Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 10: Thịt trâu



Ngưu Dực rất nhanh phát hiện, mình không phải hồi quang phản chiếu.

Nhân tố bạo động vốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng chợt bình ổn rất nhiều, mà cảm giác ấm áp từ bụng lan tràn, một bộ phận nhân tố bạo động nho nhỏ dĩ nhiên biến thành năng lượng ôn hoà lại tinh thuần, sau khi lưu chuyển hai vòng trong huyết mạch, bị giữ tại trái tim mà cơ hồ đã khô cạn nguyên lực.

Ngưu Dực khiếp sợ trợn trừng mắt.

Phải biết, nguyên lực khô cạn rồi, muốn một lần nữa tu luyện ra, vậy cần hấp thu tỉ lệ nhân tố bạo động ngang bằng.

Nàng mất đi nguyên lực, chỉ còn lại thân thể chứa nhân tố bạo động, muốn tu luyện ra nguyên lực, gần như không có khả năng, nếu cứng rắn tu luyện sẽ chỉ biết bị nhân tố bạo động chiếm lĩnh tâm trí, hoặc chết, hoặc bị biến thành trâu điên.

Nhưng nàng dĩ nhiên......

Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng bất chấp Bạch Song Song còn nhất sương tình nguyện lải nhải cằn nhằn, đem ánh mắt chậm rãi phóng tới bát thịt trâu còn thừa hơn nửa.

Canh thịt thơm nồng, tựa hồ còn lưu luyến giữa môi răng, mà nguyên lực ấm áp đã bị trái tim hấp thu.

Nàng cố gắng trấn định, chậm rãi uống một ngụm.

Giữa răng môi, mùi canh thịt trâu tràn đầy, mà cảm giác nhân tố bạo động tàn sát bừa bãi thực rõ ràng trở nên ôn hoà, theo nước canh đậm đà nhập vào miệng, cảm giác ấm áp vui vẻ lan tràn, mà một bộ phận nhân tố bạo động nho nhỏ tựa hồ bị cỗ ấm áp kia cắn nuốt, chậm rãi chuyển hoán thành một loại lực lượng phi thường tinh thuần lại ôn hoà, theo máu, tới trái tim.......

"Đừng uống thứ đó." Bạch Song Song khuyên can nàng, lấy ra dinh dưỡng dịch cao cấp: "Không tốt cho thân thể, ta mang cho ngươi dinh dưỡng dịch và thuốc trấn định này, vừa rồi ta quá kích động......"

"......Không cần."

"Khách khí với ta làm gì." Bạch Song Song nhướn mày nháy mắt.

Kỳ thật lần này Bạch Song Song trở về là bị buộc triệu hồi về.

Bạch Song Song thuộc về gia tộc quý tộc Bạch Ngưu. Bạch Ngưu gia tộc ở Ngưu Ngưu tinh có rễ nhánh khổng lồ, mà người lợi hại nhất chính là Bạch Thịnh, bởi vì tuy Bạch Thịnh không phải Bộ trưởng bộ ngoại giao của Ngưu Ngưu tinh, nhưng cũng không xa lắm, nàng thậm chí chiếm được đặc quyền đi Vương thành.

Nhưng lần này Bạch Thịnh đã xảy ra chuyện, nhân tố bạo động vượt chỉ tiêu, ngay cả thuốc trấn tĩnh đều khó có thể cứu trở về.

Dù sao, từ trường ở Vương thành là để chuyên môn nhằm vào người có lực lượng siêu cấp bưu hãn như Vương Thượng, loại giống Bạch Thịnh ở trong từ trường đó, chống đỡ được nửa ngày là cực hạn, chịu đựng một ngày thì thuốc trấn tĩnh gì đó đều là chó má.

Gia tộc cưỡng chế triệu hồi thành viên ở các hành tinh khác trở lại Ngưu Ngưu tinh, thương nghị đối sách.

Bạch Song Song có ấn tượng rất tốt về Bạch Thịnh, trong kí ức đó là một a di rất ôn hoà, chẳng qua khuê nữ của nàng lại quá đáng ghét. Lần này Bạch Song Song đến chỗ Ngưu Dực, không phải không muốn đi thăm Bạch Thịnh, chỉ là nàng không muốn gặp Bạch Lạc Lạc.

Bạch Song Song kể lể than thở việc này với Ngưu Dực.

Ánh mắt Ngưu Dực còn lưu luyến ở trên nửa bát canh thịt trâu, sau đó, hỏi Bạch Song Song: "......Ngươi nghĩ thế nào."

"Ta rất muốn cứu Bạch Thịnh a di." Bạch Song Song nói, sau đó lắc đầu: "Chẳng qua......lần này a di, sợ là dữ nhiều lành ít."

