Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 29: Meow meow ngao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đeo khăn ăn cho Vi Nhi Pháp rồi, tâm tình Hạ Ngư thoải mái hẳn lên.

Đối với Hạ Ngư mà nói, chiến tranh căn bản không liên quan với nàng, trong thủ tục khi yêu quái muốn lên bờ, không tham dự vào chiến tranh ở nhân gian là một điều quan trọng.

Chiến tranh là tiến trình của lịch sử, dù đúng sai hay thắng thua, cũng không cho yêu quái can thiệp, đây là quy tắc.

Cho nên cho dù bên ngoài có đánh muốn chết muốn sống thì cũng không ảnh hưởng đến Hạ Ngư phẩy tay tiếp tục cuộc sống của mình.

Ở trên đất bằng nếu sống không nổi thì nàng còn có thể xuống biển mà.

Ừm, đương nhiên, hiện tại nàng có mèo, không thể xuống biển nha.

Tiểu Quả bị vây trong trạng thái đề phòng chiến tranh, không thể rửa bát, Hạ Ngư đành phải đem bát bỏ vào máy rửa chén tự động.

Ăn xong cơm mèo, Vi Nhi Pháp chạy đến bên chân Hạ Ngư, meo meo một tiếng.

Hạ Ngư nghĩ nó tò mò không biết máy rửa chén hoạt động thế nào, liền ôm nó đặt bên cạnh bồn rửa.

Vi Nhi Pháp: "......"

.....Nó đâu có hứng thú với việc máy rửa chén hoạt động thế nào chứ.

Chờ Hạ Ngư thu dọn xong xuôi, Vi Nhi Pháp "meow meow" một tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh máy chiếu phim 3D.

Hôm nay không livestream à?

Hạ Ngư dĩ nhiên lại hiểu, rất tự nhiên xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: "Hôm nay hơi mệt, ngày mai đi."

Vi Nhi Pháp đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền lớn chuẩn bị ném ba viên kim cương lôi: "......"

A, mất mát quá.

Nó thật vất vả chuẩn bị tốt tiền QAQ.

Hạ Ngư đơn giản thu dọn một chút, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị tu luyện.

Từ khi dọn đến đây, có mèo có nhà, vui đến quên cả trời đất, nàng đã quên chuyện tu luyện, cho nên mới hao phí nhiều yêu lực như thế, làm bản thân quên mất chuyện này chuyện nọ.

Từ hôm nay trở đi, nàng cần phải cố gắng tu luyện mới được.

Lần này khi Hạ Ngư tắm rửa, Vi Nhi Pháp quy quy củ củ không nhìn lén.

......

Đương, đương nhiên! Trước kia nó cũng chưa từng nhìn lén mà!!! =皿=

Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ vào phòng mình.

Giỏ trúc của Hoan Hỉ để ở ban công, nhưng khi ngủ, Hạ Ngư thích ôm nó lẫn giỏ đặt lên cửa sổ ở phòng ngủ của mình, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, bộ lông của Hoan Hỉ thoạt nhìn vừa cao quý lại đáng yêu.

Tựa như một con mèo ánh trăng.

Nhưng hiện tại, Hạ Ngư không mang theo giỏ, trực tiếp đặt mèo nhỏ lên giường, khẽ nói: "Hôm nay Hoan Hỉ ở đây ngoan ngoãn ngủ nha."

Đây là lần đầu tiên Vi Nhi Pháp lên giường của tiểu cô nương.

Mềm mềm thơm thơm, đều là hơi thở ôn nhu ngọt ngào của nàng.

Trong nháy mắt Vi Nhi Pháp có phần lâng lâng.

....Nó, nó được Vương hậu của mình mời lên giường này!

Muốn ngủ cùng nhau.....muốn ngủ cùng nhau, ngủ chưa?

Sớm quá đi, nó còn chưa chuẩn bị tốt.....

Tuy rằng, tuy rằng Vương Hậu của nó ngay cả chuyện tắm rửa cũng đã mời nó rồi, nhưng mà, nhưng mà ngủ cùng nhau gì đó, có phải nhanh quá không.

Chẳng qua cũng không phải không thể!!

Bình thường nó vốn siêu cấp thích rúc trong lòng nàng, hiện tại, như bây giờ cũng chẳng qua chỉ là đổi từ ban ngày sang buổi tối mà thôi!

Chắc chắn nó sẽ quy củ......

Nó ngủ siêu cấp nhu thuận, tuyệt đối không khua tay chân loạn xạ.

Vi Nhi Pháp cũng không biết tướng ngủ xấu xí của mình đã bị Hạ Ngư chụp được.

Tự xây dựng tâm lý thật tốt cho bản thân đang kích động vạn phần, thậm chí ngay cả tư thế trong ổ chăn cũng đã chuẩn bị xong -- ừ, cuộn thành một đoàn tròn tròn xinh đẹp, lộ ra mảng lông màu vàng trên lưng, để dưới nơi mà ánh trăng có thể vừa vặn chiếu tới.....

Được, sẽ chờ Ngư Ngư của nó lên giường!

Nhưng rồi Vi Nhi Pháp nhìn thấy Hạ Ngư ngồi trên cửa sổ mà nó bình thường hay ngủ.

Cũng không lên giường.

Vi Nhi Pháp đã tạo sẵn tư thế: "....."

Hạ Ngư kỳ thật là một con cá cực kỳ đơn giản, phòng ngủ của nàng cũng không trang trí gì nhiều, trên cơ bản vẫn là bộ dáng lúc mới trang hoàng, cái giường tuyết trắng, chỉ là phía trên trải một tấm chăn màu xám.

Nhưng mà ở trên bệ cửa sổ lớn mà nó thường ngủ lại bỏ rất nhiều công phu, trải một lớp thảm lông dày màu vàng nhạt ấm áp mềm mại, trong một góc sáng sủa đặt một cái ổ mèo bằng len siêu mềm, cửa sổ bị tấm rèm thướt tha ngăn trở, chỉ cần nó ấn một cái chốt cảm ứng dành cho tay mèo, rèm có thể được tuỳ thời mở ra.

