Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 32: Căng thẳng



Chu Tịnh Sơ ăn xong xuôi, thế mà Tống Lãnh Thần vẫn chưa về đến. Cô không khỏi tò mò nhìn lên trên lầu, cầu thang kéo dài theo đường xoắn ốc. Mỗi người phụ nữ đều có lòng hiếu kì và tò mò, Chu Tịnh Sơ cũng không ngoại lệ.

Ngồi ở đây không thì chán quá, dù sao tương lai cô cũng sống tại nơi này, có phải nên lên trên quan sát và tìm hiểu một chút không?

Nghĩ là làm, Chu Tịnh Sơ đứng dậy khỏi ghế, cô kéo vali đi dần về phía chiếc cầu thang được điêu khắc tinh xảo kia.

Do không có dép lê nên Chu Tịnh Sơ đi bằng chân không lên lầu, từng bậc thang mang đến cho cô sự lạnh lẽo vô tận, từ chân rồi lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Vừa bước lên lầu đã gặp phải một căn phòng rộng lớn, Chu Tịnh Sơ đoán đây là phòng riêng của Tống Lãnh Thần, cô đưa tay vặn thử nắm cửa, cửa được mở ra ngay sau đó.

Cách trang trí phòng ngủ của anh hết sức đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, một màu trắng tinh khôi chủ đạo cả phòng, đồ đạc vốn không nhiều, những vật dụng cần có đều không thiếu.

Chu Tịnh Sơ đưa mắt nhìn lên tường, lại thấy một cây súng lục được treo trên đấy, cô sửng sốt.

Tống Lãnh Thần có sở thích thật kì lạ, lại lấy súng làm vật trang trí, cũng chỉ có những lão đại như anh mới có suy nghĩ táo bạo này mà thôi.

Chu Tịnh Sơ đóng cửa lại mà không tiến lên, cô đi đến một căn phòng khác rồi mới đặt chân vào, cách bày trí ở căn phòng này khác với căn phòng lúc nãy. Chu Tịnh Sơ biết không ai dùng vì vậy đã đi vào trong.

Chỉ mới đặt chân chưa đầy năm giây tại căn phòng này thì dưới lầu vang lên tiếng động cơ, Chu Tịnh Sơ đoán Tống Lãnh Thần đã trở về.

Cô giật mình chạy nhanh xuống phòng khách, lúc này Tống Lãnh Thần cũng đã đi vào bên trong.

“Anh… đã về.” Chu Tịnh Sơ theo phản xạ liền nói một câu, cũng xem như là chào hỏi người đàn ông này. Nhưng chứng kiến cảnh sắc mặt Tống Lãnh Thần u ám, cô bỗng thấy sợ hãi kinh hồn.

Anh bị làm sao vậy chứ, vì cớ gì mà cả người lại đằng đằng sát khí như vậy?

“Lão đại…” Tần Du vừa bước vào biệt thự đã thấy Chu Tịnh Sơ, hắn ngỡ ngàng trong giây lát rồi mới khôi phục lại trạng thái bình thường và nói: “Lão đại ngồi xuống đi, để Tần Du xử lý vết thương cho lão đại.”

Tống Lãnh Thần ngồi xuống sofa, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ.

Tần Du đi vào bên trong biệt thự, lát sau lại đi ra, trên tay còn cầm theo hộp cứu thương. Hắn tiến đến bên cạnh Tống Lãnh Thần và bắt đầu cởi áo anh ra.

Bấy giờ Chu Tịnh Sơ mới để ý kĩ bên cánh tay trái của Tống Lãnh Thần bị thương, cũng do anh mặc áo màu đen nên cô mới không thể phát hiện ra vết thương sớm hơn.

Là vết tích của đạn bắn.

Nhìn sang bờ ngực trần của anh mới thấy, nó thật vạm vỡ làm sao. Làn da màu đồng kích thích thị giác, múi bụng của anh thật khiến những cô gái phải say đắm.

Tuy đã phát sinh quan hệ với Tống Lãnh Thần hai lần nhưng Chu Tịnh Sơ vốn không để ý đến những việc này, hiện tại có thể nhìn trực diện, điều này khiến hai má cô đã nóng ran lên.

Chu Tịnh Sơ bình ổn tâm tình, ánh mắt dời lên khuôn mặt anh tuấn của Tống Lãnh Thần.

Chu Tịnh Sơ thấy đuôi mày của Tống Lãnh Thần cau lại khi nhìn vết thương, nhưng cô biết anh đang khó chịu vì người phải trúng đạn chứ không phải vì đau đớn.

Nhìn biểu cảm của anh mà xem, rõ ràng là chán ghét vết máu màu đỏ tươi trên tay mình.

Chu Tịnh Sơ không biết làm gì mới phải, vậy nên cô đã đứng một bên im lặng quan sát cảnh tượng trước mặt.

Tần Du là bác sĩ, hắn nhanh chóng xử lý vết thương cho Tống Lãnh Thần, bàn tay thuần thục lấy viên đạn ra từ cánh tay anh, sau đó bắt đầu băng bó lại vết thương.

