Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 31: Meow meow ~



Vi Nhi Pháp chờ Hạ Ngư ra khỏi cửa không sai biệt lắm, nó nghiêng đầu, nhìn nhìn máy quay trong nhà.

Ánh đèn của máy quay an ninh loé lên một cái, vụt tắt.

Nó nhắm mắt lại, lên mạng.

Nó âm thầm liên lạc với đám nhãi con đã bắt đầu hành động ở chủ thành.

[Mã số 005: Báo cáo thủ lĩnh, Hạ tiểu thư vừa mới ngồi lên xe bay, chuẩn bị xuất phát về hướng ngoại thành!]

[Vi: Ở ngoại thành bảo vệ nàng cho tốt.]

[Mã số 005: Tuân mệnh!]

Sau khi phân phó xuống, Vi Nhi Pháp hơi yên tâm, bắt đầu chuẩn bị.

Dưới sự thao tác của nó, Tiểu Quả đã kết thúc trạng thái đề phòng khẩn cấp, gói hàng chuyển phát nhanh mà nó mua cũng vừa tới, Tiểu Quả liền mở cửa ra.

Vi Nhi Pháp chậm rãi nhắm hai mắt lại, ba mảnh đã dính lại của nguyên lực hạch tâm ở trái tim chậm rãi phát lực, từ phần nứt của hai mảnh nhỏ còn bị vây trong trạng thái tan vỡ truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, dùng con chip chưa được chữa trị hoàn chỉnh để thao túng nguyên lực thay đổi hình thể sẽ phải gặp sự dày vò không như bình thường.

Thân thể con mèo nhỏ đang đè con chuột trên mặt đất chậm rãi sáng lên ánh sáng nhạt, ngay sau đó, tiểu móng vuốt chậm rãi dài ra, mỗi móng mọc ra một ngón tay thon dài xinh đẹp, thanh âm xương cốt mọc nghe răng rắc răng rắc, đôi chân thon dài xinh đẹp dưới ánh đèn chiếu sáng ánh lên sắc trắng noãn, mái tóc đen chậm rãi dài ra, như thác nước xoã tung chấm đất.

Nữ nhân lông mi mảnh dài mà rậm, hai gò má trắng nõn như ngọc, đôi môi hồng nhuận, tóc đen xoã tung.

Nàng chậm rãi mở mắt.

Đôi đồng tử như có hoàng kim chảy xuôi, phiếm một mảnh lạnh băng cùng hờ hững.

Vi Nhi Pháp chậm rãi đứng lên, mái tóc đen dài buông lơi, che đi dáng người yểu điệu của nàng.

Nàng liếc mắt.

Sao biển:!!!

Sao biển sớm chiều làm bạn [bị đạp] cố gắng che dấu thân hình của mình.

Vi Nhi Pháp liếc nó một cái, cười như không cười.

Sao biển:!!!!!! Ta chưa thấy gì cả!!

Vi Nhi Pháp mới lười giết sao biển diệt khẩu, dù sao nó cũng không biết nói.

Chẳng qua.....

Nàng cầm sao biển từ trong ổ lên, mở cửa sổ ném nó ra ngoài.

Sao biển: "..........................."

Hạ Ngư là cá, hình như cũng không phải thú nhân, rất có khả năng có hệ thống giao lưu đặc biệt với sinh vật biển.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, quả nhiên vẫn cứ vứt ra ngoài là sạch sẽ nhất.

Nàng nhìn gương, đôi mày tinh xảo hơi nhăn lại.

Mỹ nhân trong gương khí chất lạnh như băng, đôi đồng tử kia, sắc sắc bén doạ người, không thấy nửa điểm thân thiện, mà làm cho Vi Nhi Pháp nhíu mày là....hai cái tai trên đầu.

Hai tai trắng trắng mềm mềm, trên chóp hơi phiếm đen.

Vi Nhi Pháp: ".........."

Con chip trung tâm còn chưa được chữa trị hoàn toàn, chỉ có thể biến ra bộ dáng quỷ quái mèo không ra mèo người không ra người này.