Buổi sáng Vi Nhi Pháp thực thích ấn tới ấn lui, gọi Hạ Ngư rời giường.

Hạ Ngư cũng chiều nó, chưa bao giờ nói nó nghịch ngợm, sẽ chỉ mơ mơ màng màng ôm gối ngồi dậy, mái tóc đen như lụa rối thành một đoàn, khi bức màn được kéo ra, ánh nắng sớm chiếu vào, sẽ nhuộm hàng mi nàng thành sắc vàng xinh đẹp.

Lúc nàng nhìn nó, trong mắt sẽ có vầng thái dương dịu dàng đến mức làm cho người ta rung động.

Chẳng qua hiện tại, con cá trong mắt có thái dương kia bắt đầu tu luyện dưới ánh trăng.

Vi Nhi Pháp chờ nửa ngày không đợi được mới phát hiện, hình như tiểu cô nương đang tu luyện.

Cá tu luyện hình như không giống nguyên lực mà thú nhân các nàng tu luyện.

Tiểu cô nương nhắm mắt lại, Vi Nhi Pháp nhìn thấy ánh trăng xinh đẹp chảy xuôi trên người nàng, chậm rãi tiến vào trong thân thể tiểu cô nương, đó là nguyệt hoa cùng linh khí.

Hạ Ngư tu luyện, ban đầu là dựa vào linh khí biển sâu, sau khi thành tinh thì thích ở khu nước cạn, bởi vì có thể phơi được ánh trăng.

Có lẽ vì có linh khí của hải dương, lại có ánh trăng tẩm nhuộm, nàng tu luyện sẽ rất nhanh, tiến triển cực nhanh cũng không quá.

Chẳng qua nơi này chỉ có ánh trăng, dù sao cũng không tệ.

Theo Hạ Ngư tu luyện, linh khí nồng đậm hoá thành yêu lực trong cơ thể Hạ Ngư, lại chậm rãi hoá thành yêu khí, lan tràn ra ngoài.

Một cỗ khí tức thực thoải mái ôn nhu từ từ phiêu tán, cỗ hơi thở kia lan tràn lại đây, nhân tố bạo động trong cơ thể trong nháy mắt im lặng.

Vi Nhi Pháp giật mình, phục hồi lại tinh thần, lập tức nhắm mắt lại, thử đem mảnh nguyên hạch thứ ba dính lên.

Nương theo cỗ gió đông này, vốn vẫn luôn rất khó dính liền, giờ phút này lại phi thường thuận lợi.

Nguyên lực quen thuộc tràn ngập thân thể, Vi Nhi Pháp mềm nhẹ thở phào nhẹ nhõm, nó nhìn về phía Hạ Ngư.

Tiểu cô nương cũng không nhận thấy được biến hoá của nó, cứ thế ngồi ở kia, dáng vẻ như muốn tu luyện suốt một đêm.

Lông mi nàng rung động, dường như bị lạnh.

Vi Nhi Pháp ngẩng đầu, thao túng nguyên lực, nâng tấm chăn lông mềm mại màu trắng mà nó ủ ấm đã lâu chậm rãi rơi xuống trên đầu vai Hạ Ngư.

Vi Nhi Pháp thầm nói một tiếng ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại, lên mạng, bắt đầu điều tra tình huống gần nhất.

Thời điểm nhìn thấy tin tức Ngưu Ngưu tinh đã sắp luân hãm đến chủ thành, Vi Nhi Pháp cười lạnh.

Bởi vì nữ vương trùng tộc Lilith, Kim Vũ tập hợp lực lượng của nó trước kia, tạo nên biểu hiện giả dối Vương còn ở Vương thành.

Xem ra, cho dù tứ đại gia tộc có kiêu ngạo đến đâu cũng biết hiện tại không phải thời điểm Kim Vũ lên ngôi.

Nó ngược lại muốn nhìn, vở kịch này Kim Vũ sẽ diễn thế nào, thế mới càng thú vị.

Chỉ là, dù sao nó cũng phải bỏ thêm ít nguyên liệu, làm cho trận lửa này bắt đầu từ cái gốc mục ruỗng của đế quốc thiêu đốt mạnh mẽ hơn một chút mới được.

***

Mà bên kia, Kim Vũ cũng sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì thủ lĩnh trùng tộc Lilith trực tiếp mang binh đánh chiếm Mị Mị tinh, hơn nữa bắt đầu tấn công Ngưu Ngưu tinh.

Ngưu Ngưu tinh có đội tự vệ của Bạch gia, cho nên mới không luân hãm thảm thiết như Mị Mị tinh.

Nhưng Lilith tấn công lâu không được, liền trực tiếp lên trang mạng của thủ lĩnh Ngưu Ngưu tinh đăng tin nhắn thoại.

"Vương của các ngươi đã chết, tân Vương bán các ngươi cho chúng ta, chúng ta chính là đến cầm lại quyền lực!"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ dân mạng ồ lên!

Thủ lĩnh của đội tự vệ Bạch gia vừa nghe thế, quân tâm không yên, thế cục bắt đầu dao động.

Thú nhân đế quốc đưa ra nghi ngờ với Vương tinh, cũng thỉnh cầu Vi Nhi Pháp ra mặt để dẹp bỏ lời đồn này.

Đương nhiên Kim Vũ không có khả năng biến ra một Vi Nhi Pháp cho bọn họ.

Ban đầu, Kim Vũ sử dụng kỹ thuật ghép hình, chế tạo một tờ tuyên truyền Vi Nhi Pháp còn ở, hung hăng phản kích lời đồn của Lilith.

Hơn nữa thu mua thuỷ quân, thế cục rất nhanh liền nghiêng về một phía, trên mạng tiếng hô nghi ngờ trùng tộc nữ vương càng ngày càng cao.

