Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 22: Đụng đến Tịch lão bản



Kỳ hạn ba ngày sắp đến.

Tịch Vũ Đồng mang theo mấy người Tiểu Hòa rất sớm đi tới cửa hàng chuẩn bị.

Nàng vẫn là lần đầu tiên mở cửa tiệm, cái gì đều không biết, tuy rằng có chăm chỉ học tập, nhưng cũng nghe tai này ra tai kia, cuối cùng một chữ cũng không biết, chỉ có thể theo Tiểu Hòa xem sắp xếp.

Sau nửa canh giờ, chuyện cần phân phó cũng phân phó, lại nhìn bọn nha hoàn mỗi người tinh thần chấn hưng đứng ở vị trí công tác của mình, Tịch Vũ Đồng thở dài: "Nếu không có Tiểu Hòa ngươi giúp đỡ xử lý, ta còn thực sự luống cuống tay chân."

Nàng nói xong, Tiểu Đào đang ôm cái hộp lớn vào cửa hàng nghe được toàn bộ, chen miệng nói: "Tiểu thư, ta cũng hỗ trợ mà, ngài không thể chỉ khoe khang mỗi Tiểu Hòa được. Tuy rằng nàng giúp những việc khó khăn nhưng so với ta chỉ thêm một chút đi."

"Vâng vâng vâng." Tịch Vũ Đồng bị nàng một hơi chen vào, cũng không có lại phiền muộn, "Ta không phải kêu ngươi đi mời Doãn tỷ tỷ lại đây hả, sao chỉ có một mình ngươi trở về là thế nào?"

"Nô tỳ vẫn chưa nhìn thấy Doãn tiểu thư, nha hoàn nhà nàng nói Doãn tiểu thư còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ là không thể tới."

Tiểu Đào từ trong lồng ngực móc ra một cái hộp đưa cho nàng, nói cười yến yến, "Chỉ là tuy Doãn tiểu thư không có tới, nhưng có đưa phần quà tặng cho tiểu thư ngài, còn hẹn ngày khác khỏi hẳn trở lại sẽ mua mấy phần gốm sứ về nhà bày."

Hộp gỗ này chỉ là to bằng bàn tay, trên nắp khắc Đại Điểu nhưng làm đến trông rất sống động, giống như một giây sau thật sự sẽ bay lên trời. Đến khi để sát vào, Tịch Vũ Đồng ngửi được một làn hương hỏa vị nhàn nhạt từ hộp gỗ bay ra, đáy lòng có chút kỳ quái, mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong liền hiểu được.

Tiểu Đào cũng không biết bên trong là gì, nâng mắt nhìn lên, phát hiện trong hộp gỗ đặt cái bùa hộ mệnh, nhất thời kinh đến: "Tại ngày tiểu thư mở cửa làm ăn, Doãn tiểu thư liền tặng tiểu thư cái bùa hộ mệnh?".

"Lễ nhẹ tình ý nặng." Tịch Vũ Đồng cầm bùa hộ mệnh lên, phát hiện phía dưới còn có một tờ giấy, mở ra thấy rõ chữ viết bên trong sau đúng là nở nụ cười, sau đó đặt bùa hộ mệnh lên trên túi tiền.

"Lời tuy là nói như vậy, nhưng nào có ai ở ngày như vậy đưa bùa hộ mệnh?" Tiểu Đào nói thầm, "Này giống như nguyền rủa tiểu thư hôm nay sẽ gặp phải phiền phức vậy."

Tịch Vũ Đồng liếc nàng một chút: "Doãn tỷ tỷ có ý này hay không ta không biết, nhưng ta ngược lại nghe thấy ngươi nói ta ngày hôm nay sẽ gặp phải phiền phức."

"Ta đó là ——" Tiểu Đào nói một trận, giơ tay vỗ xuống lòng bàn tay, xin khoan dung cười cười, "Tiểu thư, nô tỳ lúc nãy không có nói gì cả, ngài đừng để ở trong lòng nha."