Hơn nữa màu của hai tai.......

Có hơi....hơi xấu.

.....

Không không không được, hoa văn này Hạ Ngư nhìn quen mắt lắm!

Cứ vậy đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị vạch trần!

Hẳn là tân trang một chút.....không không không, hơi nguỵ trang một chút!

Vi Nhi Pháp nhớ lại sau đó đem thuốc nhuộm lần trước Hạ Ngư dùng ra.

Đứng trước gương làm xây dựng tâm lý xong, Vi Nhi Pháp liền nhuộm hai tai thành màu đen.

Vi Nhi Pháp nghĩ, tuy ngoài miệng Hạ Ngư nói không thích, nhưng lần trước nàng ấy nhuộm mình thành màu đen, chứng tỏ trong lòng vẫn có phần thiên vị nhỉ?

Nữ nhân trong gương có đôi tai mèo màu đen, mái tóc dài đen nhánh cùng đôi con ngươi vàng kim, hơn nữa trời sinh khí chất cao quý, càng toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo không dễ tiếp cận.

Vi Nhi Pháp: "........"

Làm sao bây giờ, nhìn như vậy có vẻ không đáng yêu lắm....có lẽ nhuộm thành màu bạc sẽ tốt hơn nhỉ?

......

Vi Nhi Pháp tưởng tượng một chút......

Quả nhiên có tai mèo, dù thế nào cũng đều quá xấu!!

Nhưng thời gian đã không cho phép nàng kịp sửa sang lại hai tai mình, Vi Nhi Pháp mau chóng mở bộ quần áo mới ra, thay vào.

Để tiện hành động, nàng đổi một bộ áo hoodie xám cùng quần bò đen mà trước đây mình thường mặc, chân đi giày đen.

Kỳ thật ở thời đại tinh tế mọi người thích mặc quần áo có cảm biến khoa học kỹ thuật, có thể thay đổi màu sắc tuỳ ý, còn tích hợp các loại chức năng, là tân thời.

Nhưng Vi Nhi Pháp lại không.

Nàng không muốn theo phong trào giống đám quý tộc thuần huyết lười biếng đó.

Xuất thân của nàng hèn kém, để chật vật sinh tồn trong những tháng ngày bị kỳ thị cùng phản bội, có thể ăn no mặc ấm đã là vạn hạnh, sau lại trực tiếp gia nhập quân bộ, dựa vào quân công không thể đo đếm cùng bàn tay máu, trổ hết tài năng ở quân bộ, ở trong thời đại cấp bách cần nhân tài chiến tranh mà trực tiếp tiến lên, đăng cơ làm Vương.

Cùng đường mạt lộ áo rách khoác thân, cẩm y hoa phục theo nửa đời sau vinh quang.

Mà Vương của đế quốc, huân chương trên chế phục của Vi Nhi Pháp chính là đỉnh vinh quang mà toàn bộ quân nhân của đế quốc theo đuổi cả đời!

Bóng dưới vành mũ che khuất đôi đồng tử màu vàng của nàng, đôi con ngươi chảy xuôi một màu ám kim trong bóng tối, quần bò cùng đôi bốt cao ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực, áo hoodie màu tro càng làm nổi bật làn da tuyết trắng.

Nàng còn thật sự vuốt phẳng mỗi nếp uốn trên áo, sau đó kéo vành nón thấp xuống, ra khỏi nhà.

......Chẳng sợ dùng hình dáng như thế này, len lén nhìn xem người kia, nàng cũng đã thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Tai của nàng màu đen, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ, lén lút, giống như càng chọc người chán ghét.

Nàng hiện tại không đáng yêu lắm.

Hạ Ngư.....

Đừng phát hiện là nàng nha.

***

Hạ Ngư cảm giác mình thật sự đã lâu lắm rồi không ra cửa, nàng cảm giác bên ngoài đều có chút khác biệt.

