Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 18: Viên thuốc



Bé béo chậm rãi kể chuyện với chất giọng, mềm mại, ngoan ngoãn biết bao.

Lạc Anh nghe được thì tức giận: “Phu nhân nhà em quá xấu rồi, sao lại có thể vứt bỏ em như thế.”

Bé béo chẳng phụ họa theo, mà hỏi nàng: “Chị, thế chị thì sao? Vì sao bọn người xấu lại bắt chị vào đây?”

“Em trai của chị bị người ta bán mất, chị vẫn luôn muốn đi tìm em ấy. Không dễ dàng gì mới để dành được đủ tiền, nghe ngóng được ít tin vụn vặt. Kết quả là xuất binh bất lợi, gặp phải tên khốn.”

Lạc Anh chậm rãi nằm xuống đống cỏ khô, đau đến nhe răng nhe lợi. Quay đầu về phía bé béo, cảm thán: “Tính ra thì tuổi tác của em trai chị và em cũng không hơn nhau là mấy. Không biết nó có số mạng giống như em không nữa, nếu gặp được người tốt mua nó thì chị cũng yên tâm rồi.”

“Chị gái ơi.”

Đôi mắt to tròn đen láy của bé béo nhìn nàng, cực kỳ đáng yêu: “Chị cứ xem em là em trai ruột đi.”

“Gì cơ?”

Lạc Anh ngạc nhiên, lập tức ngồi dậy. Không ngờ bởi vì động tác quá mạnh, suýt nữa làm gãy lưng luôn rồi, mà cánh tay thì bị trói, không có cách nào xoa được. Chỉ có thể thật cẩn thận xê dịch cơ thể đang cứng ngắc:

“Em nói cái gì?”

“Em có thể nhận chị là chị gái ruột không?” Giọng nói của bé béo thơm mùi sữa: “Di nương chỉ sinh có một mình em thôi, cả căn nhà cũng chẳng còn em bé nào khác.”

“Được đấy.”

Lạc Anh đồng ý ngay lập tức, chỉ là rất nhanh sau đó lại nhăn mày không vui: “Hai người chúng ta đúng thật là chị em cùng hoạn nạn, đều va phải tên xấu xa này. Nếu chị có thể thoát ra được, nhất định phải nhổ răng hắn, cạo trọc đầu hắn, lại khắc lên mặt hắn hai con rùa to đùng thì mới có thể hả hết giận được!”

Mắng mỏ một phen cho thật sảng khoái, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai sẽ bị bán đi, trong lòng vẫn gấp gáp. Không khỏi thăm dò xung quanh, hy vọng có cơ hội chạy ra ngoài.

“Chị ơi, lúc nãy em nghe thấy mọi người ầm ĩ, chị bị thương cũng là do tên người xấu kia đánh à?”

Lạc Anh đang mải nhìn bốn phía, cũng không quay đầu lại: “Còn không phải sao, chị thấy hắn ta đòi ăn uống, muốn bảo nhóc ăn mày kia mua ít rượu mạnh về cho hắn, hắn no say rồi thì chị sẽ tranh thủ cơ hội chạy đi. Ai biết được tên xấu xa đó vừa nghe thì phát hiện ra luôn, cướp tiền của chị thì cũng thôi đi, còn đánh chị nữa.”

Đôi mắt bé béo sáng lên: “Chị, em bỗng nhớ ra rồi, trong hà bao của em có một viên thuốc. Là trước nay khi bệnh đau đầu của bà nội phát tác, vừa uống vào là có thể ngủ ngay. Nếu có thể cho tên người xấu kia uống thuốc này, nhất định tên kia sẽ ngủ, chúng ta có thể được cứu rồi.”

“Còn có đồ tốt thế cơ à.”

Đôi mắt Lạc Anh cũng sáng lên, nhưng mà đau khổ lại theo sát: “Nhưng làm thế nào chúng ta mới cho tên kia uống thuốc được chứ.”

