Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 1: Con cá đầu tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tương truyền, ở dưới biển sâu xa xôi, có một con cá nọ.

Những con cá khác đều ôm giấc mộng đẹp là vượt được long môn*, chỉ mình nó lại cười nhạt đối với chuyện đó.

(*tương truyền, cá nhảy qua được long môn – cửa rồng có thể sẽ hóa được thành rồng)

Cũng không nhìn xem long môn cao đến thế, ai mà có loại nghị lực của tuyển thủ nhảy cao như thế chứ.

Khi đám cá khác hỏi nó thứ nó vẫn luôn mong ước theo đuổi là gì.

Nó nói.

"Giấc mộng của ta là......"

- -

"Giấc mộng của ta là – có được một con mèo!!!"

Trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, nữ hài đột nhiên mở bừng mắt, kích động vô cùng.

Hàng xóm mới ở cách vách nhịn không được gõ vách tường: "Nói mớ hả! Nhỏ giọng chút coi!! Có cho người khác ngủ không đấy!!"

Hạ Ngư: "......"

Hạ Ngư tỉnh mộng, u buồn nhìn đồng hồ báo thức, rạng sáng 4 giờ.

Ah, hình như hơi sớm thật.

Nàng lại nằm xuống, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.

Tuy rằng không biết đám cá bạn bè mình có mấy đứa thành được rồng, nhưng một con cá tinh như nàng đây, ở Bắc Kinh cũng thật sự sống thành loại sâu* không có mèo.

(*tiếng lóng của TQ, những người ăn ko ngồi rồi, lười biếng, chỉ biết hưởng thụ hay bị gọi là sâu gạo)

Thời hiện tại sau khi xây dựng lại đất nước yêu quái không được thành tinh nữa, một đầu yêu quái thành tinh trước thời kỳ đất nước xây dựng như nàng đây sống cũng không dễ dàng, vì để có thể gặp được chân mệnh thiên miêu* của mình, còn phải vất vả đi lên phương bắc.

(*con mèo trong định mệnh, như "chân mệnh thiên tử")

Nàng hiện tại chỉ là một đầu bếp "cá" nho nhỏ...à không, đầu bếp sâu.

Hạ Ngư đứng lên làm cho mình một phần bữa sáng dinh dưỡng, lại theo thói quen làm một phần cơm cho mèo. Cầm bạc hà mèo cùng cơm cho mèo, mặc quần áo xuống lầu, ý đồ quyến rũ một bé mèo hoang đến cùng mình nếm trải tình một đêm.

......

Không phải nàng quá tùy tiện! Mà là mèo loại thú cưng ở Bắc Kinh quá đắt!! Một con cần mấy vạn đồng!!!

Chỉ tiền thuê phòng đã đủ hết sạch máu, nàng mua mèo không nổi.

Nhưng nàng vừa mới đặt chân đến Bắc Kinh, trước khi gặp được chân mệnh thiên miêu của mình, nhất định phải câu dẫn được một con mèo nhỏ không cắn người mới đươc!!

Ra cửa, Hạ Ngư liếc một cái liền thấy được bé mèo trắng cao ngạo đằng kia.

Nó liếm móng vuốt, im lặng nằm một góc bên cạnh thùng rác.

Hạ Ngư rụt rè kéo quần áo mình, lại điệu đàng liếc nhìn mình phản chiếu trên một tấm biển quảng cáo bằng pha lê.

Tiểu cô nương trong kính chỉ tầm một thước sáu, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt thật to, thần sắc ôn nhu, làn da trắng nõn trơn mịn, dưới lớp váy ngắn nhạt màu là đôi chân vừa dài vừa trắng, đi một đôi giày mềm mùa thu.

Xác định quần áo mình sạch sẽ chính nhân quân tử rồi, Hạ Ngư mới cầm bạc hà mèo, rụt rè lại lớn mật đi qua.

Có bạc hà mèo, khẳng định miêu miêu sẽ không cắn nàng.

Ngươi xem, bộ dáng bé mèo này......

Hạ Ngư nhìn thoáng qua con mèo trắng nhỏ nằm bên thùng rác.

Ừ, đáng yêu xinh xắn linh lung, xinh đẹp như tiên, hào hoa phong nhã.

Chắc chắn sẽ không cắn người!

Hạ Ngư trấn định tự nhiên nghĩ.

Giây tiếp theo.