Lilith cười lạnh đáp.

"Vương của các ngươi còn khoẻ thì mời ra tác chiến đi."

Rất nhanh từ Vương tinh liền truyền ra tuyên cáo Vi Nhi Pháp sinh bệnh không thể tác chiến.

Trăm năm đến nay, vẫn đều là Vi nhi Pháp thủ hộ vương quốc, bỗng nhiên lại gặp phải lời đồn mất đi vị thủ hộ này.

Vốn nói, vị Vương sát phạt quyết đoán sẽ ở lúc trùng tộc tiến công như thiên thần giáng thế từ trên trời xuất hiện, dọn sạch chướng ngại!

Nhưng gặp phải trùng tộc như mưa gió sắp đến nhưng vị Vương cao cao tại thượng kia lại không đáp lại sự chờ mong của vạn chúng như mọi ngày.

Không có Vương, Ngưu Ngưu tinh chỉ trông cậy vào đội tự vệ của Bạch gia, có khả năng chống đỡ được bao lâu?

Quân tâm lay động, trùng tộc mượn cơ hội, rất nhanh công phá được vài toà thành trì của Ngưu Ngưu tinh, thẳng đến chủ thành lớn nhất!

Lời đồn đãi trên mạng lại biến đổi bất ngờ, thay nhau nổi lên, phái lạc quan nói Vương thượng chỉ là bị bệnh, đang dưỡng thương mà thôi, mà càng nhiều người đều tin lời Lilith nói.

Tân Vương nóng lòng đăng cơ, cùng trùng tộc hợp tác, không rên một tiếng kéo Vi Nhi Pháp xuống vương toạ!!

Trong một diễn đàn nặc danh nào đó.

[589: Tân Vương là ai? Vì sao một chút tiếng gió cũng không có? Mấy trăm năm qua Vương thượng cũng chưa từng sinh bệnh, lần này lại nói bệnh liền bệnh?]

[Lạp lạp lạp: Nhưng mà quả thật, từ sau lần tác chiến lần trước, cũng không còn nghe nói tin tức của Vương thượng nữa.]

[Ha ha a: Mục đích không phải rất rõ ràng sao? Quý tộc của Vương tinh này......chậc chậc.]

[Máy tính: Trong sách giáo khoa cổ đã từng nói, phỉ điểu tẫn, lương cùng tàng; thỏ khôn tử, khó săn phanh?]

(*chim hết thì cất cung, thỏ khôn chết thì giết chó săn. Ý nói nếu ko còn có lợi ích gì thì sẽ bị quên, bị phản bội, vong ân phụ nghĩa. Tương tự như thành ngữ: Được chim bẻ ná, được cá quên nơm)

[Tố tố tử: Lầu trên có biết nói chuyện không, Vương thượng là Quân vương chứ không phải thần tử! Trở về đem sách giáo khoa cổ đọc một trăm vạn lần đi đã rồi hẵn ra nói!]

[6789: Đừng nghị luận quốc sự, đừng nghị luận quốc sự.......]

[Hoá thân: Ta nhưng thật ra biết một vài tin tức bên trong, Vương tinh hiện tại có vẻ như đều là do vị Kim gia kia.......]

[Lạp lạp lạp lạp: Kim gia - một trong tứ đại gia tộc vương tinh Kim gia? Cho nên quả nhiên là do đám quý tộc âm thầm giao dịch cùng trùng tộc sao? Hiện tại bị trùng tộc cắn ngược lại một cái, chật vật thành cái dạng này, thật sự là quá khó nhìn mà.]

Trên mạng rất nhanh có người bắt đầu bới móc, ở Vương tinh không chỉ có tứ đại gia tộc thuần huyết, còn có một ít quan viên ở Vương tinh.

Bởi vậy chuyện Kim Vũ trở thành Đại Lí Vương cũng không phải bí mật gì.

Trong lúc nhất thời, đủ loại phỏng đoán được đưa ra, nhưng không có ngoại lệ gì, đầu mâu đều chỉ nhằm về phía tân Vương.

[Tố tố tử: Vị này tướng ăn cũng quá khó coi rồi, bên ngoài trùng tộc còn như hổ rình mồi, bên này lại khẩn cấp muốn kéo Vương thượng xuống ngựa để tự mình đăng Vương? Cũng không tự nhìn gương xem mình có xứng hay không xứng.]

[Lạp lạp lạp: Cái gì cũng không muốn nói, lẳng lặng chờ xem thì tốt rồi......]

[Lộ lộ: Ta hiện tại chỉ muốn biết Vương thượng tôn quý rốt cục thế nào rồi hu hu hu hu lo quá, ta còn đang chờ làm tiểu thiếp thứ mười bốn của nàng đây!!]

[Tốc tốc tử: Lầu trên ngươi mơ ăn phân đi, đối tượng của Vương Thượng là ta! Ta là chính thất!]

.......

Bất giác lại lệch hướng trở thành đại hội đoàn hậu cung của Vương thượng cắn xé nhau.

Mà càng nhiều người lại trực tiếp ra mặt lên mạng kêu gọi, phản đối loại hành vi này của Kim Vũ.

Bất giác, hướng gió của dư luận chậm rãi bị một ít người dẫn đường.

[888: Cho nên, căn cứ lời Lilith nói, từ bỏ Ngưu Ngưu tinh và Mị Mị tinh, là quyết định của tứ đại gia tộc thuần huyết của Vương tinh sao?]

[Kèn Xona: Nếu thật sự là quân muốn thần chết, thần không thể không chết thì cũng thôi, nhưng chỉ là vài gia tộc thuần huyết lại có thể kiêu ngạo làm càn tuỳ ý vứt bỏ tinh cầu thuộc về đế quốc à?!]

