Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 47



Sáng hôm sau, cô thức dậy, vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Nạp Lan Quận chúa, thấy vậy cô liền nói

'' Quận chúa, trùng hợp quá ''

Cô ta nghe thấy liếc nhìn sang rồi nhanh chóng bước đi, cô ta đi về hướng đại điện, cô cười nhẹ, nói

'' Quận chúa, người muốn tới đại điện sao? Trời chưa sáng Tử Ngạo đã ra ngoài rồi, không có ở phủ đâu. Quận chúa nên quay lại đi, đỡ mất công ''

Nạp Lan nghe thấy thì dừng bước, ánh mắt tức giận nhìn cô, Nạp Lan phẫn nộ bước gần đến cô, nói

'' Âu Dương Vũ Ninh, ngươi đừng có đắc ý ''

'' ( Giả ngốc) Quận chúa nói vậy là ý gì? Ta đắc ý gì chứ? ''

'' ( Phẫn nộ) Ngươi.....''

Đúng lúc đó, Trắc phi bước tới, cô ta nhẹ nhàng hành lễ với cô

'' Thần thiếp tham kiến Vương phi ''

'' Là muội muội sao? ''

Nạp Lan nhìn cô, hỏi

'' Ngươi là ai? ''

Cô vội nói

'' Giới thiệu với Quận chúa, đây là Trắc phi của Tử Ngạo, tiểu thư của Tả phủ, Tả Túy Ân muội muội ''

Nạp Lan nghe xong mặt liền lộ ra vẻ khó chịu

'' Lại thêm một con tiện nhân ''

Ngay lúc đó, Đản Đản thức dậy, bước ra ngoài, nó đến sát bên cô, ánh mắt khó chịu nhìn đám người kia, Nạp Lan và Trắc phi thấy thì sợ hãi, Trắc phi chỉ bàn tay run rẩy vào Đản Đản, nói

'' Sư...sư....tử ''

Cô nhìn sang bên mình, mỉm cười, nói

'' Dậy rồi à? ''

Nạp Lan quận chúa cũng sợ hãi, hỏi

'' Nó.... nó...là sủng vật của ngươi? ''

'' Đúng vậy ''

Nạp Lan dần dần lùi về sau, cô ta liên tục nhìn vào ánh mắt của Đản Đản, ánh mắt đáng sợ của mãnh thú

'' Cô ta điên rồi, lại đi một con sư tử bên cạnh ''

Cô mỉm cười, nói

'' Đản Đản rất ngoan đó, Quận chúa và muội muội muốn chơi với Đản Đản không ? ''

Cô nhìn Đản Đản, ra hiệu, nó liền tiến về hai người họ, họ sỡ hãi lùi lại rồi nhanh chóng chạy đi. Sau khi họ rời khỏi đó, Cửu Nhi từ xa đi tới, nói

'' Tỷ giả ngốc cũng giỏi thật,vậy mà ngày trước muội cứ nghĩ tỷ là người lạnh lùng ít nói cơ ''

'' Ta chỉ là không muốn gây phiền phức thôi nhưng bây giờ ta lại thấy nó rất thú vị ''

Hai người vào trong phòng, vừa đi vừa trò chuyện. Ở chỗ của Nạp Lan quận chúa bây giờ, cô ta trở về phòng, tức giận nói

'' Khốn khiếp, thật mất mặt, Âu Dương Vũ Ninh ngươi chờ đấy cho ta ''

Một giọng nói từ bên ngoài vang lên

'' Muốn cô ta đau khổ không? ''

Trắc phi từ ngoài bước vào trong, nhẹ nhàng đi đến trước Nạp Lan, nhẹ nhàng nói

'' Quận chúa, chúng ta hợp tác đi ''

Nạp Lan khó chịu nhìn Trắc phi, hỏi

'' Ta dựa vào đâu mà hợp tác với ngươi? ''

'' Dựa vào chúng ta có chung kẻ thù là Âu Dương Vũ Ninh ''

'' Hừ, ngươi muốn lợi dụng ta trừ khử cô ta, ngươi nghĩ ta ngốc sao? ''

'' Quận chúa, mục đích của chúng ta khác nhau, cô muốn có được Hoắc vương còn tôi thì chỉ muốn Âu Dương Vũ Ninh chết, chết một cách thê thảm ''

'' Ngươi....không muốn Hoắc vương ''