Bé béo hơi cụp mi mắt, giọng nói vẫn ngọt ngào đến phát ngấy như cũ: “Nếu mà ăn mày chịu giúp chúng ta thì tốt rồi.”

Bảo nhóc ăn mày giúp họ?

Lạc Anh cắn môi gắt gao, nàng thấy đơn giản là việc này không thể được. Thằng bé kia thấy tên mặt sẹo cứ như chuột thấy mèo vậy, đến phản kháng cũng không nổi. Muốn bảo cậu ta giúp họ chạy trốn, quả đúng là khó càng thêm khó.

Nhưng mà, khó hơn nữa cũng nên thử xem sao.

Ước chừng qua thời gian khoảng ba chén trà, có tiếng bước chân đi đến.

Bé béo vừa nghe thấy thì lập tức nằm xuống, nhắm chặt mắt. Lạc Anh còn không hiểu sao đứa bé này lại muốn đi ngủ, thì nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của Ngọc Xuân.

Cậu ta lê cái chân bị thương tiến đến, sau khi ngồi xổm xuống, lấy ra nửa cái bánh từ trong người, xé một mẩu nhỏ đưa đến bên miệng Lạc Anh:

“Ăn đi, còn không biết lúc nào mới được ăn bữa tiếp theo đâu.”

Vốn Lạc Anh muốn quay đầu đi, nhưng nghĩ đến lát nữa còn muốn dùng cậu ta, nhẫn nhịn chịu đựng cái tay bẩn thỉu kia, cắn xuống.

Thấy nàng bắt đầu ăn, trong lòng Ngọc Xuân mừng rỡ, nhìn nàng như có vẻ thành kính: “Ăn ngon không?”

Lạc Anh gật đầu lung tung, trong lòng lại không ngừng kêu khổ: Sao trên người cậu ăn mày lại thối thế này không biết, lẽ nào mới đi đào hố phân hay sao?

Khó khăn nuốt xuống, vì tránh khỏi phải ăn thêm một miếng này nữa, Lạc Anh vội cướp lời trước khi cậu ta kịp mở miệng:

“Ngọc Xuân, cậu là Ngọc Xuân à?”

Ăn mày gật đầu.

“Ngọc Xuân, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

Ánh mắt Ngọc Xuân lộ ra cảnh giác, thu miếng bánh trên tay lại: “Tôi sẽ không thả hai người ra đâu.”

Phi! Nô tính (bản tính nô lệ)!

Lạc Anh tức đến muốn mắng người, nhưng trên mặt lại không thể không giả vờ dáng vẻ hiền lành: “Ngọc Xuân, chúng tôi không cần cậu thả ra. Tôi hỏi cậu, có phải hôm nào tên xấu bên ngoài kia cũng đánh cậu không?”

Ngọc Xuân rũ cái đầu tổ quạ xuống, hồi lâu mới lên tiếng:

“Tôi cũng quen rồi.”

Giọng nói trầm thấp như tro tàn, đến một chút tủi thân mà cũng không nghe ra được.

Lạc Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép, nàng nghẹn một cục tức, tiếp tục dẫn dụ: “Cậu biết không? Thật ra hắn đánh cậu là do hắn mắc phải một loại bệnh. Người bị mắc bệnh này sẽ vô cùng điên cuồng thích đánh người, một ngày mà không đánh thì trong lòng vô cùng khó chịu.”

Ngọc Xuân ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao tôi lại chưa nghe nói qua loại bệnh này nhỉ.”

“Thế cậu có thấy qua loại chó chảy nước dãi, cắn người loạn lên ở trên phố không?”

Ngốc nghếch gật đầu.

“Thế không phải là đúng rồi à, cậu nhìn con khỉ đi, nó cũng như đồ điên thích cào cấu, cắn người. Tôi thấy tám phần là hắn ta ở với nó lâu rồi bị lây bệnh đấy.”

Trên mặt Ngọc Xuân lộ ra một chút biểu cảm hóa ra là thế.