"Ngươi a." Tịch Vũ Đồng giơ tay đâm đâm mi tâm của nàng, "Lúc nào cũng không lớn không nhỏ, xem ra cần có người tới quản quản ngươi."

Nàng vốn chỉ trêu ghẹo, ai biết Tiểu Đào nghe vậy, gương mặt trắng nõn hiện lên đỏ ửng, so với hoa đào ngoài kia cũng làm người thương tiếc mấy phần, "Tiểu thư ngài thật là xấu, Tiểu Đào không để ý tới ngươi." Dậm chân một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

Tịch Vũ Đồng nhìn nàng như vậy, lông mày cau lại, cảm thấy không thích hợp lắm.

Tiểu Hòa ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt của nàng, cười nói: "Tiểu thư cảm thấy kỳ quái sao?"

Tịch Vũ Đồng gật đầu. Ngày xưa nàng không phải không từng trêu ghẹo qua, cũng chưa từng thấy lần nào Tiểu Đào thẹn thùng đến nỗi chạy đi, nhiều nhất chỉ có đỏ mặt, hôm nay có một chút dáng dấp thiếu nữ hoài xuân như đúng là kỳ quái.

Tiểu Hòa nhất thời thu lại nụ cười, "Tuy rằng nô tỳ nên nói, nhưng chuyện như vậy vẫn là Tiểu Đào tự mình nói cùng ngài thì tốt hơn."

Tịch Vũ Đồng cũng không phát hiện Tiểu Hòa còn có một mặt thế này, nhíu mày: "... Ngươi nếu không muốn nói còn hỏi ta làm gì." Không chờ Tiểu Hòa trả lời, nàng liền bật cười, "Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, có phải là cùng người nhà ai thấy hợp mắt?".

Nàng nhớ tới một đời trước cũng gần như là thời điểm này, có một gã sai vặt đến trong phủ, là đồng hương của Tiểu Đào, cùng với ngày xưa từng tiếp xúc liền sinh ra hảo cảm trong lòng.

Đến năm sau đính hôn, Tiểu Đào mới nhắc đến việc này cùng với nàng. Phụ mẫu của Tiểu Đào mất sớm, tuổi nhỏ bị người nhà vứt bỏ, quản gia nhặt được đưa vào phủ hầu hạ nàng mười mấy năm, cũng giống như muội muội của nàng, lúc xuất giá nàng còn bận bịu giúp chuẩn bị của hồi môn.

Tiểu Hòa vốn không biết, chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp phải mới suy đoán, không nghĩ tới Tịch Vũ Đồng cũng biết, đúng là kinh ngạc: "Tiểu thư biết sao?"

Tịch Vũ Đồng vẫn chưa giải thích: "Dáng dấp nàng thiếu nữ hoài xuân thế kia, không biết mới có vấn đề."

Nàng có gặp người kia mấy lần, thành thật trung hậu, đối với Tiểu Đào cũng tốt, vì vậy một lần nữa lặp lại nàng cũng không có ý định can thiệp vào chuyện của Tiểu Đào. Thế là, bắt đầu lôi kéo Tiểu Hòa hỏi dò sự tình của này đồ sứ phường.

Nàng thân là lão bản, tuy rằng có thể bàn giao cho Tiểu Hòa tất cả mọi chuyện, nhưng không thể cái gì cũng không hiểu.

Cũng không biết có phải là miệng Tiểu Đào từng khai quang không, cửa hàng mới vừa mở cửa liền có phiền phức tìm đến cửa.

*

Sau khi mời người khua chiêng gõ trốn, coi như là đã mở cửa khai trang. Bách tính đi qua có chút bị hấp dẫn, lục tục vào quan sát.