[Lạp lạp lạp: Giống như trong lịch sự cũng có rất nhiều lần quyền lực của gia tộc lớn hơn vương quyền, nhưng gia tộc chỉ mưu cầu lợi ích của gia tộc, căn bản sẽ không quản sự sống chết của dân chúng, cuối cùng khi đế quốc bị trùng tộc làm nhục lại không thể không bán tinh cầu cầu vinh.......]

Một cỗ gió lặng yên thổi bay, đem sự phẫn uất của mọi người đối với việc quốc gia bị xâm chiếm dẫn đường hướng về phía nghi ngờ đối với sự chấp chính của gia tộc thuần huyết.

Kim Vũ nhìn ngọn gió không biết thổi tới từ khi nào kia, cảm giác được một tia uy hiếp.

Vài vị trưởng lão của Kim gia đứng dưới vương toạ, nhìn hướng gió trên các diễn đàn lớn trên mạng, mày nhăn lại, sau đó nhìn về phía Kim Vũ, chờ lựa chọn của nàng.

"Hiện tại." Thanh âm Kim Vũ trầm tĩnh: "Thần dân nghi ngờ, đơn giản là vì các nàng cảm thấy tinh cầu thuộc về đế quốc bị xâm chiếm, phái ra quân đoàn thuần huyết đuổi đám trùng tộc này ra khỏi địa giới của đế quốc chúng ta!"

Nàng sẽ chứng minh với mọi người, cho dù đế quốc không có Vi Nhi Pháp cũng có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bách chiến bách thắng!

Kim Vũ siết chặt nắm đấm, nay nàng ở chỗ sáng, Vi Nhi Pháp từ một nơi bí mật gần đó, thật sự là.....

Khó lòng phòng bị!

Nàng nhất định phải sớm bắt được người kia một chút!

Nàng thoáng ngừng, lại nói: "Phái người tra cho ta mạch khoáng của Tư Nguyên Tinh được trao quyền cho ai."

***

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, Hạ Ngư thoải mái duỗi lưng, nheo lại mắt.

Cảm giác yêu lực dư thừa thật sự là rất thoải mái.

Nàng cảm giác mắt cá chân ngưa ngứa, cúi đầu nhìn.

Hoan Hỉ cuộn tròn bên mắt cá chân nàng, cái đuôi ve vẩy, đôi đồng tử màu vàng nửa híp nhìn nàng.

Hạ Ngư cực yêu bộ dáng dính người này của nó.

Ánh mắt Hạ Ngư cong lên, ôm lấy nàng: "Ngươi cũng tỉnh rồi à."

Vi Nhi Pháp: "Meow meow."

Nó đã sớm tỉnh.

Hạ Ngư vừa định khen nó ngủ dậy sớm liền phát hiện dưới chân mình rơi một cái chăn nhỏ màu trắng.

Nàng có chút nghi hoặc, hôm qua nàng đâu khoác chiếc chăn này.

Lại thấy Hoan Hỉ phi thường thành thạo ngậm một góc chăn, kéo nó lên vai Hạ Ngư, còn dùng tiểu móng vuốt dẫm dẫm, đạp bằng rồi, liền cuộn mình trên đầu vai nàng.

Hạ Ngư: "!!!"

Vãi, con mèo này thành tinh à, không ngờ lại còn biết đắp chăn cho nàng nữa!

Nói vậy thì tối qua chăn cũng là do nó đắp lên?

Đầu quả tim Hạ Ngư ấm áp, cọ cọ trên vai mèo nhỏ: "Ngươi ngoan quá, chúng ta đi ăn cơm đi."

Hạ Ngư ôm nó đặt lên bàn, đeo khăn ăn xong, trước tiên chuẩn bị cơm mèo rồi mới đi mua nguyên liệu nấu ăn, vào bếp, mở ra máy chiếu 3D.

Hôm nay dư thừa tinh lực, có thể phát sóng trực tiếp.

Vi Nhi Pháp thấy nàng vào bếp, lập tức cuộn tròn trên bàn, lên mạng.

Cơm mèo hương vị rất thơm, nhưng nó nhất định phải đợi Hạ Ngư quay lại mới ăn được.

Ừ, đây là cảm giác nghi thức.

*

Hạ Ngư vừa lên sóng, đã thu được vô số tin nhắn bình luận an ủi.

Tuy Hạ Ngư không đăng ký chủng tộc cùng hành tinh mẹ, nhưng khi trực tiếp vẫn sẽ biểu hiện thông tin như [livestream từ hành tinh....]

Cho nên rất nhiều người đều biết Hạ Ngư hiện tại ở Ngưu Ngưu tinh với thế cục thập phần nguy hiểm.

[Meow meow: Chủ bá hiện tại không có chuyện gì chứ? Hiện tại chủ bá ở trong chủ thành à? Chỗ nào ở chủ thành? Ta nghe nói hiện tại trong chủ thành ở Ngưu Ngưu tinh cũng rất nguy hiểm....]

[QAQ: Chủ bá nhất định phải khoẻ nha, lần trước cà và cơm chiên, còn cả canh trứng ta tua đi tua lại N lần, thật sự ăn ngon siêu cấp hu hu hu, vẫn đều chờ chủ bá livestream đó!]

[.....]

Cùng loại quan tâm nhiều vô số.

Nhìn thấy Hạ Ngư mở livestream, những lời bình luận trước đó sau khi lướt qua, lập tức có cái mới hiện lên.

[Meow meow: Oa oa oa chủ bá vẫn khoẻ!! Chủ bá không có việc gì!! Hôm nay ta được ăn ngon rồi!! Vẽ chữ thập cảm ơn!]

[Tam tam tam: Ta ôm xx đến thăm ngươi! Nấu cơm không giết!]

Rất nhiều đoá hoa đào nổ tung, lại hoá thành tinh tệ ào ào leng keng rơi vào tài khoản, Hạ Ngư phi thường rụt rè cúi đầu, làm bộ không phát hiện. Kỳ thật trong lòng siêu kích động.

