Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 50: Đến Tống thị làm việc



Sáng hôm sau.

Chu Tịnh Sơ giật mình tỉnh giấc, cô vừa định vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng đến giường nhưng bỗng nhớ đến những lời mà Tống Lãnh Thần nói với mình, mọi hành động cũng vì thế mà ngừng lại đúng lúc.

Anh không cho cô đi học nữa, thay vào đó sẽ biến cô thành thư ký riêng của mình. Xém chút cô đã quên mất chuyện này rồi.

"Em thay đồ rồi xuống ăn sáng, xong xuôi tôi sẽ đưa em đến Tống thị." Tống Lãnh Thần tây trang chỉnh tề từ phòng tắm đi ra, anh nhìn Chu Tịnh Sơ đang ngẩn ngơ trên giường mà nói khẽ.

"Tôi biết rồi." Ngoài nghe lời anh thì cô không thể làm gì cả, sức lực phản kháng cũng chẳng có, vậy nên chỉ biết làm theo mà thôi.

Chu Tịnh Sơ đưa tay vuốt lại mái tóc rối, cô vừa cử động đã cảm nhận được cơn đau nhức do trận kích tình mãnh liệt đêm qua. Thầm mắng Tống Lãnh Thần ngàn lần, anh cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Hiện tại Tống Lãnh Thần rất lịch lãm, phong độ, anh khoác lên bộ đồ vest thì như một con người khác, còn kẻ như cầm thú đêm qua đã biến mất từ bao giờ.

Chu Tịnh Sơ hừ lạnh trong lòng, cô không cam tâm tình nguyện mà đi vào phòng tắm.

Bữa sáng đã được Tống Lãnh Thần chuẩn bị, anh biết cô không còn sức lực nhiều nên đã sai người mang đến. So với những món ăn mà cô làm thì thức ăn của cửa hàng ngon hơn, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ thích ăn những thứ mà cô nấu mà thôi, thật lạ lẫm.

"Ăn đi." Thấy Chu Tịnh Sơ vừa đi xuống thì Tống Lãnh Thần đã hất hàm về phía bữa sáng, cô hiểu ý nên gật nhẹ đầu.

Hai người cứ thế ăn trong im lặng.

Xong xuôi, Tống Lãnh Thần trực tiếp lái xe đưa Chu Tịnh Sơ đến Tống thị làm việc.

Trong lòng Chu Tịnh Sơ ngoài không vừa ý thì cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, một chút căng thẳng cũng không có. Cô vốn không thích đến nơi này đâu, nhưng bị ép, cô phải bắt buộc đi.

Tiến vào đại sảnh, Tống Lãnh Thần không nói với Chu Tịnh Sơ một lời nào, cô cũng chẳng hỏi anh điều gì, cứ thế mà im lặng đi cạnh anh.

Nhân viên lễ tân thấy sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ thì trố mắt nhìn, họ không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tống Lãnh Thần đang đi cùng Chu Tịnh Sơ vào trong. Trong đầu họ cứ thế mang bao nghi vấn, họ cứ thắc mắc về thân phận của cô, nhưng lại chẳng được ai giải đáp.

Từng cái gật đầu, từng lời chào hỏi cứ thế xuất hiện trước mặt Tống Lãnh Thần, nhưng anh vẫn giữ nguyên một biểu cảm từ đầu đến cuối, anh vốn không quan tâm đến họ mà chỉ đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng.

Chu Tịnh Sơ nhận ra ánh mắt tò mò của các nhân viên dành cho mình, cô biết họ sẽ suy diễn nhiều thứ trong đầu lắm. Nhưng họ muốn nghĩ gì thì mặc kệ họ, cô không muốn bận tâm nhiều.

Vào thang máy, Chu Tịnh Sơ vẫn im lặng, cô không bắt chuyện trước bởi cô hoàn toàn không có hứng thú.

Tống Lãnh Thần bỗng hỏi:

"Sao tôi thấy em không hài lòng vậy?"

Đúng đấy, là tôi không hài lòng đấy. Cái nơi này tuy rộng lớn và xa hoa nhưng tôi không có nhu cầu để vào, anh tưởng ai cũng thích Tống thị của anh sao?

Chu Tịnh Sơ rất muốn nói những lời trong lòng mình ra hết, nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng mình lại, cô từ tốn đáp:

"Có sao? Tôi rất bình thường mà."

Tống Lãnh Thần biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh không thể để cô như ý nguyện được. Anh thừa nhận bản thân có hơi độc đoán ở chuyện này, nhưng anh là ai chứ, cần phải quan tâm đến cảm xúc của người khác khi muốn làm chuyện gì đó sao?

"Như thế thì tốt." Khóe môi người đàn ông rướn lên, "Lát nữa em cần phải học hỏi ở thư kí trước của tôi, rồi tập làm quen với những công việc ở đây."

"Tôi là một kẻ đần độn, anh không sợ tôi phá hỏng việc của anh sao?" Chu Tịnh Sơ rất mong muốn anh sẽ thay đổi ý định ban đầu, nếu được như thế thì tốt quá.

Tống Lãnh Thần nghe cô nói thế thì ý cười trên miệng ngày càng đậm, trong thang máy chật hẹp, anh tiến gần về phía cô hơn, giọng anh bay thoang thoảng bên tai cô:

"Việc ở công ty em làm không được thì tôi sẽ để em làm việc khác, đảm bảo không được rảnh rỗi."

Chu Tịnh Sơ thoáng đỏ mặt khi nghe thanh âm mà Tống Lãnh Thần vừa thốt ra, sao cô không hiểu câu nói đầy ẩn ý đó đang ám chỉ điều gì chứ. Người đàn ông này cũng thật là đáng ghét, lại có thể nói với cô những chuyện như vậy ở tại chốn công sở này!

Có lời đó của anh, có chết cô cũng không dám lơ là công việc. Hừ, quá đáng thật đấy!

Lúc này thang máy bật mở, Tống Lãnh Thần đứng thẳng người rồi đi ra ngoài, khóe miệng vẫn ẩn hiện nụ cười sâu xa.

Chu Tịnh Sơ đi theo anh, lòng cô dâng lên cảm giác khó chịu không thôi.

Lúc anh vừa vào đến phòng làm việc của mình thì đã gặp một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha, cô ta gặp anh thì đứng dậy chào cung kính:

"Tống tổng."

"Giao cô ấy cho cô." Tống Lãnh Thần tiến về bàn làm việc và ngồi xuống, anh bình thản nói.

"Vâng ạ." Người phụ nữ gật đầu tuân lệnh.

Bấy giờ Chu Tịnh Sơ mới biết người phụ nữ đó là thư kí của Tống Lãnh Thần, nhìn cách ăn mặc, cách nói chuyện, dáng đi, giọng nói... tất cả đều ra dáng một cô thư kí xuất sắc. Thế mà anh lại muốn thay một kẻ mù tịt về lĩnh vực này như cô, cũng chẳng biết người đàn ông đó có bị gì không nữa.