Trước kia lúc lên xe điện bay cảm giác có rất nhiều thú nhân, nhưng hiện tại ngồi xe, trong toa xe trống trơn, có rất ít người.

Nhưng mà, không hiểu sao cảm giác cứ có người đang nhìn mình.

Nàng kéo mũ xuống thấp, nhìn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.

Đợi Hạ Ngư xuống xe, 005 xoa xoa mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: "Hạ tiểu thư nhạy bén quá."

Từ tai nghe mini truyền đến một giọng nữ hơi trầm thấp lạnh lẽo: "Gửi định vị cho ta, ngươi có thể không cần đi theo."

005: "Rõ."

Bởi vì bùng nổ chiến tranh, cho nên Hạ Ngư ra khỏi nhà ăn mặc cũng rất tuỳ ý, áo thể thao màu xám rộng thùng thình, đội mũ che mặt.

Địa chỉ ở ngoài thành, cho nên cần ra khỏi thành.

Trông coi cửa thành vẫn là cô nàng tên Hắc Đàn kia.

Hạ Ngư còn nhớ rõ.

Hắc Đàn cũng nhận ra Hạ Ngư, biết nàng muốn ra khỏi thành, không khỏi giật mình: "Ngươi xác định hiện tại muốn ra khỏi thành sao?"

Trong chủ thành có Bạch gia trấn thủ, là nơi an toàn nhất, hiện tại thế cục bất ổn, ra ngoài thành còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hạ Ngư gật đầu.

"Vậy ngươi phải cẩn thận một chút." Hắc Đàn lo lắng nói: "Ta nói cho ngươi biết, bên ngoài tình hình rất loạn, trùng tộc thế tới rào rạt còn chưa tính, gần đây lại xuất hiện quân cách mạng gì đó, nói là muốn lật đổ thống trị của quý tộc thuần huyết, thật sự loạn thành một đoàn......"

"Ta biết mà." Hạ Ngư cong cong đôi mắt: "Ta không có vấn đề gì đâu."

Chào tạm biệt Hắc Đàn, Hạ Ngư nghĩ, quân cách mạng?

Thật sự là một hành tinh hỗn loạn.

Ra khỏi thành, quả nhiên như lời Hắc Đàn nói, ngoài thành vốn không an ổn như trong thành, đưa mắt nhìn, một mảnh tường đổ không nói, còn có rất nhiều người mặc đồ đen che mặt, nhìn không rõ mặt, dở dở ương ương thần kinh bất ổn đi tới đi lui.

Có vẻ là vật hi sinh mà Ngưu Ngư tinh phái ra, quần áo đang mặc là đồ bảo hộ chuyên môn dùng để chống cự trùng tộc bám lên người.

Lúc nàng đang nhìn những người đó, quang não sẽ tự động truyền lại một số tin tức.

Hơn nữa trong những vật hi sinh này, lúc Hạ Ngư đi ngang qua, thấy được từ đồ bảo hộ bị tàn phá lộ ra một cái tai màu lông pha tạp.

Hạ Ngư ngửi được mùi máu tươi.

Người này bị thương.

"......"

Hạ Ngư hơi mím chặt môi, kéo mũ xuống, đi về hướng mình muốn đi.

Nàng đi được vài bước, lại dừng.

Vi Nhi Pháp vẫn bám theo sau lập tức dừng cước bộ, bất an kéo kéo áo choàng đen mượn từ chỗ cấp dưới xuống.

Nàng nhìn thấy tiểu cô nương vốn còn muốn chạy lại vòng trở về.

Trên người Hạ Ngư không có gì có thể lấy ra, nàng đi đến trước mặt nữ nhân mặc áo choàng phòng hộ màu đen kia, thanh âm mềm mại hỏi: "Xin lỗi, có chuyện gì ta có thể giúp ngươi không?"

Bùi Chi nghe tiếng ngẩng đầu.

