Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 6: Sủi cảo





🥃🍫🍵

Chương 6: Sủi cảo.

Vân Cương siết chặt hai nắm tay, ép mình phải bình tĩnh lại. Cô trả lời: “Tất nhiên ngài chẳng cần lý do, nhưng nếu ngài muốn giết thật, ngài đâu cần phải để tôi nhiều lời?”

“Hửm?” Molders dời họng súng đến môi cô: “Mồm miệng cũng nhanh nhảu nhỉ!”

Vân Cương rũ mắt, mím môi nhìn khẩu súng trong tay hắn, sợ hắn bóp cò thật.

“Nhìn tôi!” Molders nói, tay cầm súng cũng đè mạnh hơn.

Vân Cương ngẩng lên, đây là lần đầu tiên cô quan sát hắn ở cự ly gần như vậy, mà lần này hắn cũng không đội mũ lính. Một tên đàn ông tóc vàng chuẩn Aryan, cắt ngắn quá tai, đỉnh tóc hơi dài, chia sau ót ba – bảy, trông vừa nghiêm túc vừa sành sõi.

Hắn gầy, nhưng rất đẹp, nhưng hiện trong mắt cô, hắn chẳng khác gì Diêm vương dưới địa phủ.

“Cô không sợ?”

Nói không là nói láo, cô là người hiện đại, đã gặp tình cảnh này bao giờ? Thậm chí đừng nói là gặp, đến súng cũng chỉ mới thấy trên ti vi.

Tuy biết mình không chết được, nhưng cô cũng chẳng muốn thử mùi súng.

“Sợ, sợ lắm”

“Cô đang nói dối!” Molders khẳng định.

“…”

“Ngày mai, cô không cần đi theo bọn chúng nữa.” Molders thu súng xong thì quay đi mất.

Vân Cương nhìn theo bóng lưng hắn, đầu óc mơ màng, hắn nói vậy là sao? Không cần đi theo là sao? Chẳng nhẽ phải ở lại đây? Không được, cô còn phải về chăm sóc Gerta nữa.

Họ làm việc đến tận nửa đêm, cuối cùng sảnh lớn mới sạch sẽ lại, mà về đến hầm cũng đã gần sáng. Mặt ai cũng không giấu được sự mệt mỏi, dù gì ai cũng đã làm không ngơi nghỉ một ngày một đêm.

“Chúng ta phải về ngay cái trại lùa gió đó rồi à?”

“Dù điều kiện ở đó không tốt, tôi vẫn thấy tốt hơn ở đây, sơ sót gì là bị giết chết liền.” Một hầu gái bảo.

“Sao vậy?”

“Cô có biết hôm nay phòng khách xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi làm trên lầu nên thấy, có cô nào đó bị phát hiện ra là ăn trộm nên bị bắn chết ngay, một người khác đứng cạnh đó sợ quá lỡ đổ rượu vào người tên sĩ quan đang hầu, rồi tất cả mọi người bị liên lụy, bị đưa đi hết cả, cũng không biết đã ở đâu rồi nữa.”

“Cô ta gan vậy? Dám ăn trộm giữa sảnh lớn? Có bị điên không?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa… Hình như giấu kẹo trong tay áo, nghe nói cô ấy còn một đứa em ở trại, hẳn là muốn mai mang về cho em.”

Cô gái nói tiếng Đức sợ Vân Cương không hiểu nên dịch lại hết cho cô nghe, nghe đến chữ “kẹo”, cô cứng cả người lại.

“Kẹo… Là tôi cho cô ấy.” Vân Cương trợn mắt, thật sự không dám tin: “Nhưng rõ là tôi đã nhét thẳng vào miệng cô ấy mà? Sao lại thành hại cô ấy…”

Hiển nhiên có người khác cũng biết chuyện, bèn quay sang an ủi cô: “Đừng tự trách mình, không phải lỗi của cô đâu…”

Vân Cương ôm mặt, cảm thấy bắt đầu không thở nổi, cô khó chịu vô cùng, hốc mắt đã nóng lên, mồ hôi cũng nhỏ xuống từ hai bên trán.