Con mèo kia nghẩng đầu –

"Meow meow --" Có cá!! Con cá to quá!! Cá to! Meo meo đói bụng suốt ba ngày rồi hu hu!

Nó phát ra một tiếng mèo kêu bén nhọn như thời kỳ động dục, sau đó là một phát bay lên trời theo hình xoắn ốc nhanh như hổ đói vồ mồ, nhằm phía đầu Hạ Ngư mà cắn!

"A --"

***

Tinh tế, Vương tinh.

(*Hành tinh chính, hành tinh của vua, như Vương đô, vương thành,...)

Nữ nhân ngồi trên vương tọa cao cao, khuỷu tay tựa lên tay ghế, ngón tay thon dài nhấn huyệt Thái Dương, đôi mắt khép hờ, từ khe hở mơ hồ có thể thấy mạt lạnh lẽo ánh kim lóe lên trong ánh mắt.

Một đầu tóc đen của nàng như lông quạ, xõa tung trên đầu vai, trên người mặc bộ quân trang màu trắng bó sát, trên ngực treo một chuỗi huân chương tượng trưng cho vinh dự chí cao vô thượng, giày da nặng nề ôm chặt đường cong ưu mỹ dọc bắp chân, khí chất toàn thân lãnh lệ sâm hàn.

Có lẽ là do thời tiết, nhân tố bạo động trong cơ thể càng ngày càng hoạt động mạnh hơn thuốc ức chế.

Cho dù loại thuốc làm dịu cấp bảy cũng không áp chế được.

Điều này khiến nàng có điểm nhịn không được muốn phát cuồng.

Nàng kiềm chế.

Nhưng trong đầu cũng đã tưởng tượng xem nên làm thế nào xé nát tòa cung điện lạnh lẽo này thành mảnh nhỏ.

Đôi hàng mi thon dài khẽ run, mỗi một khối cơ thể đều đang hưng phấn run rẩy, nàng gắt gao nhắm mắt, triệt để che lấp mạt hoàng kim chói mắt sắc nhọn nơi đáy con ngươi.

"Vương Thượng."

Lúc này, có người tiến vào.

Người tới mặc chế phục quân trang màu lam, đường cong cơ thể được bộ đồng phục ôm sát phác họa nên dáng người trước nở sau cong một cách rõ ràng. Nàng ta có một đầu tóc vàng, đeo kính gọng vàng, dưới ngọt đèn lạnh lùng lóe sáng, nàng hơi cúi đầu trước Vi Nhi Pháp, tất cung tất kính.

Nàng kêu Kim Vũ, chủng tộc là một loại kim điểu thuần chủng, là chủng tộc cao quý nhất toàn bộ tinh tế, nàng cũng là tộc trưởng của gia tộc Kim Điểu, cũng là sĩ quan phụ tá được Vương Thượng tín nhiệm nhất.

Nữ nhân được gọi là Vương Thượng kia, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra, cằm hơi nâng lên, mười phần ngạo mạn.

"Chúng ta phát hiện trùng tộc xâm nhập ở giao giới với Ngưu Ngưu tinh." Kim Vũ báo cáo tình hình công tác gần đây, ánh mắt dưới lớp kính hơi lóe sáng: "Ngưu Ngưu tinh nhân thủ không đủ, cần tiếp viện."

"Đó là chuyện của bọn họ." Vi Nhi Pháp có phần không kiên nhẫn, thanh âm trầm thấp.

Kim Vũ báo cáo xong từng bước, cuối cùng nói: "Lần này trùng tộc thế tới hung mãnh, chỉ dựa vào tứ đại gia tộc thì sợ là......"

"Đã biết." Nữ nhân nọ mày hơi nhăn lại, rốt cục mở mắt.

Đó là một đôi đồng tử cực kỳ mỹ lệ, giống như vàng ròng chảy xuôi, màng theo uy nghiêm cùng lạnh lẽo vô thượng.

Chẳng qua chỉ liếc một cái cũng đủ làm lòng Kim Vũ sinh ra e ngại, nhịn không được cúi đầu.

Nàng tâm tư trăm chuyển, nghĩ đến từ trường mình cố ý làm hỗn loạn kia......

Dưới từ trường đó, dù nàng chỉ ngây người một lát mà chỉ số bạo động trong cở thể cũng đã có chút hỗn loạn, nhưng Vương Thượng vẫn một mực ở nơi này, thế mà lại......

"Không phải muốn ta xuất thủ sao." Vi Nhi Pháp lạnh lùng nở nụ cười: "Nói cho bọn họ, ta sẽ tự mình đi."