Ngưu Dực chỉ vào nửa bát thịt trâu, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi cần, ta có thể tặng nó cho ngươi."

Bạch Song Song: "......................."

Bạch Song Song: ".........Không phải ngươi đã biến thành trâu điên đấy chứ?"

Ngưu Dực nói ra cảm giác của mình sau khi uống bát canh này.

Bạch Song Song: "Sao có thể? Ngươi lừa ta hả?"

Ngưu Dực thanh âm lãnh đạm: "Tin hay không thì tuỳ."

Dừng một chút lại nói: "Dù sao ngươi cũng mang theo thuốc trấn tĩnh."

Bạch Song Song nguyên bản còn muốn cự tuyệt, nhưng mùi thịt trâu quả thật mê người.

Kỳ thật rất nhiều quý tộc đều thích ăn một chút gì đó, nhưng mỗi khi ăn một chút, đều phải dùng thuốc trấn tĩnh, mà thuốc đó lại sang quý như vậy, cho nên căn bản không đáng.

Bạch Song Song nghĩ tới lời Ngưu Dực nói vừa rồi, nuốt nuốt nước miếng: "Ta đây liền thử một ngụm nhỏ."

Hương canh nồng hậu, thịt trâu hơi trắng dính nước canh trôi nổi, Bạch Song Song nhẹ nhàng cắn một miếng, mềm mại đàn hồi, dư âm vô cùng.

Đầu lưỡi sắp bị dinh dưỡng dịch ăn mòn của Bạch Song Song cơ hồ như rớt ra.

Nàng lệ nóng doanh tròng: "Ngon, ăn ngon quá!!"

Nhưng càng kinh hỉ còn ở phía sau, nàng vốn nghĩ ăn một miếng liền uống thuốc trấn tĩnh -- nhưng thân thể không xuất hiện tình trạng bất ổn gì, thậm chí, bắt đầu từ bụng sinh ra ấm áp, nhân tố bạo động cũng hơi giảm xuống, mà nguyên lực trong trái tim cũng có một tia chậm rãi tăng trưởng.

Nàng là thú nhân bậc 4, nguyên lực đã bị kẹt ở đây rất lâu, nay lại bị một ngụm canh mà bình cảnh dĩ nhiên có dấu hiệu buông lỏng!!

Hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì, sắc mặt Bạch Song Song lập tức nghiêm túc, nàng trịnh trọng buông bát, hỏi Ngưu Dực: "Ngươi mua bát canh này ở nơi nào?"

Nếu có thể tìm được người bán.......không chỉ Bạch Thịnh a di được cứu, hơn nữa......

Tuy Bạch Song Song thích du ngoạn khắp nơi, nhưng nàng hiểu chuyện này có ý nghĩa gì.

Toàn bộ tinh tế, tất cả thú nhân trên mọi tinh cầu đều bị nhân tố bạo động làm khổ. Mỗi một thú nhân, đều mang theo nhân tố bạo động sinh ra, cuối cùng, bị nó huỷ diệt.

Nhưng mà hiện tại......dĩ nhiên có canh thịt trâu có thể trừ bỏ nhân tố bạo động!! Còn ăn ngon như vậy!!

Đây quả thực là một vật báu vô giá!!

Ngưu Dực: "Một tiểu cô nương đẩy xe bán."

Tiểu cô nương?

Bạch Song Song ấn mở quang não chuẩn bị chuyển khoản: "Bao nhiêu tinh tệ?"

Nhất định rất quý!!

Ngưu Dực đưa ra số mười: "Mười tinh tệ."

Bạch Song Song đang chuẩn bị chuyển mười vạn tinh tệ: "???"

Vì cái gì một phần canh giá như thế lại có hiệu quả này??

***

Tiểu cô nương thấy mèo nhỏ ăn một miếng liền ngẩng đầu, nghĩ nó cảm thấy ăn không nổi, đôi mắt liền ảm đạm: "......Ngươi không thích sao?"

Trong mắt tiểu cô nương, có dải ngân hà đẹp nhất mà Vi Nhi Pháp từng gặp. Nhưng chỉ nháy mắt, tựa hồ ngân hà ảm đạm, nhật nguyệt không còn ánh sáng.

Trái tim Vi Nhi Pháp co rút nhói đau.

Nó đem mọi nghi hoặc cùng khiếp sợ đặt dưới đáy lòng, cúi đầu, ăn sạch sẽ cơm mèo.

Vi Nhi Pháp đại nhân tôn quý từ trước tới giờ ăn cái gì cũng không liếm dĩa, nhưng lần này ngay cả mạt nước canh nàng cũng không bỏ sót.

