cho Yến Thanh chạm đến y, đây là thứ duy nhất còn sót lại để hắn bảo vệ Bạch Vô Ảnh. Thân thể đã muốn phản bội chính mình, Trịnh hiểu tuyệt đối không muốn tinh thần cũng buông xuôi, nhìn thấy bàn tay này nhóm máu ái nhân.