A a a a a a nhiều tiền quá!! Nàng có thể mua cát mèo và đồ chơi mới cho mèo nhỏ rồi!!! Trước đó nàng mới nhìn trúng một cái máy chơi mèo tự động siêu đắt tiền! Cần năm mươi vạn cơ!!!

Tích luỹ thêm một chút là nàng có thể mua được rồi!! =皿=

Mèo nhà người khác có thứ gì, mèo nhà nàng nhất định đều phải có!!

Một ngày nào đó nàng cũng có thể mua được một tinh cầu cỏ mèo! =皿=

Hạ Ngư trong nội tâm hoài hùng tâm tráng chí, bề ngoài vẫn nội liễm ôn nhu, nói: "Rất vui gặp mặt mọi người, ta là chủ bá Hạ Ngư, mọi người yên tâm, ta không sao."

Ngay sau đó.

Đống tin nhắn biến mất, toàn bộ màn hình nở rộ một đoá hoa kim cương.

Hạ Ngư trợn to mắt.

Là cái người...Vi kia.

Hạ Ngư liền thấy vốn vô số dòng bình luận rậm rạp trong nháy mắt bị xoá sạch, chỉ có một câu thong thả trôi qua chính giữa.

[Rất vui nhìn thấy ngươi.]

Vẫn như cũ là, dòng tin nhắn thoại.

Thanh âm hơi trầm thấp, mang theo một chút gợi cảm.

Hạ Ngư nghe, không biết vì sao, vành tai nóng lên.

Nhưng rất nhanh nàng phục hồi tinh thần!

.....Đây đây đây đây là mị lực của thổ hào!!

Khi bảy vạn tinh tệ chảy vào tài khoảnh, dù đối phương có nói ngươi đang nghĩ cái rắm à thì ngươi cũng sẽ cảm thấy siêu cấp dễ nghe phải không!!!

......

So sánh này có vẻ hơi quá, nhưng mà, nhưng mà chính là thế đó.

Đương nhiên, thanh âm của Vi rất êm tai, cũng thật sự là điểm cộng mà.

Hạ Ngư đặc biệt may mắn mình ở trạng thái bị làm mờ, người khác sẽ không nhìn được gương mặt phiếm hồng của mình.

Nàng cầm nguyên liệu nấu ăn, không biết vì cái gì, khoé miệng còn hơi nhếch lên.

"Bởi vì là bữa sáng, cho nên hôm nay chúng ta làm bánh bao chiên."



Nàng nghĩ.

Hôm nay Vi nói chuyện này.

Thanh âm nàng ấy vẫn êm tai như thế.

[Âm thầm: Chủ bá mau nấu cơm đi ~ a a a ngầu quá, nhưng vẫn muốn hỏi, vì sao 'Cà kho cá' lại không có cá?]

Hạ Ngư nhìn người X nào đó hô, hiện tại đã biết trả lời một số bình luận.

Nàng nói: "Bởi vì thật lâu thật lâu trước kia, khi cá còn có thể ăn được, mọi người thích lấy nó để nấu ăn, nhưng có một nhà rất nghèo, bọn họ không ăn nổi cá, cho nên lấy cà để thay cá, phát hiện ăn cũng rất ngon, cho nên liền gọi nó là 'Cà kho cá'.

[Sưu sưu: Thì ra là thế......nhưng cá thật sự có thể ăn sao?]

"Đương nhiên có thể." Hạ Ngư còn thật sự gật gật đầu nói: "Lần sau ta có thể làm cho các ngươi ăn."

Màn hình lại có một đoá hoa.

Kim cương tràn ra.

Tốc độ tay của Vi Nhi Pháp rất nhanh, nhanh đến mức không đuổi kịp tốc độ não.

[Vi: Muốn ăn cá.]

Chờ khi nàng kịp phản ứng được mình vừa gửi bình luận gì, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Hạ Ngư: "......"

.....Đúng là thổ hào mà, có tiền quá.

Hạ Ngư nói: ".....Ta đây lần sau làm cá cho các ngươi ăn vậy."

Bởi vì hoa kim cương có hiệu quả năm phút, trong thời gian đó chỉ có người ném kim cương mới có thể nói.

Không biết vì sao, Hạ Ngư có chút khẩn trương.

Thật ra lúc đông người nàng sẽ vụng trộm xem có phải Vi nhắn bình luận không.

Thanh âm của nàng ấy, thật sự nghe rất hay.

Nàng rất muốn len lén nghe vài lần.

Nhưng bình luận thật sự nhiều lắm, như tìm kim đáy biển, Hạ Ngư căn bản không có khả năng tìm được, cho nên nhìn lén vài lần cũng quên mất.

Nhưng hiện tại.

Nàng căn bản không cần lén đi tìm, tốn tâm tư, vạn dặm mới tìm được một. Người đó trực tiếp cứ vậy xuất hiện.

.....

Có tiền thật tốt!! Nhất định là do mình quá hâm mộ tiền của đối phương!!

Hạ Ngư cúi đầu, thu lại tâm tư nho nhỏ có chút kỳ quái của mình, nghiêm túc làm bánh bao chiên.

Nàng cắt nhỏ da heo, bỏ gừng vào nồi nước lạnh, rồi đổ da heo vào, bật lửa đun, đại khái cần đun một giờ.

Hạ Ngư canh thời gian, bắt đầu nhào bột, thẳng đến khi bột thành một cục không dính tay, dùng thau nhỏ đựng, để nó nghỉ một lát.

Sau đó đem thịt ba chỉ đã chuẩn bị sẵn nặn thành nhân.

Bàn tay mảnh khảnh của tiểu cô nương cầm dao, khí thế không yêu đuối chút nào, động tác cắt dao lưu loát gọn gàng.

[Hàm ngư: Cứ cảm thấy chủ bá làm cơm thật là cảnh đẹp ý vui.....]

[Lạp lạp lạp: Ta cũng thấy thế, đẹp quá, nếu có thể lấy về nhà thì tốt rồi.]