Một chén cơm mèo thơm nồng ngon miệng ăn vào, Vi Nhi Pháp cảm giác bụng căng no, có một loại cảm giác thoả mãn hạnh phúc.

Chưa được một lát, cỗ lực lượng ấm áp theo dạ dày phát tán, tựa hồ có một loại năng lượng tinh thuần đem một tia nhân tố bạo động nhỏ nhất cắn nuốt, theo máu, truyền thẳng vào trái tim bị thương, nguyên lực không ngừng xói mòn kia.

Vi Nhi Pháp là thú nhân cấp 9, là tồn tại cường đại nhất của toàn bộ đế quốc thú nhân ở vũ trụ này. Nhân tố bạo động trong cơ thể nàng tương đương với nửa cái tinh tế, mà nàng cũng có lượng nguyên lực xứng đôi với số nhân tố bạo động đó, cho nên mới có thể xé nát tinh cầu.

Bát cơm mèo chứa yêu lực này mặc dù có tác dụng với nàng, nhưng chỉ có thể kéo nàng lùi lại một bước từ khoảng cách sắp hỏng mất.

Nhưng một bước này, đã đủ tốt lắm rồi.

Tuy không biết vì cái gì một chén cơm mèo lại có loại hiệu quả đó, nhưng nàng biết, là Hạ Ngư cứu mình.

Vi Nhi Pháp nâng cái đầu nho nhỏ lên, lần này, là thật tâm thực lòng kêu hai tiếng, chân thành cảm ơn.

Nhưng mà Hạ Ngư lại hiểu lầm ý nó, tuy nàng rất vui khi thấy mèo nhỏ đặc biệt thích ăn cơm mình làm, nhưng nàng vẫn lắc đầu, phi thường nghiêm túc nói: "Không thể ăn nữa, ăn nhiều quá sẽ đau bụng."

Vi Nhi Pháp: "......Meow meow." =.= là cám ơn mà.

Chờ đã.

Tiểu nha đầu đây là có ý gì? Nó mới không phải cái loại mèo tham ăn đó!! =皿=

Nó hừ một tiếng, đứng lên, đem quang não kiểu cũ giấu trong lòng đẩy ra.

Hạ Ngư "a" một tiếng: "Muốn trả lại cho ta sao?"

Vi Nhi Pháp rụt rè gật gật đầu, cái đuôi màu đen lắc lư.

Nó đã nhớ kỹ mã ID thân phận của Hạ Ngư.

Mã của ID thân phận tương đương với chứng minh thư trên Trái Đất, nhưng mà so với chứng minh thư trên Trái Đất càng nhiều tác dụng hơn.

Hạ Ngư vừa cầm lấy quang não, chợt nghe đinh linh một tiếng, Ngưu thẩm đã trở lại.

Hạ Ngư vội vàng đeo quang não lên cổ tay.

Mà Vi Nhi Pháp nghe thấy có người xa lạ, lập tức cảnh giác lên.

Nó toàn thân căng thẳng, lông xù lên, đôi mắt loé lên kim quang, một bộ kiêu ngạo tuy rằng ta thực thảm nhưng ta cũng có năng lực một mình đấu với người khác.

Là những kẻ đuổi giết nó sao?

Vi Nhi Pháp hung tợn nghĩ, nếu bọn họ dám đến, chẳng sợ móng vuốt đứt gãy, nó cũng có biện pháp làm bọn họ có đi mà không có về!

"Không phải sợ." Hạ Ngư lại nghĩ Vi Nhi Pháp đang sợ, rất muốn vuốt vuốt nó trấn an một chút, nhưng nghĩ đến thương thế của nó, vẫn không nỡ sờ.

Vi Nhi Pháp: "........" Ai sợ =皿=

Hạ Ngư nói: "Là chủ nhà nha."

......Chủ nhà?

Vi Nhi Pháp bán tín bán nghi nhìn nàng.

Đôi mắt kim sắc tràn ngập đề phòng cùng sắc nhọn, lãnh khốc không chịu được. Hạ Ngư cảm giác mình lại chết một lần.

Trầm mê trong chốc lát, nàng nhớ ra, mèo mới bị thương rất sợ người lạ, cũng khó trách bộ dáng trấn kinh như thế.

Vì thế nàng nói: "Ta đóng cửa xe lại, ngươi không phải sợ nha." Ánh mắt nàng cong cong: "Có ta ở đây, không ai có thể lại tổn thương ngươi."

Theo lời nàng nói, cánh cửa xe đẩy lại khép kín.

Mà Vi Nhi Pháp, kim đồng nhìn hướng ánh sáng biến mất, trong đầu tràn ngập câu nói của nữ hài.

- - có ta ở đây, không ai có thể lại tổn thương ngươi.

......