Cô cảm giác buồn nôn.

Cô gái biết tiếng Đức kia ôm bả vai cô: “Cô là cô gái tốt, ai cũng biết mà, lúc bưng đồ ăn vào cô ấy cũng có lấy mấy thứ nữa, không giấu được.”

Vân Cương ngẩng lên, gặn cười: “Tôi không sao đâu, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi.”

Cô nằm gối lên thành giường, thấy đầu đau vô cùng. Từ lúc chuyển kiếp tới nay, tâm trạng cô chưa bao giờ quá tệ, thậm chí có thể gọi là quá lạc quan. Còn về lý do, bảo là cô bất tử nên không sợ thì không phải. Con người ai chẳng có cảm xúc, hôm nay bị đả kích như vậy, một số cảm giác tiêu cực bắt đầu manh nha, mấy bộ phận khác cũng khó chịu vô cùng.

“Hệ thống? Sao tôi khó chịu thế này? Cơ thể trục trặc gì à?”

“Vì cô ăn đấy, mấy thứ cô ăn bắt đầu lên men rồi. Cơ thể cô đã ngừng hoạt động từ lâu, hoàn toàn là một cái xác, cô bảo tiêu hóa sao đây?”

“Chỉ vậy thôi phải không?”

“Ừ…”

Sau tiếng “Ừ” của nó là một chuỗi dài các con số, Vân Cương im lặng.

“Vậy nếu tôi ói ra hết là xong phải không?”

“Ừ.”

Lúc này đã là bốn giờ sáng, biệt thự yên tĩnh cô cùng. Vân Cương đi vào nhà vệ sinh của hầu gái, moi họng để ói hết mấy thứ đã ăn ra. Quả nhiên lúc ăn thế nào thì lúc ói cũng y hệt, xem ra sau này cô hết duyên với thức ăn ngon mất rồi.

Cũng may là cô vốn chẳng ham hố gì chuyện ăn uống, trước kia còn tập múa, cô phải khống chế cân nặng, chỉ cần mập chút thôi sẽ bị mắng té tát, ăn dần cũng thành quen. Chưa chết đói thì chưa đụng vào thức ăn, chỉ là cô sợ người ta để ý phát hiện ra đó giờ cô chưa từng ăn gì, hẳn sẽ khủng khiếp lắm.

Lúc Vân Cương về lại hầm, mọi người đã ngủ cả, cô đi rón rén về lại chỗ của mình.

Đại khái là họ còn ngủ được ba tiếng nữa trước khi bị đưa về, nhưng cô không về được nữa, Molders muốn gì ở cô? Trông hắn có vẻ ghét cô lắm, chắc không phải làm tình nhân làm người hầu gì như trong phim đâu phải không?

Sáng sớm bảy giờ.

Cánh cửa hầm bị đẩy sập vào, Leone cầm gậy đến thét: “Tất cả ra tập hợp hết ở ngoài!”

Mọi người vội vã bò dậy, vừa sửa sang quần áo vừa đi ra ngoài. Sau khi xếp hàng xong, Leone bắt đầu điểm danh. Vân Cương nhìn thử một chút, hàng người đã ít đi tận mười mấy cái tên.

Cô biết mình không về được, đành phải kéo tay thì thầm với cô gái biết tiếng Đức: “Lát nữa tôi cũng không biết đi được không, cô bảo với Gerta nếu có chuyện thì cứ tìm cách sang đây gặp tôi.”

Dù không hiểu vì sao Vân Cương không về được, cô ấy vẫn đồng ý chuyển lời.

Sau khi điểm danh xong, quả nhiên cô bị giữ lại. Vân Cương dè dặt hỏi lý do chỗ Leone.

Bà ta nhìn cô, lạnh giọng khinh thường: “Cô không tự hiểu sao?”

“… Không hiểu ạ.”

“Thiếu tá cần một con hầu, đã chỉ đích danh cô. Còn trẻ mà cũng ranh mãnh lắm, tôi tốt bụng báo cô biết, thiếu tá sẽ không thích một ả đàn bà ngoại tộc, tốt nhất là cô nên an phận mình đi.”

