Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia

Chương 8



Về đến phủ, cô đi thẳng tới phòng của mình, tiểu công chúa chạy theo phía sau, cô bước vào căn phòng, cô bé cũng vào theo, đúng lúc đó cô dừng lại, xoay người về hướng cô bé nhưng lại khiến cô bé va vào mình, thấy vậy cô vì muốn đỡ cô bé mà làm cả hai ngã xuống đất, cô bé ngồi trên người cô tay thì đụng vào ngực cô, thấy vậy cô nhanh chóng đỡ cô bé dậy rồi giữ khoảng cách với nó, tiểu công chúa đứng dậy nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình rồi lại nhìn cô vẻ mặt ngơ ngác, nói

'' Ngươi là nữ nhân?''

Cô nghe thấy thì rất lo lắng, cô đứng im lặng nhìn cô bé, lúc này cô bé lại hiện ra vẻ mặt hớn hở, nắm lấy tay cô nói

'' Ngươi thật sự là nữ nhân sao? ''

'' Công chúa, ta...''

'' Tốt lắm, là nữ nhân thì càng tốt''

Nghe thấy câu nói, cô kinh ngạc nhìn cô bé, cô bé lại nói

'' Ta thật sự rất thích ngươi, sau này ta gọi ngươi là tỷ tỷ được không? ''

'' Công chúa, chuyện ta là nữ nhân người có thể giữ bí mật không? ''

'' Sao vậy? ''

'' Ta không muốn người khác biết chuyện này ''

Cô bé trầm ngâm một lát, nói

'' Được, ta đồng ý ''

'' Đa tạ công chúa ''

'' Không cần khách sáo vậy đâu, gọi ta là Cửu Nhi là được rồi ''

'' Cửu....Nhi ''

'' Ừ ''

Cô nhìn cô bé rồi nở ra một nụ cười dịu dàng, đúng lúc đó cô bé kéo lấy tay cô ra bên ngoài, thấy vậy cô hỏi

'' Cửu Nhi, đi đâu vậy? ''

'' Chúng ta ra chợ chơi đi, ta ở trong cung đã chán lắm rồi khó khăn lắm mới được ra ngoài lần này phải chơi cho thật đã ''

Hai người đi gần tới cổng thì gặp Hoắc vương, vừa thấy hắn cô bé liền chạy tới ôm lấy hắn, nói

'' Tử Ngạo ca, huynh cho muội ra chợ chơi nha? ''

'' Không được ''

'' Đi mà, có Ninh Vũ đi cùng muội, sẽ không sao đâu ''

Hoắc vương nhìn cô, nói

'' Nó ép ngươi đi cùng sao? ''

'' Không, ta cũng muốn đi ''

'' Ngươi muốn đi sao? ''

'' Ừ ''

'' Vậy được rồi, đi đi ''

'' Hừ thật thiên vị, muội xin mãi huynh không cho đi, chỉ cần Ninh Vũ muốn thì huynh liền đồng ý ''

'' Còn muốn đi không? ''

'' Đi đi ''

Cửu Nhi kéo tay cô ra khỏi phủ, họ đi lên một xe ngựa sang trọng, trên xe Cửu Nhi nói

'' Tử Ngạo ca, thật sự đối với ngươi rất tốt ''

'' Hử ''

''Thật đó, từ trước tới giờ ta chưa từng thấy huynh ấy tốt với ai như vậy ''

Cô nghe thấy câu nói, có chút nghi hoặc, nghĩ

''Hắn đối mình tốt sao? Hình như lần trước Ẩn Húc cũng nói như vậy''

Cô im lặng không nói gì, một lát sau, họ đến chợ,cô bé vui vẻ xuống xe, cô bé đi khắp nơi hết mua cái này lại mua cái khác, nhìn cô bé như vậy lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nhìn cô bé cười, cô đi theo sau cô bé, họ đi mãi đi mãi, cho đến khi cô chú ý tới một cây trâm ngọc bên đường, cô đi tới chăm chú nhìn nó, nghĩ

''Cái này có vẻ rất hợp với hắn. Sao mình lại nghĩ tới hắn chứ ''