Tịch Vũ Đồng từng mang Tiểu Đào đi điều tra qua giá cả của những cửa hàng khác, lại thương lượng với Tiểu Hòa, cuối cùng dựa theo người tới mua chia gốm sứ làm hai bộ phận. Đồ sứ ở lầu là những đồ chế tác đơn giản, định giá cả cũng không cao, để dân chúng điều kiện tốt cũng có thể mua được. Còn về phần đồ sứ ở lầu hai đều được làm đến đặc biệt tinh xảo, hoa văn trên mặt càng là trông vô cùng sống động, giá cả tự nhiên cũng đối lập cao chút, ít thì một hai chục, nhiều thì một hai nghìn đều có.

Khách nhân so với tưởng tượng còn nhiều hơn, nhân thủ ngược lại là có vẻ hơi không đủ, Tịch Vũ Đồng cũng hỗ trợ ghi order.

"Điếm nhỏ như thế, có thể bán được thứ gì?"

Khách nhân trong cửa hàng tuy nhiều, nhưng đại thể đều hạ thấp giọng nói chuyện nên cũng không ồn ào, đột nhiên âm thanh lớn thế này vang lên ngay lập tức truyền vào tai mọi người.

Tịch Vũ Đồng ngẩng đầu, thấy là Diêu Tiếu Liễu mang theo mấy quan gia tiểu thư có thể tính chung là tùy tùng lại đây, nhất thời thả xuống sổ sách cho Tiểu Hòa, lại kêu Tiểu Đào lên phân phó hai câu, nhìn theo đối phương lên lầu lúc này mới đi ra ngoài ứng đối.

"Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, cửa hàng này của ta tuy rằng nhỏ, nhưng đồ vật cũng không ít." Chính là người tới là khách, cho dù biết đám người kia lai giả bất thiện (*), Tịch Vũ Đồng cũng không thể ở ngay trước mặt khách nhân phát sinh tranh chấp, nói cười yến yến mà đón người vào trong, "Chính là không biết nhìn không lọt nổi mắt xanh của Diêu Nhị tiểu thư."

(*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.

Diêu Tiếu Liễu bởi vì chuyện ở thi hội cảm thấy bị nàng làm cho mất đi mặt mũi, sững sờ trong phủ nửa tháng, nửa tháng này oán niệm đối với Tịch Vũ Đồng ngày càng tích tụ. Ngẫu nhiên nghe thấy Tịch Vũ Đồng mở điếm gốm sứ, liền cấp tốc dẫn theo mấy chị em tốt sang đây xem trò vui.

Không nói là nàng, thậm chí những người còn lại cũng cảm thấy cửa hàng này vô căn cứ, dù sao đồ sứ không phải nói có là có, nếu như mở cửa tiệm đồ sứ chậm thì mười mấy, nhiều thì hơn trăm cái, đều cảm thấy Tịch Vũ Đồng chắc phải chuyển hết người của phủ Thái sư đến rồi.

"Tịch tiểu thư, không, nên xưng hô là Tịch lão bản mới phải." Diêu Tiếu Liễu che miệng cười, nhỏ giọng, "Tịch lão bản, ngươi nơi này xếp đặt nhiều đồ sứ như vậy, sẽ không phải là đem toàn bộ phủ Thái sư đến chuyển rồi chứ? Cẩn thận ngẫm lại, Thái sư cũng thực đáng thương, đã trung niên rồi còn bị nữ nhi bại hết nhà đến —— "

Nói đụng đến nàng thôi thì sao cũng được, đụng tới phụ thân của nàng thì thật sự là không được rồi. Tịch Vũ Đồng trực tiếp đánh gãy lời của nàng: "Diêu Nhị tiểu thư, chúng ta đây là mở cửa làm ăn, không phải tới nghe ngươi khoe khoang vị trí, nếu không phải đến xem đồ sứ thì kính xin ra ngoài quẹo phải."

Hô hấp Diêu Tiếu Liễu cứng lại, cười nói: "Ai nói bản tiểu thư không phải đến mua đồ sứ? Tịch lão bản, còn làm phiền mang đến đây chút đồ sứ chất lượng cao, chứ đừng đem những này thấp kém phẩm đến lừa gạt ta."

Tịch Vũ Đồng vốn là đoán được nàng sẽ nói như thế, xoay người gọi Tiểu Đào mang xuống.

