Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 37



Hôm sau, cô sốt lên đến 38°, nằm trên giường không thể xuống được, trong lúc đó cô mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ:

Năm cô lên 8 tuổi, được cha mình Âu Dương Chiến đưa đến một khu rừng cách thành phố rất xa, vừa bước vào khu rừng đó liền cảm thấy rất lạnh lẽo tăm tối,hai người đi đến giữa khu rừng thì dừng lại, nhìn cô một cách lạnh lùng, nói

'' Vũ Ninh, con ở đây sống 7 ngày, đây là cuộc huấn luyện cuối cùng của ta dành cho con ''

Cô nhìn vào khu rừng, sự tăm tối, lạnh lẽo của nơi đây làm cô cảm thấy sợ hãi, cô nắm lấy tay cha mình, nói

'' Cha...ở đây...đáng sợ quá ''

Cha cô lạnh lùng hất tay cô ra, rồi quay người, trước khi đi, ông ấy quay lại nhìn cô, nói

'' Sau 7 ngày ta sẽ đến đón con ''

Sau đó thì rời đi, cô đứng nhìn bóng lưng của cha mình dần dần biến mất.

_____________

Trời rất nhanh đã tối, ở trong khu rừng không một bóng người, tăm tối, âm u, khiến cô rất sợ hãi, cô ngồi cạnh một gốc cây, ôm lấy thân mình, khóc lên, liên tục gọi tên cha mình nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng. Sáng hôm sau, vừa lạnh vừa đói, cô bước từng bước đi sâu vào khu rừng, đi mãi đi mãi thì thấy một dòng suối nhỏ, cô bước lại gần, uống nước ở dòng suối, đứng trong dòng nước lạnh, vô tình thấy một cái cây lớn, cô nhìn thấy trên đó có rất nhiều quả lên liền đi tới đó, trèo lên cây hái mấy quả, khi hái đủ đang định xuống thì mây đen bắt đầu kéo đến, những hạt nước mưa thơi thớt dần trở nên nặng hạt rơi xuống, cô vội trèo xuống chạy đi tìm nơi chú mưa, nước mưa làm mặt đất trở nên rất trơn, trong lúc tìm chỗ trú, cô bị ngã rất nhiều, nén cơn đau đớn cô tiếp tục chạy, đến khi cả người không còn chỗ nào khô thì nhìn thấy một hang động, cô liền chạy ngay vào đó, ngồi bên ngoài cửa động, nhìn vào bên trong, bên trong rất tối, không thể nhìn rõ bên trong có thứ gì, cô đặt những quả vừa hái xuống đất thì lại có một dòng nước chảy vào, cô nhìn kỹ thì là máu, sự sợ hãi hiện lên khuân mặt cô, cô định chạy khỏi đó nhưng lại quyết định ở lại, nhẹ nhàng từng bước vào bên trong động. Đúng lúc này, mưa đã tạnh, ánh sáng chiếu vào trong động, lúc này cô mới có thể nhìn rõ mọi thứ, bên trong chỉ có một con sư tử, cả người nó đều là vết thương, nhìn thì như là sói cắn, bên cạnh nó còn có một chú sư tử con nằm bên cạnh. Con sư tử nhìn thấy cô thì lộ ra ánh mắt đầy sát khí, nhưng nó không tấn công cô, có lẽ là do vết thương quá nặng, cô từ từ tiến lại gần nó, nói

'' Ta không hại ngươi đâu ''

Xé quần áo trên người băng bó vết thương cho nó. những vết thương chảy càng ngày càng nhiều, lắm vải mỏng đều bị thấm một màu đỏ, cuối cùng nó cũng không kiên trì được dần dần tắc thở. Cô nhìn nó, nói

'' Vẫn không cứu được, thật đáng thương ''

Cô ôm chú sư tử nhỏ vào lòng, khẽ vuốt ve nó, nói

'' Ta sẽ chăm sóc ngươi ''

Đêm đến, mùi máu hấp dẫn đàn sói đến hang động, nghe thấy có tiếng động, cô liền giấu chú sư tử nhỏ vào sâu bên trong động rồi nhặt lấy cây tre sắc nhọn dưới đất, nắm chặt trong tay, rồi nép sang một bên cửa động, chờ đợi cơ hội. Một lúc sau, một con sói bước vào trong, cô nắm chặt lấy cây tre đâm thật mạnh vào bụng chúng khiến nó chết ngay tại chỗ, nhìn thấy vậy những con bên ngoài không dám bước vào nữa, đêm hôm nay của họ coi như an toàn. Những ngày sau, cô chuẩn bị rất nhiều cây tre sắc nhọn để vào trong động, dùng thịt của loài sói để nuôi sống nả thân và chú sư tử nhỏ.

______________________

Thời gian trôi qua, hết 7 ngày cô đứng ở ngoài cửa động đợi cha mình nhưng đợi rất lâu rất lâu không hề thấy ông ấy xuất hiện. Trời dần dần tối, cha cô cũng không xuất hiện, cô thất vọng trở lại động, ban đêm, cô ngồi một mình một gốc, ôm lấy mình, rưng rưng nước mắt, nói

'' Tại sao? Cha đã bảo hết 7 ngày đến đón con mà. Tại sao lại không đến? Tại sao? ''

___________________

1 tháng liên tiếp, cô vẫn kiên trì đợi cha mình ngoài động nhưng không đổi lại được gì, ngày cuối tháng cô vẫn tiếp tục đợi ông ấy nhưng đổi lại là sự thất vọng, từ đó ánh mắt của cô trở nên hung dữ, không còn lad sự ngây thơ ngày trước. Những ngày sau, một người một sư tử sống nương tựa vào nhau trong khu rừng này, chú sư tử nhỏ ngày nào đã dần lớn lên, học được cách săn mồi, cách bảo vệ bản thân, cô đặt nó là Đản Đản.

____________________

Hai năm trôi qua, cô bây giờ là cô bé 10 tuổi, nhưng không giống với những đứa trẻ cùng lứa, cô có trí thông minh như một người trưởng thành, còn Đản Đản thì trở thành một chú sư tử to lớn với lớp lông bờm dài. Trong hai năm dài đằng đẵng cô không còn biết sợ hãi, không biết cảm giác rơi nước mắt là gì, hoàn toàn thay đổi. Ngày hôm nay, cô dẫn Đản Đản từng bước từng bước ra khỏi khu rừng. Khi rời khỏi đó, cô đi về hướng thành phố, gần đến đó, nhìn vào thành phố trước mắt cảm thấy vô cùng lạ lẫm, khác hoàn toàn so với hai năm trước, cô cười lên, nói

'' Đản Đản, bắt đầu một cuộc sống mới nào ''.