“…” Sao bà ta nói gì cũng không hiểu thế này.

Leone bảo chỉ huy và thiếu tá đang họp, để cô đứng chờ ở đó.

Thâm Vân Cương bèn ngồi chờ trong một xó xỉnh chỗ phòng khách, cũng không biết họ đang nói gì nữa. Ngày nào cũng họp, đã vậy còn họp lâu. Chân cô đã hơi mỏi rồi, tuy trong phòng có sô pha, Vân Cương cũng chẳng dám ngồi xuống. Cô đành phải dựa lén một chân lên tường, thay đổi liên tục để sức nặng được hạ bớt.

Uớc chừng nửa tiếng sau, Vân Cương nghe thấy tiếng giày nện vào mặt sàn, bèn vội vã xuôi tay đứng thẳng lại.

Một đoàn sĩ quan đi xuống lầu, bước thẳng ra cửa, hai người đi cuối cùng chính là Molders và List.

List thấy cô trong góc tường thì bảo: “Đi thôi.”

Quả nhiên tên thiếu tá trong lời Leone chính là anh ta: “Đi đâu?”

“Phòng tôi.”

“Sao? Hình như không hay lắm…”

“Sao cô làm nhảm nhiều vậy?” Molders đứng cạnh kìm không được: “Đi nhanh lên!”

“Đi? Đi hướng nào?” List nhíu mày như thể không hiểu lời hắn.

“Tôi đã xếp cho cậu một chỗ ở khác, qua đó sống đi.”

“Chỗ này của cậu lớn vậy, cậu sống một mình không thấy phí à?” List cười hì hì “Tôi không cần nhà mới, ở chung với cậu là được.”

“Không!” Molders gạt đi ngay tức khắc.

“Tôi ở lầu hai, chắc chắn không làm phiền cậu đâu.” List vỗ vai người kia một cái: “Không phải ngài Himmler bảo chúng ta phải thảo luận với nhau chuyện nông trường sao? Chúng ta ở chung thì dễ bàn hơn chứ? Với lại chúng ta cũng không gặp nhau quá lâu rồi, cậu không nhớ tôi à?”

“Không.”

“Được rồi được rồi.” List không cho Molders cơ hội từ chối, phẩy tay bảo Vân Cương đi theo lên lầu.

Molders nhíu mày. Người phụ nữ này vẫn trơ trơ như lần trước.

“A, phải rồi.” List dừng lại ở bậc cầu thang: “Tối nay cậu có thích tụi mình chung chăn nói chuyện phiếm không?”

Mặt Modlers vẫn y như cũ: “Không.”

List chép miệng: “Được rồi, tối nay tôi đến tìm cậu.”

“…”

Thẩm Vân Cương nhìn mà cứ sợ bị vạ lây.

Lầu hai có tất cả chừng mười phòng, List thản nhiên đi ngắm hết từng cái một. Cơ bản là cũng không khác nhau gì, trang trí cũng từa tựa nhau. Cuối cùng anh chọn phòng đầu tiên, Vân Cương ở trong cái phòng chứa đồ linh tinh cạnh đó.

“Sao, tôi tốt với cô quá đúng không? Cô không phải ở dưới cái hầm đó nữa” List khoanh tay, đứng tựa cửa mà hỏi.

“Cảm ơn ngài!” Vân Cương nói, lại bảo: “Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”

“Tất nhiên… Là không!”

Lời chữ gì đã đến cửa miệng mà bị anh đẩy về. Tính người này xấu quá, nhưng lại không thấy đáng sợ.

“Trước khi tôi về lại, hãy dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ, lỡ mà có gì khiến tôi không hài lòng…” List nói chưa hết câu đã làm một động tác “boom” bằng hai ngón tay, chỉ thẳng vào đầu Vân Cương: “Cô hiểu chưa”

“...” Cô không muốn hiểu gì hết.