Hành động của Tần Du hết sức nhanh lẹ, nhìn thật mãn nhãn mà!

"Lão đại đừng để vết thương phải dính nước." Khi đã xong xuôi, Tần Du dặn dò thêm một câu.

"Ừ." Tống Lãnh Thần bình thản đáp lời, vết thương đã được xử lý ổn thỏa khiến anh thoải mái hơn nhiều.

Tần Du đã xong nhiệm vụ, hắn cất hộp cứu thương vào trong rồi cúi đầu chào Tống Lãnh Thần và rời đi. Đi ngang Chu Tịnh Sơ, hắn cố tình cười một cái đầy ẩn ý.

Chu Tịnh Sơ nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, Tần Du cười như thế là sao chứ?

Từ nãy đến giờ Chu Tịnh Sơ vẫn đứng chôn chân tại chỗ, cô không biết bản thân nên làm gì mới phải, người đàn ông trước mặt này dường như mới bị đột kích hoặc ẩu đả gì đó, vậy nên mới bị thương. Có lẽ tâm trạng Tống Lãnh Thần không tốt, Chu Tịnh Sơ sợ nói ra lời gì đó sai sót sẽ khiến anh giận dữ, vậy nên quyết định im lặng.

"Lại đây." Tống Lãnh Thần vẫn ngồi với tư thế cũ, hai chân vắt chéo vào nhau, bàn tay đan lại đặt lên đùi. Anh khẽ ra lệnh khi thấy Chu Tịnh Sơ cứ đứng yên tại chỗ.

Chu Tịnh Sơ biết anh gọi mình, cô không muốn chậm rãi khiến anh bực bội nên đã đi nhanh hơn. Đứng trước mặt anh, cô e dè:

"Anh gọi tôi."

Chu Tịnh Sơ sợ quá, có khi nào Tống Lãnh Thần sẽ đè cô ra và ân ái ngay tại chỗ này luôn hay không? Cả người anh vẫn đầy sát khí, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.

Chu Tịnh Sơ thầm cầu nguyện, mong sao Tống Lãnh Thần đừng lấy cô ra trút giận.

Trong lúc cô vẫn đang ngây người suy nghĩ thì Tống Lãnh Thần đã đưa tay ra và kéo một cái, ngay tức khắc cô đã ngã xuống ghế sofa và tựa đầu vào lòng anh.

Giây phút này, trái tim Chu Tịnh Sơ như đang treo lơ lửng trên không trung.

"Hài lòng không?" Tống Lãnh Thần nói một câu không đầu không đuôi, bàn tay còn đưa lên sờ vào mái tóc óng ả của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Hả?"

Hài lòng? Hài lòng cái gì chứ?

Chu Tịnh Sơ không hiểu!

Rốt cuộc Tống Lãnh Thần đang nói đến chuyện gì vậy?

Anh vừa về đến đã im lặng để Tần Du băng bó vết thương, cả người đều phát ra mùi thuốc súng nồng nặc. Giờ đây bỗng hỏi cô hài lòng không, điều này khiến cô không biết anh đang đề cập đến vấn đề gì.

Chẳng lẽ là hài lòng về cách băng bó của Tần Du?

Giờ đây khuôn mặt Chu Tịnh Sơ đã áp vào bờ ngực rắn chắc của Tống Lãnh Thần, sự tiếp xúc đột ngột này khiến cô phải đỏ mặt.

"Chuyện Tố thị, em hài lòng không?" Tống Lãnh Thần kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, anh cảm nhận được cơ thể của người phụ nữ trong ngực mình đang run lên, có lẽ là sợ đây mà.

"À, rất hài lòng." Cuối cùng Chu Tịnh Sơ cũng đã hiểu Tống Lãnh Thần muốn nói cái gì rồi, thà từ đầu anh nói huỵch toẹt ra luôn đi, mắc công cô đỡ phải suy đoán. Tự dưng hỏi ba từ 'hài lòng không', ai biết là anh đang ám chỉ điều gì chứ.

Suy cho cùng Tống Lãnh Thần vẫn là người giúp Tố gia, cô cũng nên nói một câu cảm ơn.

"Tống lão đại, cảm ơn anh đã cho Tố thị một con đường sống." Chu Tịnh Sơ thật muốn thoát khỏi bàn tay của Tống Lãnh Thần, nhưng anh cứ ôm cô thế này khiến cô chỉ có thể ngồi yên.

"Cần gì phải cảm ơn, đây là giao dịch của chúng ta mà." Khóe môi Tống Lãnh Thần nhếch lên, ý cười nhàn nhạt cũng xuất hiện.

Nghe được lời này, Chu Tịnh Sơ không khỏi căng thẳng.

Hai chữ 'giao dịch' như nhắc nhở cô, rằng lát nữa thôi cô sẽ phải phục vụ tận tình cho người đàn ông bên cạnh.

Chu Tịnh Sơ vốn không muốn, nhưng dù không muốn đến cách mấy cũng phải cố gắng chịu đựng.