Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 6



Chiều đến, cô bước ra ngoài, đang định ra khỏi phủ thì gặp Hoắc vương, cô liền đi qua hắn,đúng lúc này một nữ nhân cùng một nô tỳ đi đến, nữ nhân đó ôm lấy cánh tay của Hoắc vương người này không ai khác là nữ nhân hôm nay cô gặp ở chợ, cô ta khác hẳn với vẻ mặt khi gặp cô mà cô ta lại trở nên rất dịu dàng, cô ta nói

'' Tử Ngạo ca, biết tin huynh về muội liền đến thăm huynh đó, muội còn nấu rất nhiều đồ ăn cho huynh nữa, toàn huynh thích thôi ''

Hắn hất tay cô ta ra, vẻ mặt hắn rất khó chịu, ngay sau đó hắn cởi áo khoác ra lập tức ném đi, rồi nói

'' Đừng có chạm vào bản vương, còn nữa mang mấy thứ này về đi phủ ta không thiếu ''

''Nhưng đây là muội tự tay nấu đó, rất lâu mới nấu xong, huynh thử một chút đi mà ''

Hoắc vương vẻ mặt khó chịu cầm lấy rồi đưa luôn cho cô, nói

'' Cho ngươi ''

Nói xong liền rời đi, sau khi Hoắc vương đi, cô ta liền thay đổi, vẻ mặt đầy tức giận nhìn cô, đúng lúc này Lưu quản gia đi tới, thấy ông ta cô ta liền nói

'' Lưu quản gia, hắn là ai vậy? Sao hắn lại ở trong phủ của Tử Ngạo ca ''

'' Thưa Thẩm tiểu thư, hắn là Ninh Vũ là người được Vương gia đưa về ''

'' Hừ, ngươi tiếp cận Tử Ngạo ca có mục đích gì? ''

Cô im lặng nhìn họ, lúc này cô ta càng tức giận hơn nói

'' Dám không trả lời câu hỏi câu bổn tiểu thư, thật to gan, Bích Thanh đánh hắn cho ta ''

Nghe thấy vậy, nô tỳ của cô đi tới, cô ta giơ tay lên đánh cô nhưng bị cô chặn lại,cô bóp cô ta Bích Thanh rất mạnh làm cô ta quỳ xuống đất, rồi cô nhìn nữ nhân đó bằng ánh mắt đáng sợ rồi nói

'' Ta không quan tâm cô muốn gì nhưng tốt nhất đừng có dính tới ta nếu không thì đừng trách ta không khách khí ''

Nói xong cô hất tay Bích Thanh ra rồi bước đi, còn ném luôn cả đồ ăn mà Hoắc vương vừa đưa cho, nhìn thấy vậy cô ta rất tức giận,cô ta liên tục mắng chửi cô nhưng cô không quan tâm,nhưng sau đó cô ta nói đến cha mẹ cô, nghe thấy cô dừng bước, cô liếc ánh mắt đáng sợ nhìn cô ta và ngay sau đó cô lấy con dao găm trong người phi thẳng đến hướng cô ta đang đứng, con dao bay qua làm đứt mấy sợi tóc rồi cấm vào cánh cửa đằng sau, chuyện diễn ra quá nhanh làm cô ta không phản ứng được, cô ta nhìn những sợi tóc rơi trên đất rồi ngụy xuống đất, bản mặt đầy sự sợ hãi, lúc này cô nói

'' Cô nói ta thế nào cũng được nhưng nếu còn động đến cha mẹ ta thì lần tới con dao này không chỉ vậy đâu ''

Cô rời đi, quản gia cũng đi theo sau, hai người đi một đoạn khá xa, quản gia nói

'' Ninh công tử, người không nên động vào Thẩm tiểu thư ''

'' Cô ta là ai vậy? ''

'' Công tử, cô ấy biểu muội của Vương gia, là Thẩm Liên Thẩm tiểu thư,con gái của Hầu gia Thẩm Hạ ''

'' Ừ ''

''Công tử, Thẩm tiểu thư rất hống hách, là một người thù dai, chuyện vừa rồi thảo nào cô ấy cũng đi khóc lóc với Vương gia ''

'' Ta không quan tâm ''

''Thật ra thì những người trong phủ đều không thích cô ấy nhưng không thể làm gì được,vừa rồi công tử khiến cô ta thành bộ dạng như vậy bọn ta cũng rất vui nhưng mà ta lo cô ta sẽ làm khó người ''

'' Không cần lo ''

Đúng lúc này, nô tỳ bên cạnh cô Bích Thanh đi tới, vẻ mặt kêu ngạo nói

'' Ngươi, Ninh Vũ, Vương gia tìm ngươi ''

Lưu quản gia nghe thấy thì rất lo lắng nhưng cô thì vẫn không cảm thấy gì. Hai người đi theo Bích Thanh tới đại điện, từ xa có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của cô ta, khi ba người bước vào trong, Thẩm Liên vừa thấy thì liền chỉ tay vào cô nói

'' Tử Ngạo ca là hắn, hắn muốn giết muội ''

Cô đi đến gần nói

''Tìm ta có chuyện gì? ''

''Thẩm Liên nói ngươi muốn giết nó, đúng vậy không? ''

''Ngài nghĩ ta muốn giết cô ta mà cô ta còn sống sao?''

'' Tử Ngạo ca, huynh làm chủ cho muội, hắn thật sự muốn giết ta '' Thẩm Liên nói

'' Im. Nếu Ninh Vũ muốn giết ngươi thì ngươi không thể đứng ở đây được đâu ''

'' Nhưng.... ''

''Chuyện này đến đây thôi, ngươi về đi ''

'' Tử Ngạo ca ''

'' Ta không muốn nhắc lại lần hai ''

Cô ta đứng dậy vẻ mặt đầy tức giận nhìn cô, lúc ra khỏi đại điện cô ta quay lại nhìn vào trong, ánh mặt cô ta hiện rõ ' Chuyện này chưa xong đâu'. Sau khi cô ta rời đi Hoắc vương mỉm cười nhìn cô, thấy vậy Lưu quản gia rất kinh ngạc rất hiếm khi thấy Hoắc vương cười, lúc này Hoắc vương nói

'' Ngươi không sợ ta trị tội ngươi sao? ''

'' Ta không có tội sợ gì chứ ''

''Nếu là ở chỗ khác thì ngươi đã bị trị tội rồi, lần sau lên cẩn thận ''

'' Ta biết rồi''

Hoắc vương nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt, ánh mắt hắn có chút kỳ lạ, nhìn thấy vậy cô quay mặt ra nơi khác, khuân mặt dần dần trở nên đỏ, Hoắc vương nhìn cô rất lâu khiến cô thấy kỳ lạ, liền nói

'' Vương gia, sao ngài cứ nhìn ta vậy? ''

Nghe thấy Hoắc vương liền nói

'' Vì khuân mặt của ngươi rất đẹp ''

'' Vương gia, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước ''.