Vân Cương nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của anh, sửa soạn lại bản thân một chút rồi bắt đầu đi dọn phòng. Thật ra đã có người dọn từ trước rồi, Vân Cương thấy cũng sạch sẽ, nhưng không biết phải làm thế nào thì người kia mới hài lòng. Vì lý do an toàn, cô quét lại toàn bộ, lau cả hành lang lẫn mấy vật trang trí. Sau khi sửa sang xong, cô lại đi qua dọn phòng mình. Xem ra đã lâu rồi không ai tới đây, mấy thứ linh tinh thì không nhiều, nhưng cái nào cũng đầy bụi. Vân Cương gấp báo làm mũ và áo ngoài để tránh bụi, đoạn chất hết đồ vào một xó rồi ghép hai cái ghế và một tấm ván cửa thành giường.

Trong lúc dọn bàn, cô lôi được một tấm hình ra khỏi góc tường. Lúc nhặt lên, Vân Cương mới phát hiện ra là ảnh chụp chung của hai cậu bé chừng bảy, tám tuổi. Hai chú nhóc nhìn ống kính cười rạng rỡ, có thể thoáng thấy bóng dáng của List và Molders trong đó.

Thì ra họ đã quen nhau từ nhỏ.

Vân Cương thuận tay để hình sang một bên, định bụng sẽ đợi List về để hỏi anh ta muốn giữ không, dù sao trông nó vẫn khá quan trọng.

Đang lúc hì hục kéo đồ đi thì cô nghe thấy tiếng đằng hắng. Ra là List đã quay lại. Anh nhìn hai món đồ tự chế của cô, nhíu mày hỏi: “Cô đang chơi trò đóng vai nhân vật đấy à?”

“Chỗ này nhiều bụi quá, tôi sợ bẩn quần áo.”

“Cô không biết đi tắm à?”

“Nhưng bây giờ tôi chỉ có một bộ quần áo thôi, chỉ có thể tắm một lần buổi tối.”

List bỉu môi chê bai: “Người hầu của tôi mà ở bẩn như thế à? Đợi tôi đưa đồ mới đến!”

Vân Cương nhếch môi gượng gạo: “Cảm ơn ngài.”

“Chuẩn bị xong cơm trưa chưa?”

“Sao ạ?” Vân Cương trợn tròn mắt: “Ngài không đến nhà ăn à?”

“Tôi ăn ở đó rồi thì cô làm gì? Nhìn cô lột chuối à?”

“Xin lỗi ngài, tôi sẽ đi làm ngay.”

Lúc này bữa ăn của người Đức khá nhàm chán, đơn giản chỉ có súp rồi mấy món hầm. Vân Cương đứng ngây ra nhìn đám khoai tây, cải xanh, jambon, cà chua với mấy loại thịt. Cô chỉ biết làm đồ Trung thôi, đồ Đức nấu thế nào?

Đúng là trước đó cô có coi phim về thời kỳ này, nhưng đầu cô chỉ có khoai tây nghiền và khoai tây nghiền.

Vậy thì… Gói sủi cảo đi.

Vân Cương quyết định nhanh, đoạn xắn tay áo lên bắt đầu nhồi bột, xong xuôi thì mang đi ủ. Hình như người Đức khoái thịt lắm, cô cắt nguyên miếng thịt to, băm ra rồi đập trứng gà vào trộn, sau lại bỏ ít rau và gia vị vào nhồi. Lúc này thì bột cũng vừa dậy, Vân Cương cắt thành từng miếng, vo tròn, ép dẹp, cán thành miếng mỏng. Cô gói chừng năm, sáu chục viên, cho là hẳn đàn ông sẽ ăn nhiều, làm thế này đủ no bụng.

List chuẩn bị về lại phòng thì lơ đãng thấy được tấm hình trên bàn. Anh cúi người nhấc chân đi vào trong, cầm tấm hình lên xem một lúc, đoạn cười khẽ, móc bật lửa ra đốt đi.

Hình tan thành tro, rơi hết trên đất.

Anh thổi đám tro đi, đoạn xoay người ra khỏi phòng như chưa có gì.