[Yukiki: Ta cũng muốn cưới!]

[Mỗi ngày đều siêu cấp đáng yêu: Cưới gì mà cưới! Ngư Ngư đã gả cho ta rồi, hôm qua vừa đi lĩnh giấy!]

Vi Nhi Pháp: "....."

[Vi: A.]

Nhưng mà tiếng trào phúng lạnh như băng của Vi Nhi Pháp rất nhanh đã bị nhấn chìm dưới vô số dòng bình luận như nước lũ, lặng yên không tiếng động.

Hạ Ngư không nhìn thấy một màn khúc chiết nho nhỏ này, rót dầu vừng vào nhân thịt rồi trộn, thêm dầu hào, đường cát, dấm và tiêu cùng các loại gia vị, trộn đều thịt, sau khi cảm giác hương vị vừa đủ thì nhanh tay đảo đều, để cho ngấm.

Sau khi chờ một giờ, Hạ Ngư tắt bếp nồi canh gừng đang luộc da heo ban nãy, vớt da heo đã được đun đến mềm nhũn bỏ vào máy xay xay nhuyễn, được một hỗn hợp nước màu lòng trắng trứng, sau đó đem hỗn hợp nước đó nấu thêm một phút đồng hồ rồi đổ vào bát nhỏ, bỏ vào tủ lạnh.

Cần để trong tủ lạnh một lát mới thành da heo đông lạnh.

Lúc chờ, nàng nâng mắt lên.

Trên màn hình loé lên vài dòng bình luận.

Vi lại ném hoa kim cương.

[Vi: Thứ trong tủ lạnh....có thể ăn không?]

Thanh âm kia nghe vào tai có cảm giác rất lạnh, mang theo thoáng chần chừ.

Có chút đáng yêu này.

Khoé miệng Hạ Ngư không kìm được nhếch lên, lại cảm thấy quá lộ liễu, đành mạnh mẽ nhịn xuống, đầu ngón tay lại nhịn không được vẽ một hình cung nho nhỏ: "Không được đâu."

Thanh âm tiểu cô nương vừa ngọt lại mềm, dường như đang nhịn cười.

Đồng tử Vi Nhi Pháp hơi co rụt lại, khoé miệng cũng không nhịn được nhếch lên.

Năm phút đồng hồ qua đi rất nhanh, màn hình lại khôi phục trạng thái điên cuồng.

[Tam tam tam: Má ơi ta muốn ôm đùi đại lão!]

[Lạp lạp lạp lạp: Ta nghĩ đến chuyện bị dẫn tiết tấu lần trước....Nếu không có đại lão thì không biết Ngư Ngư bị bôi đen thành bộ dáng gì nữa.]

Dân mạng đã tự động đổi tên Hạ Ngư thành Ngư Ngư.

Nhìn làm Vi Nhi Pháp hơi chua chua, quả thật lại muốn ném vài quả bom kim cương nữa, chiếm hết toàn bộ ánh mắt của Hạ Ngư.

Nhưng Vi Nhi Pháp cũng mơ hồ biết, so với chiếm riêng màn ảnh thì khẳng định Hạ Ngư càng muốn nhìn đánh giá chân thật của người xem.

[Âm thầm a: Ngươi nói vụ đó hả, ta biết, sau không phải đã điều tra ra sao? Cái người 777 cố tình dắt mũi dư luận trong buổi livestream của Ngư Ngư hôm đó kỳ thật là chủ bá Thải Thải, chính nàng làm tôm ăn siêu cấp khó ăn, lại còn nói là do lỗi của tôm, Ngư Ngư làm ăn ngon hơn nàng ta, cho nên nàng liền cố tình dẫn dắt dư luận nói Ngư Ngư là thú nhân tạp huyết, thật sự là hơi quá đáng mà.]

[Tam tam tam: A ta cũng biết vụ đó, Thải Thải chủ bá đó không phải đã bị đài truyền hình cấm cửa sao? Nghe nói là sử dụng thân phận giả, làm hắc ám liệu lý, còn nói xấu chủ bá khác, hiện tại đã bị tuôn ra thân phận thật. Lại nói trước kia nàng ta ở Mị Mị tinh là quý tộc lâu đời đó, chẳng qua hiện tại thảm lắm, đã từng là đại tiểu thư quý tộc thuần huyết, nay xuống dốc đến mức phải làm hắc ám liệu lý để thu hút người xem.]

[Saudi: Mị Mị tinh? Mị Mị tinh đã bị trùng tộc chiếm lĩnh rồi.....]

[Lạp Lạp Lạp: Ta thấy cái người Thải Thải kia dù thuần huyết thì cũng không cao quý tới đâu, lại nói thú nhân tạp huyết thì sao chứ, thú nhân tạp huyết làm đồ ăn thì không thể ăn à? Thú nhân thuần huyết có huyết thống cao quý tới đâu chứ, ngươi nhìn Kim....Ngươi nhìn bọn họ làm ra cái chuyện bán đứng quốc gia, làm không nương tay chút nào xem, a, lại nói Ngư Ngư còn ở Ngưu Ngưu tinh, Ngư Ngư có biết chuyện của Vương Thượng không?]

Chuyện của Vương thượng?

Hạ Ngư ngẩn ra.

Là vị Vương thượng rất hoa tâm, có vô số đối tượng, sau đó khẳng khái ban cho nàng thân phận cấp SSS sao?

Nàng ấy thế nào?

"Vương Thượng thế nào rồi?"

Thanh âm tiểu cô nương mềm mỏng, thấm nhập đáy lòng.

Trái tim Vi Nhi Pháp chợt nhảy dựng, không kiềm được lại ném một quả bom kim cương.

Dòng bình luận rậm rạp trên màn hình chợt bị quét sạch sẽ.

[Vi: Nàng ấy vẫn tốt lắm.]