Bùi Chi là một con ngưu thú nhân tạp huyết, nhưng cũng may, chỉ có sáu phần là tạp huyết, cho nên có được dòng họ cùng tên, nhưng lại vẫn bị ném ra làm vật hi sinh.

Tranh đấu cùng trùng tộc, tai và cánh tay bị thương, ở miệng vết thương còn có trứng của ký sinh trùng, nàng hẳn rất nhanh sẽ bị ký sinh.

Chủ thành ném các nàng ra, sẽ không để các nàng trở về.

Nay, trừ trong chủ thành, khắp Ngưu Ngưu tinh đều lấy tạp huyết làm vật hi sinh như vậy.

Lần công kích thứ ba của trùng tộc sắp đến.

Nàng có lẽ không sống nổi quá đêm nay.

Thật ra từ rất xa nàng đã thấy tiểu cô nương này đi ra từ chủ thành.

Đi ra như thế, nàng vừa khó hiểu lại có chút trào phúng, đại tiểu thư thuần huyết cao quý không ở trong chủ thành làm rùa đen rút đầu, chẳng lẽ muốn ra ngoài chịu chết?

Nhưng mà, tiểu cô nương trước mắt nhìn nàng, đôi mắt hạnh hơi toả sáng, hỏi nàng có thể giúp gì được không.

Ah.

Thời đại này, dĩ nhiên còn có loại đại tiểu thư giả từ bi như thế, quan tâm đến sự sống chết của thú nhân tạp huyết các nàng.

Bùi Chi lạnh lùng đáp: "Không."

"......"

Kỳ thật Hạ Ngư cũng sớm đoán trước, nàng nghĩ nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên người người kia.

"Được rồi."

Đầu ngón tay thiếu nữ như có ma pháp, lúc chạm vào, nhân tố bạo động pha tạp trong cơ thể lại nháy mắt biến mất hầu như không còn. Mà trứng của ký sinh trùng nơi miệng vết thương cũng trong chớp mắt đánh mất sinh cơ.

Đồng tử Bùi Chi hơi co rụt, nhìn về phía Hạ Ngư.

Tiểu cô nương đã xoay người đi rồi.

Hạ Ngư nghĩ, mình thế nào lại phá giới nữa.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không tham dự việc này rồi mà, nhưng nhìn đến có người vết thương chồng chất, vẫn không nhịn được tiến lên hỗ trợ.

Thật sự có chút.....cảm giác giả từ bi.

Nếu đã muốn nhắm mắt làm ngơ, thì làm ngơ triệt để chứ, nàng là yêu quái, không phải thánh mẫu, cũng không phải Phật Đà.

Hạ Ngư tự nhủ với chính mình, chỉ lần này, đây là lần cuối cùng.

Miệng Bùi Chi giật giật, muốn gọi người kia lại, nhưng cừu hận trong lòng đối với thuần huyết làm nàng không có cách nào thốt nên lời.

Cho dù nàng biết, đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy là không đúng.

Chỉ là.....nàng ấy rốt cuộc là ai?

Bùi Chi còn chưa phục hồi lại tinh thần, trước mắt đã xuất hiện một người khoác áo choàng đen giống nàng.

005 nhận được mệnh lệnh của lão đại nhà mình, nhìn Bùi Chi, lộ ra một nụ cười.

Người tới cởi mũ xuống, lộ ra một đầu tóc đen hồng hơi hỗn độn, hai cái tai sói dựng thẳng lên, lúc cười rộ sẽ lộ ra răng nanh.

Đó là một lang thú nhân tạp huyết.

Bùi Chi theo bản năng lùi lại.

"Này, đừng sợ ta nha." Lang thú nhân cười hì hì, trong tay xoay tròn một tấm danh thiếp, đưa cho nàng: "Tiểu cô nương, có hứng thú gia nhập quân cách mạng không?"

Hết chương 31

- ---------------------------------

Bách Linh: Cuối cùng từ chương này trở đi tình tiết cốt truyện cũng có phát triển, Vi Nhi Pháp bắt đầu biến đổi thành người được rồi:3