"Rõ."

Vi Nhi Pháp nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Ngươi làm tốt lắm."

Trên mặt Kim Vũ lộ ra nụ cười mỉm: "Đa tạ Vương Thượng khen ngợi."

Xem ra...cần phải tăng mạnh biên độ lên một chút mới được.

Nói xong, đầu ngón tay Kim Vũ khẽ động, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nút bằng kim cương tinh xảo trên tay áo.

Vương Thượng chợt mở mắt, đôi đồng tử kim sắc nhìn về phía nàng.

Kim Vũ bị ánh mắt kia nhìn đến hoảng hốt, nhưng trên mặt lại không chút biến hóa: "Vương Thượng?"

Vi Nhi Pháp gắt gao nhìn chằm chằm vị phó quan mình tin tưởng nhất, sau một lúc lâu, thu hồi ánh mắt: "Ngươi có thể lui xuống."

Kim Vũ rời khỏi vương điện rồi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng cố ý tăng mạnh từ trường của cả tòa cung điện vì để khuấy động nhân tố bạo động của Vương Thượng.

Chỉ số bạo động trong cơ thể thú nhân có thể bị đủ loại nhân tố ảnh hưởng, từ trường, cảm xúc, thời tiết......Nhưng vô luận thế nào, chỉ cần thú nhân càng mạnh, chỉ số bạo động lại càng mãnh liệt. Mà một khi thú nhân bị nhân tố bạo động khống chế, như vậy sẽ mất lý trí, hóa thành nguyên hình, trở thành một cỗ máy chỉ biết giết người, chờ đợi kẻ đó......cũng chỉ có cái chết!!!

Theo lý mà nói, từ trường ảnh hưởng lớn đến vậy, cho dù là người đá thì cũng đã sớm phát cuồng mới phải, nhưng Vương Thượng dĩ nhiên lại có thể cầm cự được đến hiện tại –

Kim Vũ nghĩ mà sợ, dưới hàng mi che dấu một tầng bóng ma sâu thẳm.

Nàng lấy ra một lọ thuốc trấn tĩnh, một ngụm uống cạn, nhân tố bạo động trong cơ thể mới chậm rãi an tĩnh lại. Kim Vũ nghĩ, Vương Thượng, thật đúng là lợi hại mà.

Chỉ là, Vương Thượng đã ngồi trên vị trí kia, ngồi lâu lắm rồi.

Lâu đến mức...toàn bộ mọi quý tộc, bao gồm cả Kim Vũ đều muốn kéo người kia từ trên vị trí cao quý đó xuống!

***

Hạ Ngư tiêm xong vắc xin phòng bệnh chó dại, vuốt ví tiền rỗng tuếch của mình, lại sờ sờ cái đầu bị băng bó thê thảm, cảm giác nhân sinh tịch mịch.

Nếu bị đám cá ở vùng biển kia nhìn thấy, nhất định sẽ bị cười nhạo.

Nàng vừa nhấc mắt, nhìn thấy một vị thầy bói ven đường.

Ông lão xem bói đeo kính lão, bày quán, nhìn qua thảnh thơi, bình chân như vại.

Hạ Ngư thấy xem bói liền cảm thấy phẫn nộ -- lúc ấy nàng ở một làng chài nhỏ ven biển Đông Hải tự tại biết bao! Trừ chuyện không có mèo ra, cái gì cũng rất tốt!

Chính là do một vị thầy bói nói tới Bắc Kinh nàng sẽ gặp được một con chân mệnh thiên miêu sẽ không cắn mình, thế nên nàng mới bao lớn bao nhỏ tìm lại đây!

Kết quả chân mệnh thiên miêu đâu không thấy, tiền đánh vắc xin ngừa bệnh chó dại còn đắt hơn sáu lần lúc ở làng chài kia!!!

Sáu lần!!!

Ở Bắc Kinh vuốt mèo một lần, nàng có thể vuốt mèo sáu lần ở làng chài đó!

Cái này còn chưa tính tiền thuê nhà lẫn vé xe!!!

Quan trọng nhất là nàng còn chưa kịp vuốt lông đã bị cắn!!!

Hạ Ngư cười lạnh, lần này nàng cũng sẽ không trúng chiêu, nàng phải về làng chài nhỏ đi vuốt "mèo biển".

"Xem bói đây, một đồng một quẻ!"