Cho dù biết phiên bản Vương Thượng cao cao tại thượng của mình kia căn bản không có một chút quan hệ nào với Hạ Ngư thì Vi Nhi Pháp cũng muốn tự mình đa tình, không muốn tiểu cô nương lo lắng.

Nó không bị thương, không bệnh, cũng không ngã xuống ở tinh cầu nào đó, trở thành một thần thoại cùng đường mạt lộ.

Nó tốt lắm.

Hơn nữa, sẽ vẫn yên ổn tốt đẹp như thế.

Sẽ vẫn một mực một mực, ở bên cạnh ngươi.

Hơn nữa thuỷ chung sẽ có một ngày, sẽ mang theo một thân vinh quang, tới cưới ngươi.

Hạ Ngư "à" một tiếng.

Vi nói nàng ấy rất ổn, vậy thì khẳng định rất ổn, tuy nàng ấy và mình không có quan hệ gì.

......

Chờ đã!

Tuy rằng, tuy rằng Vương thượng và mình không có quan hệ gì, nhưng mà, nhưng Vi và mình lại có quan hệ rất lớn nha!!

....Có, có mối quan hệ tiền tài thực đơn thuần!

Lần trước, cũng là nhờ Vi dùng bom kim cương giúp đỡ loại trừ antifan, nàng còn chưa cảm ơn nữa.

Cần phải nói một đề tài chung nào đó mới được!

Nghĩ thế, Hạ Ngư ho khan một tiếng, nghiêm trang hỏi Vi: "Vậy thì Vương...người đó, đối tượng của nàng ấy, đã đến vị thứ mấy rồi?"

Vi Nhi Pháp: "..................."

Ngay khi Hạ Ngư hỏi ra lời, bởi vì lúc trước do dự, năm phút đã trôi qua, bình luận lại nháy mắt nhảy lên vô số.

[Tam tam tam: Đến chỗ ta!! Ta vừa mới lên làm tiểu thiếp thứ 101 của Vương thượng!!!!!]

[Lạp lạp lạp: Lầu trên ăn shit đi!! Ta mới là!!]

Bình luận tương tự lả tả xẹt qua vô số.

......

Vi Nhi Pháp: "..............."

Cút đi!! Không được phép nói bậy trước mặt Vương hậu tương lai chứ!!!

Nó mới không có 101 phòng tiểu thiếp!!

Nó dù một phòng cũng không có!!!

Ngay lúc Vi Nhi Pháp ném kim cương lôi chuẩn bị làm sáng tỏ sự trong sạch của mình, Hạ Ngư xoay người, đi tủ lạnh lấy da heo đông lạnh ra.

Một câu [Nàng ấy không có] của Vi Nhi Pháp lạnh như băng lươt qua.

Hạ Ngư quay đầu, chỉ nhìn thấy màn hình trống trơn sạch sẽ: "?"

Vi Nhi Pháp: "......."

Cố lấy dũng khí chỉ đủ để giải thích một lần.

Vi Nhi Pháp cảm thấy mình có nói nhiều nữa thì cũng vô dụng. Lại nói.....Một người lạ không hề có quan hệ gì với Vương như nó ở đây giải thích nhiều như vậy, hẳn sẽ bị nghi ngờ.

Hơn nữa trong lòng Hạ Ngư đã dán nhãn đa tình cho nó....nên cho dù nó có nói thì có lẽ nàng cũng không tin.

Vi Nhi Pháp nghĩ, về sau trên mạng mà có những lời đồn lung tung kiểu này, nhất định phải nghĩ cách làm sáng tỏ một chút.

Nó mới không có nhiều tiểu thiếp như vậy!! Toàn nói hươu nói vượn về nó!!

Mà cảm giác của Hạ Ngư chính là.

Vi nàng ấy thật sự có tiền mà.

Nàng ấy ném thật nhiều thật nhiều bom kim cương.

Bom kim cương như không cần tiền tràn ra vô số hoa kim cương nho nhỏ thu hút vô số người vào cướp, cũng mang đến cho nàng rất nhiều lượt xem.

Nàng cũng phải cố gắng nấu cơm mới được.

Da heo đông lạnh đã chuẩn bị tốt, trăng trắng mềm mềm, có phần giống thạch đông. Hạ Ngư dùng muỗng nhỏ múc ra, cắt thành sợ dài rồi băm nhỏ, bỏ vào nhân thịt trộn sẵn, lại thêm hành, trộn đều rồi sau đó đem phần nhân đặt một bên.

Sau đó đem tô đựng bột để một bên lấy tới, bắt đầu nhào, chia cục bột thành ba đoạn dài, dùng dao cắt thành một loạt cục bột mỳ nhỏ cân xứng.

Cục bột trắng tinh bị bàn tay mềm mại nõn nà của Hạ Ngư xoa nắn, cuối cùng biến thành một lớp mỏng ở giữa dày bốn phía mỏng.

Sau đó nàng nhồi nhân thịt vào giữa.

Một phần thịt vừa đủ được lớp da bánh mỏng manh bao lấy, nặn thành một đoá hoa nhỏ.

Vi Nhi Pháp rất muốn nói chuyện cùng nàng, nó thấy thời gian còn chưa hết, liền tìm đề tài nói.

[Vi:.....Nhân bánh này, nhiều quá.]

Tay ngươi thật đẹp.

Khóe miệng Hạ Ngư nhịn không được nhếch lên: "Nhân bánh làm cho mình ăn đương nhiên phải đầy đủ chứ."

Thanh âm của nàng ấy nghe vẫn hay như vậy.

Vi Nhi Pháp muốn nghe nàng nói tiếp mấy câu nữa.

[Vi: Thoạt nhìn ngon lắm.]

Động tác Hạ Ngư thành thạo, rất nhanh đem tất cả da bánh đều bọc nhân hết, nàng liếc màn hình, khoé miệng không nhịn được lại cong lên.

Nàng nghĩ, có thể là sức hút của tinh tệ đó mà.