*

"Phượng Hoàng niết bàn này cũng không tệ lắm, nhưng mà thân hình so với cánh còn lớn hơn, có chắc là có thể bay lên nổi không đó?"

"Hồ Điệp này không được, không có thần vận."

"Bể nước ngày hè này không tệ, nhưng hoa sen cũng nhiều quá, nhìn tới làm bản tiểu thư có chút choáng váng đầu, Lưu nhi, đem ra."

Từng cái từng cái đồ sứ đều bị phê bình đến thương tích đầy mình, Tịch Vũ Đồng cũng không tức giận, còn kéo lại Tiểu Đào đang thở phì phò muốn phản bác.

"Diêu Nhị tiểu thư thừa hưởng ánh mắt cao của Thừa tướng phu nhân được người kinh thành biết đến, Tiểu Đào ngươi cũng đừng buồn bực." Tịch Vũ Đồng cười híp mắt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy từng tia từng tia cảm giác lạnh lẽo, "Nếu không phải ánh mắt cao, thì làm sao lại từ chối thân sự lúc nhỏ, cho đến tận ngày hôm nay cũng không từng có hôn phối đây? Không phải là nghĩ một nhà hai sau?"

Diêu Đại tiểu thư đã cùng Nhị hoàng tử đính hôn, sau khi gả đi tự nhiên là Vương phi. Nhưng sau đó, Nhị hoàng tử được lập làm Thái tử rồi lại bị phế truất, Thừa tướng không cam lòng, nỗ lực bỏ thuốc để Diêu Tiếu Liễu làm Trắc phi của Phượng Vũ Dịch, may là Phượng Vũ Dịch từ chối, không phải vậy thì Tịch Vũ Đồng chân thực chán ghét cùng Diêu Tiếu Liễu này ngày đêm đối lập.

Bây giờ hết thảy mọi thứ đều chưa phát sinh, Thừa tướng cũng chưa từng nói ra chân tướng vì sao không để Diêu Tiếu Liễu đính hôn, Diêu Tiếu Liễu tự nhiên không hiểu, chỉ nghĩ là Tịch Vũ Đồng muốn chế giễu mình, lắc lắc đầu: "Ta xem Tịch —— "

"Ta muốn ba cái đồ sứ này."

Một ấm thanh lanh lảnh bá đạo chen vào, sau đó mấy đạo nhân ảnh tiến vào cửa hàng.

Bách tính nhìn thấy là Phượng Vũ Dịch, vội vã quỳ xuống: "Thảo dân tham kiến Vương gia."

"Đứng dậy đi, các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải để ý đến bản vương." Phượng Vũ Dịch vung tay lên, "Vũ Đồng, ta dẫn theo mấy người bạn tốt muốn mua đồ sứ đến, ngươi gọi tiểu nhị dẫn bọn họ đi lên xem một chút."

Có thể làm bạn tốt của Vương gia, chắc chắn chút tiền mua gốm sứ này không phải vấn đề. Con ngươi Tịch Vũ Đồng đảo một vòng, một mặt ở trong lòng tính toán bạc kiếm được, một mặt gọi Tiểu Hòa đi cùng bọn họ.

Tiểu Hòa thông tuệ cơ trí, tiếp đón những này con cháu quan lại này là tốt nhất.

"Vừa rồi ngươi nói Phượng Hoàng này cồng kềnh không bay lên được?" Phượng Vũ Dịch cầm lấy một đồ sứ, "Bản vương làm sao nhìn Phượng Hoàng này trông rất sống động, dường như có thể từ nơi này bay ra ngoài bình thường. Ngươi cô nương này, ánh mắt có vẻ không được tốt lắm." Nói, vừa nhìn về phía Tịch Vũ Đồng, "Lão bản, bản vương muốn đồ sứ này."

Diêu Tiếu Liễu sắc mặt có chút khó coi, nhưng chỉ trách nàng không nắm được Phượng Vũ Dịch, chỉ có thể miễn cưỡng bỏ ra mạt mỉm cười, "Vương gia nói đúng lắm, là mắt thần nữ vụng về."