Bước chân Hạ Ngư hơi khựng lại.

Trước khi trở về, tiêu một đồng tiền nhỏ như vậy để tính xem chân mệnh thiên miêu của nàng ở nơi nào, có vẻ cũng không tính lỗ vốn......

Nàng đi đến trước mặt ông lão kia: "Tiền nong trả thế nào ạ."

Ông lão nâng mí mắt, chỉ chỉ mã QR: "Trả tiền bằng cách quét mã, một đồng xem một quẻ, xem tướng tay năm đồng, xem tướng mặt mười đồng, tính vận đào hoa cần ba mươi đồng, lấy tên cho con cái cần một trăm đồng......Cái khác ta nhìn xem sẽ quyết định."

Hạ Ngư: "......"

Kịch bản, đều là kịch bản cả mà!

Hạ Ngư trợn đôi mắt hạnh, hung tợn rút ra một đồng tiền xu: "Rút quẻ!"

Ông lão híp mắt nhìn nàng, một lát sau, nở nụ cười, lấy ra một ống trúc đựng quẻ cũ nát: "Nghĩ trong lòng là được, rút đi."

Đầu ngón tay Hạ Ngư khẽ run rẩy giật giật, rụt rè lại thẹn thùng nghĩ thầm, khi nào ta mới có thể gặp được chân mệnh thiên miêu của ta đây.

Tùy tay rút một quẻ, chăm chú nhìn.

[Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.]

Hạ Ngư: "......."

Trước mắt làm gì có mèo!

Nàng vừa định nói: "Ngài lừa ta......"

Nhưng vừa ngẩng đầu liền chống lại nụ cười mỉm của ông lão thần bí kia: "Xem ra, ngươi rút được quẻ tốt nhất rồi."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, phong cảnh chung quanh chợt biến hóa, từ bệnh viện đến ngõ nhỏ, cả gốc cây bên ngã tư đường đều chậm rãi xoay tròn, hóa thành sao đầy trời.

Hạ Ngư nắm chặt quẻ ký kia, ông lão biến mất, tất cả đều biến mất –

Trước mắt, vô số sao trời xoay tròn lại ảm đạm, bóng tối mang theo lực hấp dẫn vô cùng, nuốt chửng lấy nàng!

***

Giờ phút này, tinh tế.

Mái tóc dài như lông quạ theo gió bay múa, đôi nhãn đồng kim sắc lạnh như băng như đao, một người ngăn địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

Đại quân phía sau bị nàng bỏ lại cách xa ba mươi vạn năm ánh sáng, vô số trùng tộc tan thành tro bụi dưới móng vuốt của nàng!

Trùng tộc ở Ngưu Ngưu tinh dưới sự tấn công điên cuồng của một mình nàng lại phải lui lại!

Chiến trường có Vi Nhi Pháp, một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua!

Một con người Bọ Rùa bảy sao bay qua, lo lắng hỏi người Châu Chấu là thủ lĩnh tác chiến: "Làm sao bây giờ! Thế công của Vi Nhi Pháp quá mạnh mẽ, căn bản không thể chống đỡ!"

Người Châu Chấu cười lạnh: "Chờ xem, chúng ta trước tiên lui đến Trùng Trùng tinh gần nhất! Nàng ta cũng chỉ có thể......dừng ở đấy!"

Thứ Vi Nhi Pháp cần lo lắng thật sự chưa bao giờ là trùng tộc chúng nó, mà là......

Người Châu Chấu suất lĩnh đại quân lui về Trùng Trùng tinh.

Cuồng bạo!

Vi Nhi Pháp mạnh mẽ áp chế nhân tố bạo động trong huyết mạch, nhưng làm thế nào cũng không được, từ trong mắt bộc phát ra kim quang chói lọi, từ trường hỗn loạn ảnh hưởng huyết mạch của nàng!!

Lúc trước ở hoàng cung vẫn cảm giác tâm thần không yên.....

Hừ.

Vi Nhi Pháp lạnh lùng nghĩ, cũng không có gì, chỉ cần giết sạch là được rồi.

Hai tay chậm rãi hiện ra vuốt mèo, lực lượng mãnh liệt ngưng tụ ở lòng bàn tay, đồng tử kim sắc như thiên lý nhãn, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trùng Trùng tinh ở cách xa mấy ngàn năm ánh sáng, huyết mạch sôi trào cùng lực lượng không có chỗ phát tiết làm cho nàng nhằm phía hành tinh yếu ớt kia đột nhiên vung trảo!!!