“Cậu xem, chỉ cần cho hắn uống thuốc, từ nay về sau thì bệnh của hắn sẽ khỏi rồi, sẽ không đánh cậu nữa.”

“Hả, thuốc gì cơ?” Nhân lúc Ngọc Xuân còn chưa kịp phản ứng, Lạc Anh hất cằm chỉ, biểu hiện cho cậu ta nhìn.

“Vừa nhìn đứa bé kia đã biết ngay là công tử ca nhà giàu, trong hà bao trên người nó có Giải độc hoàn do danh y đặc chế. Bất kể bệnh gì cũng chỉ cần uống một viên là lập tức tiêu tan toàn bộ bệnh trạng.”

Theo sự chỉ dẫn của nàng, Ngọc Xuân thò tay lấy, quả đúng là mò ra được một viên thuốc được bọc giấy lá vàng.

Toàn bộ viên thuốc ánh lên màu vàng kim, nhìn đúng là trân quý dị thường.

“Sau khi ăn cái này vào, hắn ta khỏi bệnh thì sẽ không đánh tôi nữa à?”

Ngọc Xuân không dám tin tưởng lại có thể có một ngày không bị đánh, hưng phấn đến nỗi run tay.

“Nhưng cậu không thể nói việc này cho hắn ta biết, người bị bệnh kiêng kị nhất là mọi người nói hắn bệnh. Nếu cậu nói hắn bệnh rồi cho hắn uống, hắn không đánh cậu chết thì không ngừng đâu.”

Ngọc Xuân vừa nhớ đến lúc bị đánh, trong nháy mắt đôi con ngươi lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể cũng co rúm lại, run run rẩy rẩy.

“Cậu lấy thuốc trong này ra rồi đập vụn, cho vào bình hồ lô rượu của hắn, lắc cái bình lên. Đợi hắn uống xong, chỉ cần một buổi tối là thuốc sẽ trừ hết bệnh tật.”

Liên hoàn chưởng của Lạc Anh được tung ra, Ngọc Xuân còn tin thật. Cắn môi đồng ý với nàng: “Nếu quả thật là hắn khỏi rồi, tôi sẽ cầu xin hắn thả chị ra.”

“Được, được! Thế tôi đây chờ tin tốt của cậu.”

Trong lòng Lạc Anh lại nghĩ: Đợi khi hắn mê man, lão nương sẽ trói hắn đi bán.

Sau khi Ngọc Xuân vội vã rời đi, bé béo lại mở mắt một lần nữa.

Nó chẳng hổ thẹn một tẹo nào, khuôn mặt múp múp tràn đầy sự kính phục chân thành:

“Chị, chị đúng là lợi hại thật đấy!”

“Quá khen, quá khen.” Lạc anh vui vẻ trong lòng, chỉ thấy việc này có hy vọng. Lúc này chỉ cần lặng lẽ đợi thuốc phát tác là được.

“Đúng rồi, cậu nhóc, em tên tên là gì thế?”

Bé béo mở miệng trả lời: “Em họ Phòng, đứng thứ năm ở trong tộc, chị gọi em là Phòng tiểu Ngũ là được.”

“Phòng Tiểu Ngũ?” Lạc Anh lẩm bẩm: “Còn chẳng hay bằng gọi em là tiểu Phòng, về sau chị sẽ gọi em là tiểu Phòng tử đi.”

“Vâng.” Tiểu Phòng tử ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe lời chị.”

Hai chị em mới ra lò nói chuyện câu được câu chăng, hai người đều dựng thẳng lỗ tai, chú ý chặt chẽ đến nhất cử nhất động ở phía trước của ngôi miếu đổ nát này.

Cuối cùng, lúc có một chuỗi tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim của Lạc Anh bị treo cao lên ngay lập tức.

Nếu người đến là Ngọc Xuân, chính là đại diện cho việc đã thành. Nếu người đến là tên mặt sẹo, chắc là cái mạng nhỏ của nàng phải đưa ra trước ở đây rồi.