"Mắt vụng về thì không nên ra ngoài đi dạo để tránh khỏi e ngại người khác." Phượng Vũ Dịch để tiểu nhị thu thập cẩn thận hai cái đồ sứ còn lại đưa hết về phủ, mới lại tiếp tục nói, "Nếu là cần thái y, bản vương đúng là có thể giúp ngươi một chút."

Nếu kêu thái y thật làm tiếng xấu truyền xa, mặt mũi của nàng trong kinh thành thật sự không còn, liền vội vàng lắc đầu: "Tạ ý tốt của Vương gia." Lo lắng tiếp tục ở lại sẽ không chống đỡ được, nàng còn nói, "Thần nữ nhớ đến gia phụ có việc, đi trước một bước."

"Chờ một chút." Phượng Vũ Dịch tiện tay cầm lấy một cái đồ sứ ở lầu một, lại cầm bút lông ghi order bôi bôi vẽ vời bên trên, mới mở miệng, "Nếu đến rồi lại không mua kiện đồ sứ đã đi, thật có chút không còn gì để nói. Dù sao nếu ngươi không mua, vạn nhất người khác nói nữ nhi nhà Thừa tướng đều nhàn rỗi như vậy mới ra ngoài sinh sự liền không tốt."

Nàng một bộ thái độ tri kỷ, đúng là làm sắc mặt Diêu Tiếu Liễu lại xanh lại tím. Tầm mắt Diêu Tiếu Liễu cuối cùng dừng lại đồ sứ trên tay Phượng Vũ Dịch, ước chừng đến mấy chục lượng bạc, hít sâu khẩu khí: "Vương gia nói đúng lắm, cái kia thần nữ mua —— "

"Liền mua cái trên tay bổn vương, được không?" Phượng Vũ Dịch nhấc tay giơ lên đồ sứ trong tay, "Một tay giao tiền một tay giao hàng, sau đó ngươi có thể ngay lập tức trở về."

Diêu Tiếu Liễu sắc mặt trắng bệch. Vốn nàng ra ngoài là để làm Tịch Vũ Đồng xấu mặt, thêm vào đi sốt ruột, sao có thể mang bạc được?

Hỏi những người còn lại, nhưng mấy quan gia tiểu thư bị nàng kéo đi tự nhiên cũng là không mang tiền túi ra ngoài.

Phượng Vũ Dịch nhìn nàng một mặt quẫn bách, nhíu mày, cũng không chút thương hương tiếc ngọc: "A, nếu không ngại, bản vương phái mấy cái tùy tùng đưa đồ sứ qua, thuận tiện đi cùng ngươi qua Thừa tướng phủ lấy tiền, được không?"

Diêu Tiếu Liễu có thể nói không được sao? Dĩ nhiên là không thể. Không những không thể, Diêu Tiếu Liễu còn phải đè xuống oán khí trong lòng, bày ra mạt nụ cười: "Vậy thì làm phiền Vương gia."

"Không làm phiền." Phượng Vũ Dịch sắp xếp Ám Nhị đi theo, sau đó mới trở lại bên người Tịch Vũ Đồng, dặn dò, "Đối phó người như thế hà tất nhiều lời làm gì, trực tiếp lấy ra thân phận của ta là được, người nào không phục, kêu hắn đến tìm ta."

Tịch Vũ Đồng tự nhiên không thể đáp lại, nhưng vẫn là thật lòng cảm tạ đối phương giải vây.

Phượng Vũ Dịch cũng không cưỡng cầu, liếc nhìn nàng một chút, nói: "Ta nhìn ngươi hẳn là rất bận bịu, hay là để ta tới cùng giúp đỡ đi." Không cho Tịch Vũ Đồng cơ hội cự tuyệt, nói xong liền đi thẳng lên lầu hai.

Tịch Vũ Đồng có chút không yên lòng, phân phó Tiểu Đào ở lại, liền theo sau.