Một trảo mang theo gió lốc vũ trụ không gì sánh kịp!!! Gió lốc cuốn theo vô số sao trời ngã xuống cùng sắc bén, đột nhiên cắt hành tinh kia thành hai nửa!!!

"Oanh --"

Trong nháy mắt khi tinh cầu nổ mạnh, thân thể của nữ nhân tóc đen kia đột nhiên run lên, Kim Vũ ở hậu phương nhìn Vi Nhi Pháp đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lặng yên nối với quang não cùng mạng lưới thông tin.

Nàng hơi nheo mắt, lộ ra nụ cười âm trầm lạnh như băng.

Nàng muốn trước khi Vi Nhi Pháp phát cuồng, ở trước mặt toàn bộ thú nhân vạch trần diện mục thực sự của Vương Thượng!

Cái gọi là Vương Thượng đánh đâu thắng đó, không gì không làm được đó......

Chẳng qua chỉ là một con, một con mèo tạp chủng, xứng đáng bị thế nhân xem thường mà thôi!

Trong nháy mắt khi Kim Vũ liên thông với mạng lưới vô tuyến, quang cảnh tinh cầu nổ tung hoành tráng mĩ lệ nhanh chóng thông qua hệ thống internet vũ trụ truyền đến vô số quang não!

Một mình Vương Thượng hủy diệt một tinh cầu của trùng tộc!

Mà ngay giây tiếp theo.

Trong nháy mắt khi từ trường của vũ trụ bị hỗn hoạn, một con cá bộ dạng giống cẩm lý (cá koi) như bị vứt xác, bị người ta đạp ra từ một cái động tối đen, rơi về phía Ngưu Ngưu tinh.

Bất thình lình chống lại ánh mắt của Vi Nhi Pháp. Một thoáng giây, đôi nhãn đồng kim sắc kia chạm vào ánh mắt của con cá nọ.

Nơi đáy mắt mềm mại ấy, giữa sự trong trẻo, như chứa đựng ngàn vạn sao trời.

Nhân tố bạo động trong cơ thể, tựa hồ tĩnh lặng trong khoảnh khắc.

Hết chương 1

- -------------------------------------

Bách Linh: Giải thích thêm 1 chút về bối cảnh thời đại tinh tế.

Thông thường ở thời đại này hệ thống internet đã phát triển tới mức có 1 thiết bị được gọi là quang não - 1 chip điện tử được cấy vào não người, hoặc là cấy vào 1 dụng cụ đeo trên người, bao gồm mọi thông tin cá nhân, có thể lên mạng truy cập vào hệ thống thông tin, hoạt động tương tự như internet bây giờ, cũng có thể dùng để thay cho chứng minh thư để nhận dạng,...có thể xem video stream trực tuyến, có thể mua hàng, gọi xe,...

Ở thời đại này không kể tuyến nhân vật chính là người hay thú, thường sẽ có chung một kẻ thù, là trùng tộc, chúng là kẻ chuyên gặm nhấp xâm lược các hành tinh khác, nên cần phải diệt sạch. Trùng tộc thường có một con mẫu hoàng - con chúa đẻ trứng, và chỉ huy vô vàn con con đi xâm lược đánh chiếm.

Thời tinh tế như kiểu thời trong Chiến tranh giữa các vì sao, việc sử dụng phi thuyền, tàu bay cũng như các dụng cụ khoa học tân tiến rất phát triển.

Bối cảnh trong truyện này không có con người, loài người đã tuyệt chủng, chỉ có động vật tiến hóa có thể biến thành dạng người, và dạng động vật bình thường không tiến hóa. Vì thế, một số câu nói, từ ngữ thay vì dùng "nhân" - tức là "người", sẽ được thay thế bằng những từ chỉ động vật. Dịch ra hết thuần Việt sẽ mất hay một phần nào đó, nên có những từ mình vẫn giữ nguyên bản gốc nhé, bạn nào không hiểu cái gì có thể hỏi mình, mình sẽ giải thích thêm.

Ví dụ như:

Ngưu Ngư tinh: Hành tinh trâu

Miêu Miêu tinh: Hành tinh mèo

Trùng Trùng tinh: Hành tinh côn trùng

Uông Uông tinh: Hành tinh chó

Biết là Đại Thống Lĩnh tóc đen, nhưng cái hình này là hình giống nhất mình tìm được trên mạng (●♡∀♡)