Gì chứ, nói như thể lợi hại kiêu ngạo lắm vậy.

Vi Nhi Pháp khinh thường nghĩ.

......

Nghĩ nghĩ, chỉ chốc lát.

Hai tai nóng nóng.

Đầu quả tim cũng nóng hầm hập.

......

Thật là, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, như thế nào có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy.

......

Lời nói ra, cần phải phụ trách đó biết không.

Nó dùng móng vuốt cào cào lỗ tai, cảm giác toàn thân nóng hôi hổi, lại sợ tiểu cô nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai tai cao cao dựng thẳng lên, dán lên vách tường xe nghe ngóng.

Trong đầu tràn đầy đều là.

Cô nương nhỏ nhắn đó.

Nàng gọi là Hạ Ngư ah.

Hạ Ngư chào Ngưu thẩm, hai người hàn huyên trong chốc lát, Hạ Ngư không kiếm được bao nhiêu tiền, có chút ngượng ngùng, nhưng Ngưu thẩm cũng hiểu rõ, nói: "Không sao cả, không phải ngươi sai, dù sao thật sự có rất ít người bằng lòng ăn mấy thứ này."

Thay đổi thành kiến của mọi người là một chuyện cực kỳ khó khăn, Hạ Ngư cũng biết phải từ từ.

Hạ Ngư nhỏ giọng nói: "Ngưu thẩm, ngài có biết nơi nào có chỗ chữa bệnh cho thú cưng không?"

"Nơi chữa bệnh cho thú cưng?" Ngưu thẩm hơi hơi mờ mịt: "Ngươi có sủng vật gì sao?"

Hạ Ngư gãi đầu, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Ta nhặt được ở ven đường một con mèo."

"Mèo?" Ngưu thẩm khiếp sợ.

"Phải, nó bị thương rất nặng." Hạ Ngư không nói ra chuyện nó bị người truy nã: "Nơi này có bệnh viện nào sao? Ta muốn đưa nó đi khám."

"Mèo trông thế nào?" Ngưu thẩm hơi có chút hoài nghi, bởi vì thú nhân miêu tộc cũng có thể biến thành hình dạng mèo, tiểu cô nương nhìn qua ngơ ngác ngốc ngốc, đừng để bị con mèo hư hỏng nào mưu đồ gây rối phá hoại: "Để ta nhìn xem."

Vi Nhi Pháp đang nghe trộm vách tường căng chặt thân thể, móng vuốt khẩn trương lộ ra.

Ai biết, tiểu cô nương lại cúi đầu, cắn môi, tội nghiệp nói: "Ngưu thẩm......."

"Làm sao vậy?" Ngưu thẩm kỳ quái.

"Có thể chờ nó ngủ dậy lại nhìn không?" Hạ Ngư nhỏ giọng năn nỉ: "Nó bị thương nặng lắm, rất sợ người lạ, ta sợ nó cắn ngài."

Ngưu thẩm không biết nói gì, tiểu cô nương làm sao lại sợ mèo nhỏ cắn bà, rõ ràng là sợ mèo nhỏ chấn kinh.

Bất quá tiểu cô nương tầm tuổi này đều thích người Miêu Miêu tinh và Uông Uông tinh đáng yêu, lúc nữ nhi bà lớn bằng thế, cũng mỗi ngày lên mạng ngắm mèo ngắm chó.

"Được rồi." Ngưu thẩm nói: "Bất quá ta muốn nói với ngươi một tiếng, hiện tại xã hội không an ổn lắm, thường xuyên có người Miêu Miêu tinh sống không nổi nên nhập cư trái phép đến tinh cầu khác để lừa tiền lừa sắc, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để gặp mấy con mèo hư hỏng như thế."

Mèo Vi Nhi Pháp xấu xa lừa tiền lừa sắc: "............"

Bà ta nói bừa!

Nó mới không phải con mèo như vậy =皿=

Ngay sau đó.

"Nó không phải con mèo như thế." Thanh âm tiểu cô nương mềm mại ngọt ngào, mang theo điểm ngượng ngùng: "Ngưu thẩm yên tâm, nó là con mèo tốt nhất mà ta từng gặp."

Nghe vậy, Vi Nhi Pháp chấn động.

Không biết vì cái gì, tai có điểm nóng lên.

Tâm tình ngược lại lại phức tạp.

......Dễ dàng tin tưởng một con mèo qua đường như thế, nhớ đâu nó thật sự là một con mèo hư hỏng thì tiểu cô nương cần phải làm sao bây giờ.

Hoặc là, về sau nhặt được con mèo khác......

Có nó ở, tiểu cô nương sao có thể có khả năng còn có con mèo khác chứ, hừ! [╯‵□']╯︵┻━┻

Hết chương 10