Rầm một tiếng, cửa bị đập ra, xuất hiện khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Ngọc Xuân.

Hai người không hẹn mà cùng thở nhẹ một hơi, Lạc Anh biết rõ mà còn cố hỏi: “Cậu sao thế?”

“Chết, hắn ta chết rồi.”

Giọng nói Ngọc Xuân kèm theo nức nở, tay khua loạn xạ: “Chảy thật nhiều máu, hắn chết rồi.”

“Ai, Ai chết cơ?”

Lạc Anh chưa phản ứng được, sắc mặt Ngọc Xuân trắng bệch: “Tôi đã bỏ bột thuốc vào, hắn uống xong chưa được bao lâu thì nói đau bụng. Sau đó càng lúc càng đau hơn, lăn lộn trên mặt đất. Sau đó, sau đó…..”

“Sau đó sao nữa, nói ý chính đi!” Lạc Anh bị câu ta bôi vẽ đến gấp muốn chết được.

Nhưng bởi vì Ngọc Xuân sợ hãi quá mức, cả người run rẩy, giọng nói còn kèm âm thở hồng hộc.

“Chị, tám phần là đã lấy nhầm thuốc rồi.”

Lạc Anh buồn bực nhìn tiểu Phòng tử: “Còn có viên thuốc khác sao?”

Tiểu Phòng tử gật đầu nghiêm túc: “Ở nhà cũ nhiều muỗi, nhiều côn trùng, bà nội lệnh cho người chuẩn bị thuốc chống muỗi đeo trên người em. Lúc nãy bị tiểu ca này chắc đã lấy nhầm thuốc đó cho tên người xấu uống rồi, mới ra mạng người như vậy.”

Lạc Anh tròn mắt: “Một viên thuốc chống muỗi mà có thể chết người?”

“Bên trong chứa kịch độc, đụng vào thì không sao, nhưng nếu ăn thì thất khiếu chảy máu trong chốc lát, sẽ bỏ mạng.”

Việc này thật là…..

Vốn muốn tự cứu, tiện tay dạy dỗ tên kia, chẳng ngờ người ta lại có thể bị bọn họ độc chết rồi.

Dù sao cũng là đứa bé choai choai, sao có thể thờ ơ đối mặt với mạng người như vậy. Nhìn dáng vẻ sắp hỏng mất của Ngọc Xuân, đáy lòng Lạc Anh nảy sinh hận ý, mắng ra tiếng:

“Đáng đời, đây chính là đến ông trời cũng không thể nhìn tiếp được nữa, muốn hắn ta chết. Ngọc Xuân!”

Đột nhiên bị gọi tên, Ngọc Xuân đờ đẫn nhìn nàng, sợ hãi nơi đáy mắt chưa hề giảm chút nào:

“Cậu đừng run nữa.”

Lạc Anh nói lớn: “Đây không phải là lỗi của cậu, cậu muốn chữa bệnh cho hắn ta. Là do hắn làm quá nhiều việc xấu, Diêm Vương gia muốn lấy tính mạng của hắn, không liên quan gì đến cậu.”

Lời nói của Lạc Anh chẳng hề an ủi cậu ta một chút nào: “Nhưng mà hắn chết rồi, là uống viên thuốc đó rồi chết.”

“Viên thuốc ấy là viên thuốc tốt, ai ngờ sẽ lấy nhầm cơ chứ.”

Lạc Anh già mồm át lẽ phải: “Cậu cởi trói cho chúng tôi trước đã, tôi đi nhìn xem.”

Ngọc Xuân như vừa tỉnh khỏi mộng, vội bò đến cởi dây thừng cho nàng.

Dây thừng trói rất chặt, cộng thêm tay cậu ta vẫn luôn không ngừng run rẩy, Lạc Anh tức giận mắng: “Lấy dao cắt!”