'' Từ khi ta gả vào đây, Hoắc vương không hề coi ta là con người, khi không có cô ta Hoắc vương cũng không để ta vào mắt, coi ta như không tồn tại,trong lòng ngài ấy đều là cô ta. Sau khi cô ta trở về, ta suốt ngày bị cô ta trèn ép, Hoắc vương thì coi như không thấy, ta biết ngài ấy không để ý gì đến ta lên vì sao cứ phải phí tâm với ngài ấy làm gì chứ. Ta chỉ muốn Âu Dương Vũ Ninh chết, chết một cách đau khổ, đó là điều ta muốn ''

'' Ngươi chỉ cần vậy? ''

'' Vâng. Quận chúa chỉ cần sau khi Âu Dương Vũ Ninh chết, người có thể có được Hoắc vương, lúc đó ta có thể rời khỏi đây sống một cuộc sống mà ta mong muốn ''

Nạp Lan nghe xong trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi nói

'' Được, ta đồng ý, nhưng sau khi cô ta chết, ngươi phải lập tức rời khỏi đây ''

'' Dạ ''

'' Ngươi có kế hoạch gì chưa? ''

'' Âu Dương Vũ Ninh nếu một nhát giết cô ta thì dễ cho cô ta quá, chúng ta phải từ từ hành hạ cô ta ''

'' Nói đi, rốt cuộc làm thế nào? ''

'' Con súc sinh vừa nãy, nếu Âu Dương Vũ Ninh đã giữ nó bên cạnh nhất định rất coi trọng nó, chúng ta ra tay từ nó ''

Trắc phi lấy trong người ra một gói bột lạ đưa cho Nạp Lan, nói

'' Đây là một loại kịch độc, chỉ cần cho vào thức ăn của súc sinh đó thì nó....''

'' Sao ngươi không ra tay luôn đi? Cần gì nhờ ta ''

'' Hoắc vương giám sát ta rất chặt, ta không cách nào ra tay được, nên chỉ đành nhờ Quận chúa, với thân phận của Quận chúa cho dù có phát hiện thì cô ta sao dám làm gì người chứ ''

Nạp Lan nghe xong thì vui mừng, cầm lấy gói thuốc, vui vẻ nói

'' Đương nhiên ''

Ngay sau đó, Trắc phi rời đi, vừa ra khỏi căn phòng, liền nở ra nụ cười nham hiểm

'' Cô ta đúng là đồ ngu, chỉ cần tính kế, khen ngợi một chút liền nghe răm rắp, chỉ cần cô động vào Âu Dương Vũ Ninh, với tính cách của cô ta làm sao có thể bỏ qua cho cô chứ, chỉ cần hai người đấu đá lẫn nhau, cho đến khi cả hai đều tổn hại thì ta sẽ tự tay tiễn hai người các ngươi, Tử Ngạo chỉ có thể là của ta ''

Hôm sau, cô và Cửu Nhi ra ngoài về, vừa bước vào phủ thì gặp Lưu quản gia đang hốt hoảng đi đâu đó, thấy cô Lưu quản gia run rẩy, nói

'' Vương...vương phi, người về rồi ''

'' Có chuyện gì? ''

'' ( Sợ hãi) Đản Đản..Đản Đản...nó...''

'' Nó làm sao? ''

'' Vừa nãy khi ta cho nó ăn, vừa ăn được một miếng thì nó liền ngã ra đất, quằn quại đau đớn ''

Nghe thấy cô và Cửu Nhi vội vàng chạy tới đó, cô đến bên cạnh nó, lo lắng gọi nó

'' Đản Đản... Đản Đản ''

Nhìn Đản Đản quằn quại trên đất, kêu gào trong đau đớn, cô tức giận nhìn Lưu quản gia, nói

'' Bảo Phương Gia Thành tới đây ''

'' Vâng ''

Lưu quản gia vội vàng rời đi. Ở đó, cô lo lắng nhìn Đản Đản,nói

'' Nhất định không được xảy ra chuyện gì đây đó, Đản ''

Cửu Nhi tới gần, cô bé nhìn vào thức ăn bên cạnh, nói

'' Thức ăn có vấn đề ''

Cô đi đến, cầm thức ăn lên, ngửi nhẹ, sau đó nói

'' Là độc ''

Cửu Nhi lo lắng nói

'' Độc sao ạ? Có kẻ muốn hại Đản Đản ''

Cô phẫn nộ nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt căm phẫn, nói

'' Đản Đản, nếu ngươi mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến kẻ đã hại ngươi chết không toàn thây ''.