Cô bỏ nó xuống, định rời đi nhưng sau đó lại quay lại, mua nó, cô để nó trong người rồi nhìn sang Cửu Nhi nhưng không thấy cô bé đâu, thấy vậy cô vội vàng chạy lên tìm kiếm. Lúc này cô bé đã cách cô một khoảng khá xa,trên tay còn cầm rất nhiều đồ ăn ngon, lúc cô bé đang chăm chú ăn đồ ăn thì bỗng va phải một đám người làm cô bé ngã xuống, đồ ăn cũng rơi hết xuống đất, nhìn thấy vậy cô bé rất tức giận chỉ tay vào chúng mắng một trận, nghe thấy những lời đó, bọn chúng cúi xuống túm lấy cổ áo cô bé nâng lên nói rất khó nghe, thấy vậy cô bé cảm thấy sợ hãi, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nhìn thấy vậy bọn chúng còn cười lên. Còn cô lúc này vẫn đang tìm kiếm cô bé, cô nhìn lên phía trước thấy đông người thì liền chạy tới, nhìn thấy bọn chúng nắm cổ áo cô bé thì tức giận, cô đứng sau đám người dân nói

'' Bỏ cái tay bẩn thủi của các người ra khỏi người muội ấy ''

Nghe thấy giọng nói, bọn chúng nhìn về hướng đó, những người dân đều tránh ra, họ tách ra hai hàng hai bên cô, họ thấy cô thì liền vây quanh cô, bọn chúng lại động chạm, nói những lời khêu khích, tên nắm cổ áo Cửu Nhi bước tới gần, còn tát vào mặt cô, nhìn thấy vậy Cửu Nhi lộ ra vẻ lo lắng, nói

'' Ninh Vũ, chạy đi, đi tìm Tử Ngạo ca ''

Cô đứng yên ở đó, ánh mắt dần trở nên đáng sợ nhìn bọn chúng, nói

'' Ta nói thả muội ấy ra ''

Bọn chúng nghe thấy thì cười lớn, nói

'' Ngươi muốn bọn ta thả nó sao? Được thôi ngươi quỳ xuống xin ta đi, biết đâu ta lại thả nó ra ''

Bọn chúng lại cười lớn, còn cố nâng cô bé cao hơn, thấy vậy, cô liền lấy con dao trong người làm một đường ngay cổ hắn làm hắn ngã xuống, cô thì nhanh tay đỡ lấy Cửu Nhi rồi để cô bé sau lưng mình, cô nắm chặt con dao trong tay lại tiếp tục xử lý những tên còn lại, không bỏ sót ai, những tên đó từng người từng người ngã xuống một, khi xử lý xong, cô quay lại nhìn cô bé, bây giờ trên người cô đều là máu còn ra trên gương mặt nữa, thấy vậy cô bé chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói

'' Ninh Vũ ngươi bị thương rồi? ''

'' Không sao, Không phải máu của ta ''

'' Chúng ta đi thôi ''

'' Ừ ''

Hai người lên xe ngựa, trên xe ngựa, cô nói

'' Cửu Nhi, vừa nãy thấy ta như vậy muội không sợ sao? ''

'' Sao phải sợ, ngươi cứu ta mà, với cả nhìn ngươi như vậy thật ngầu ''

Nghe thấy câu nói, cô mỉm cười, lúc này Cửu Nhi ghé sát mặt vào tai cô, nói nhỏ

'' Ta thấy ngươi rất giống Tử Ngạo ca, hay là ta giúp ngươi nha ''

Nghe thấy vậy, khuân mặt cô bỗng đỏ lên, hoảng hốt nói

'' Cửu Nhi, nói gì vậy? Ta cũng đâu thích hắn ''

'' Thật sao? Vậy sao mặt ngươi đỏ vậy? ''

Cô sờ tay lên mặt mình, rồi nhìn Cửu Nhi, cô bé lại nói

'' Huynh ấy có biết ngươi là.....''

Cô lắc đầu, khuân mặt vẫn đỏ như vậy, Cửu Nhi thấy vậy thì cười lên, nói

'' Khi nào ngươi muốn ở cạch huynh ấy thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi ''

Cô im lặng không nói gì, hai người cứ vậy về phủ.