Ngọc Xuân chạy ra ngoài rồi quay lại như một trận gió, tay cầm dao găm, hai ba nhát cắt đứt dây trói cánh tay nàng.

Thân thể vừa được thả lỏng, Lạc Anh nhanh chóng đoạt lấy con dao, nhanh nhẹn thả tiểu Phòng tử ra, rồi giơ dao trước ngực: “Đi thôi, đi xem thử là chuyện gì.”

Sắc trời dần tối, ánh nến lay động trong ngôi miếu đổ nát có vẻ hơi yêu dị.

Nói gì thì Ngọc Xuân cũng không dám đi vào, Lạc Anh hỏi tiểu Phòng tử: “Có muốn đợi chị ở bên ngoài không?”

Nàng nghĩ đến Ngọc Xuân cũng sợ thế này rồi, tiểu Phòng tử nhỏ như vậy còn không khóc thành tiếng hay sao.

Không nghĩ đến tiểu Phòng tử lại kiên định một cách dị thường như thế, chủ động nắm tay nàng, đôi mắt đen như quả nho lấp lánh nhìn nàng: “Chị, em đi với chị.”

Trong lòng Lạc Anh cứ như có hai dòng cam lộ chảy qua, còn chưa nói đến ấm áp nữa đấy.

Thế là, một tay nắm lấy tay tiểu Phòng tử, một tay cầm chặt dao găm chắn trước hai người. Đi từng bước một, tiếng gần về phía ánh sáng.

Vừa vào trong thì nhìn thấy tên mặt sẹo đang nằm dưới đất, không hề nhúc nhích.

Hai người đi vào gần hơn nữa, sau khi nhìn rõ, da đầu Lạc Anh run lên, suýt nữa thì kêu lên sợ hãi.

Tình huống còn đáng sợ hơn những gì Ngọc Xuân nói.

Mắt, mũi, miệng và tai của tên mặt sẹo, phàm là nơi nào có lỗ thì đều chảy ra máu đen, giống như một con sâu to béo đang bò uốn lượn. Mà khuôn mặt đen xì kia bị sưng hẳn lên, nếu không có vết sẹo lộ rõ trên mặt thì chẳng có cách nào nhận ra là ai cả.

Mà cổ hắn bị tắc lại có dấu hiệu thối rữa, từng mạch máu như bị túm lại, không khó để nhìn ra sự đau đớn của hắn.

Chỉ là, vừa nhìn thì Lạc Anh không dám nhìn thêm nữa rồi.

“Đi thôi.”

Lạc Anh quay mặt đi thúc giục, nàng thấy nếu còn ở đây lâu hơn nữa thì cả đời này nàng sẽ gặp ác mộng mất.

Tiểu Phòng tử ừ một tiếng, ngoan ngoãn theo nàng ra khỏi cái miếu nát.

Vừa ra ngoài, Ngọc Xuân vội tiến đến, ánh mắt chờ đợi nhìn nàng: “Thế nào rồi, còn sống không?”

Lạc Anh hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng hắn ta chết hay sống?”

“Tôi không biết, tôi không biết.”

Ngọc Xuân liều mạng lắc đầu, như là sắp sụp đổ: “Nếu hắn ta biết thuốc là do tôi bỏ, nhất định sẽ đánh chết tôi mất. Nhưng nếu hắn chết rồi, sau này tôi làm thế nào đây.”

Vừa nghe lời này, bao nhiêu tức giận của Lạc Anh bùng lên (1).

“Còn có thể làm thế nào nữa, sống cho thật tốt vào. Không còn ai ngược đãi cậu, cậu nên sống càng tốt hơn mới đúng chứ.”

~~~~~~~~~~

Sao Ngát thấy bé béo không dễ thương mà đáng sợ đó, con nhà giàu đi ra sao thiếu thủ đoạn được. Mình giống Lạc Anh, ngơ ghê =.=

(1) Bản gốc tức giận không tới từ cùng một chỗ, tức giận do nhiều nguyên nhân.