Bằng không thì vì sao mỗi khi thấy người kia nói mỗi một chữ đều cảm thấy vui vẻ chứ?

Hạ Ngư đem bánh bao đã nặn xong bỏ từng cái vào nồi nấu, chính giữa mỗi cái để khe hở nhất định, bật bếp, bắt đầu hấp.

Trong chốc lát, nồi hấp đã bắt đầu toả ra mùi hương.

Hạ Ngư cùng cái kẹp nhỏ gắp ra nhìn một chút.

Bánh bao chiên trắng trẻo mềm mại, dưới đáy hơi vàng. Nàng kiểm tra một chút, viền bánh bao cũng không kém nhiều lắm.

Hạ Ngư đem hỗn hợp chất béo cẩn thận đổ vào bên cạnh, rồi lấy nắp đậy.

Chờ đun không sai biệt lắm, tắt lửa chờ nửa phút rồi mở nắp.

Hương thơm của bánh bao chiên lập tức lan toả, Hạ Ngư rắc hành thái lên, giương mắt thì thấy.

[Vi: Muốn ăn.]

Hạ Ngư chớp mắt: "Nếu ngươi thích, để địa chỉ lại cho ta, ta có thể gửi cho ngươi nha."

Nàng đã thấy chủ bá khác thường có hoạt động rút thăm trúng thưởng để báo đáp fan.

Hiện tại nàng liền học theo.

Vi ném cho nàng nhiều tiền như thế, nàng nhận rồi cũng không thể không biết xấu hổ.

Năm phút đồng hồ đặc biệt của bom kim cương đã qua, làn sóng bình luận lập tức nổ rung.

[Lạp lạp lạp: Má ơi, đại lão dĩ nhiên còn có loại phúc lợi này sao?!!!]

[Manh manh không giảo mộng: Ta cũng muốn! Ta cũng muốn ăn!!]

[Bách lí phong: Các ngươi không muốn sống nữa mà ăn thứ đó? Chủ bá ta cũng muốn!]

[Tam tam tam: Rút đao đi!! Bánh bao là của ta!]

[Ám ám a: A a a bánh bao ăn cực ngon a chỉ là nóng quá!! Nhân vừa nhiều vừa ngon!! Ngon quá trời! Hu hu hu]

.......

Hạ Ngư dở khóc dở người, nàng còn chưa lấy bánh bao ra, xem ra đã có fan vội vàng trực tiếp cầm ra từ trong nồi.

Nàng đem bánh bao bỏ vào một cái dĩa màu trắng, bánh bao chiên trắng trẻo mềm mại cùng hành thái và vừng rải bên trên, mùi hương mê người tản ra. Hạ Ngư lại nấu một nồi cháo hoa, để người xem ăn chung với bánh bao.

Vi Nhi Pháp cầm lấy bánh bao, cắn một miếng.

Nhân thịt nồng đậm tràn ra nước thịt tươi mới, béo mà không ngán, mang theo một chút đàn hồi, mùi hương của vừng và hành hoàn mỹ hoà cùng nhân thịt, răng nanh cắn được chỗ xốp giòn dưới đáy bánh bao chiên, hình thành sự đối lập rõ ràng với sự mềm mại của mặt trên.

Vi Nhi Pháp thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình xuống.

Ăn quá ngon TAT!

Thứ ăn ngon thế này, sao Ngư Ngư có thể gửi cho người khác ăn được chứ!!

Vi Nhi Pháp lại ném một viên bom kim cương.

[Vi: Ăn ngon.]

Dừng một chút, nàng lại phát.

[Vi: Ngươi ăn đi.]

Không cần cho người khác.

Hạ Ngư nhìn bình luận mà đối phương gửi, ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: "Nếu ta muốn ăn thì sẽ tự làm."

"Ngươi nói địa chỉ cho ta đi." Hạ Ngư nói.

Vi Nhi Pháp đang ở nhà Hạ Ngư: "......."

Hạ Ngư nhìn màn hình trống trơn suốt năm phút đồng hồ.

Vi vẫn không nói gì.

Trong lòng Hạ Ngư hơi căng thẳng, có chút sầu lo nghĩ, vừa rồi có phải nàng nói sai gì không?

Chẳng lẽ địa chỉ của Vi phải giữ bí mật, không tiện gửi sao?

Vi Nhi Pháp: "......."

Nếu, nếu viết địa chỉ là giỏ trúc ở nhà Hạ Ngư.....thì có gửi không QAQ.

.....

Dùng móng mà nghĩ thì cũng biết đương nhiên sẽ không.

[Vi: Đừng gửi, giữ ăn đi.]

Vi Nhi Pháp dối trá gửi: [Vi: Làm nhiều sẽ mệt.]

Đừng gửi cho người khác, nó muốn ăn mà QAQ.

Hạ Ngư nhìn những lời này, cũng nao nao.

.....

Viền tai nàng lại hơi nóng lên.

.....Làm bánh bao liền mệt, nàng làm sao lại yếu ớt như thế đâu chứ.

Vi Nhi Pháp nói xong câu đó, thời gian giới hạn hoa kim cương có tác dụng qua đi.

Khu vực bình luận bùng nổ.

[Lạp lạp lạp: Mẹ nó, có tiền giỏi lắm hả!! Ai ngăn cản ta rút bánh bao chiên của chủ bá ta liều với kẻ đó! Rút đao đi!]

[Tam tam tam: Rút đao!]

[Mụ mụ mễ: Chủ bá nhìn ta!! Ta muốn!! Ta muốn a! Ai dám cướp bánh bao của ta!!]

Người một giây trước còn muốn trở thành vị tiểu thiếp thứ 101 của nó trong nháy mắt lại vì một lồng bánh bao chiên mà muốn rút đao nhằm vào nó.

Vi Nhi Pháp cười lạnh, ah, thật đúng là cư dân mạng nông cạn.

Hết chương 29