Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 19: Ưng thiên



Ngã ba đường, ba người ba mặt nhìn nhau.

Nói một cách chính xác thì hẳn là Lạc Anh và Ngọc Xuân hai người hai mặt nhìn nhau, tiểu Phòng tử nắm tay Lạc Anh -- Từ sau khi ra khỏi cái miếu nát, tay nhỏ của nó chưa hề thả ra. Lúc này đây, khuôn mặt ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngắm kiến khuân đồ, rất là ngây thơ.

Cuối cùng, vẫn là Lạc Anh thử mở lời dò hỏi trước: “Thế, chúng tôi đi nhé?”

Ngọc Xuân không nói gì, cậu ta cúi đầu, nhìn chằm chằm kiến dưới chân tiểu Phòng tử. Hy vọng bản thân cũng có thể biến thành một thành viên trong số rộn ràng nhốn nháo kia, chẳng sợ suốt đời mệt nhọc, tốt xấu gì cũng có thể có một cái tổ để về.

Lạc Anh lại hỏi: “Cậu dự định sau này làm thế nào?”

Nước mắt của Ngọc Xuân rơi xuống đất tí tách từng giọt, một giọt nước mắt lấp lánh, trong suốt rơi đúng vào một con kiến nhỏ ở bên dưới, bao trùm lên nó. Sau khi con kiến nhỏ giãy giụa không ngừng, cuối cùng nó cũng phá được bọc nước mà ra, một lần nữa tiếp tục lao động theo đội kiến.

Lạc Anh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, không đành lòng tí nào. Oán giận ban đầu với cậu ta đã tan thành mây khói từ sớm rồi.

“Thật ra, hắn ta chết là một việc tốt cho cậu. Cậu cũng mười tuổi rồi, vào tiệm nào đó làm thuê, không cần tiền công nhưng ít nhất cũng được ấm no. Dù sao cũng tốt hơn làm ăn mày trên phố bị người ta đánh đập hung ác.”

Lời của nàng đổi lấy sự im lặng hồi lâu như cũ của Ngọc Xuân.

“Chị ơi.”

Tiểu Phòng tử chỉ vào khuôn mặt tròn vo mập mạp của mình: “Em đói rồi.”

Đứa bé này, làm gì có ai đói rồi lại đi chỉ vào má cơ chứ.

Lạc Anh dùng tay áo lau bụi trên mặt nó, lại véo một cái trên má phúng phính.

Nàng thật sự xem tiểu Phòng tử như em trai của nàng để yêu thương rồi.

Vừa nâng mắt lên liền đối diện với đôi mắt nhút nhát của Ngọc Xuân.

Trong ánh mắt đó chậm rãi hiện lên tình cảm hâm mộ.

Lạc Anh sững sờ, lại bị tiểu Phòng tử kéo tay:

“Chị, em lạnh, chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt đen như nho của bé trai đáng yêu nhìn nàng, làm cho trái tim của người ta cũng trở nên ấm áp.

Hoàng hôn buông xuống, xuân ý se lạnh. Lạc Anh kéo kín lại cổ áo của tiểu Phòng tử, tạm biệt với Ngọc Xuân, tiện thể đưa cho cậu ta hết chỗ bánh nướng trong bọc đồ và một xâu tiền:

“Tôi thấy người trong thành này toàn xem mặt bắt hình dong, cậu đi mua một bộ quần áo đẹp chút, rồi rửa mặt chải đầu. Chỉ cần chịu được khổ thì ở đâu cũng có thể sống được.”

Đôi mắt Ngọc Xuân ngập nước, nhìn Lạc Anh không chịu đưa tay ra.

“Mau nhận lấy đi.”

Nàng nhét luôn đồ vào tay Ngọc Xuân, trong lòng rất khó chịu: “Nhất định phải sống sót đấy, biết chưa? Sau này còn có ngày tháng tốt, nhất định sẽ có cuộc sống tốt lành!”

Ngọc Xuân nhìn xâu tiền trong tay, cuối cùng cũng không nhịn được thêm nữa, nước mắt tràn mi.

“Đi thôi, đi thôi.”

Lạc Anh nắm tay tiểu Phòng tử, hốc mắt cũng bắt đầu ngấn nước. Bàn tay kia của nàng vẫy tạm biệt Ngọc Xuân: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Ngọc Xuân ôm đồ trong tay, ba bước quay đầu lại một lần, hai bước lại tạm dừng chân, chần chờ thật lâu. Cuối cùng, bóng lưng gầy yếu của cậu ta dần dần biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.

Trong lòng Lạc Anh thương cảm vô cùng.

Thế mà lúc này tiểu Phòng tử lại đau bụng muốn đi nhà xí, bảo nàng chờ. Khó chịu trong lòng Lạc Anh cũng chẳng còn nhiều nữa, kệ tiểu Phòng tử chạy đi nhanh như chớp, nàng tìm chỗ ngồi xuống.

Đợi sau một nén hương, tiểu Phòng tử thở hổn hển chạy về:

“Chị, chúng ta đi thôi.”

Lạc Anh gật đầu, có vẻ như lại nhìn về phía Ngọc Xuân đi mất. Nắm tay tiểu Phòng tử rời khỏi chỗ này, cũng không quay đầu lại.

Qua thời gian khoảng chừng ba nén hương, nơi không xa phía sau lưng có ánh lửa như ráng chiều, chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Dù ngọn lửa khá lớn nhưng vì chỗ đó hẻo lánh nên cũng không có người nhận ra. Hôm sau, khi mọi người phát hiện thì cái miếu nát kia đã bị thiêu thành tro tàn từ lâu rồi, càng miễn bàn đến xác nam nhân bị độc chết ở bên trong.

Những điều này là nói sau, tạm thời không bàn đến.

Lại nói về Lạc Anh nắm tay tiểu Phòng tử đi đến nơi có nhiều dấu chân người hơn, cuối cùng nàng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Bây giờ, việc nàng phải làm là đưa tiểu Phòng tử về nhà thật nhanh chóng, không ngờ vừa hỏi đến địa chỉ, suýt nữa thì giật mình đến ngất luôn:

“Gì cơ? Muốn chị đưa em về Ưng Thiên?”

Lạc Anh liên tục xua tay, lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, không được, chị còn có việc nữa.”

Tiểu Phòng tử tội nghiệp nhìn nàng: “Chị, chị gái tốt, nếu chị không để ý đến em nữa thì nhất định em sẽ lại bị người xấu bắt đi đấy.”

Đúng là Lạc Anh chẳng có cách nào đưa nó về: “Không phải em nói nhà các em về tế tổ à, lẽ nào không có người nhà ở quận Trác này?”

Tiểu Phòng tử lắc đầu: “Quận Trác là nhà mẹ đẻ của bà nội và đại phu nhân, lần này em đi chính là chui đầu vào rọ. Chỉ có quay lại Ưng Thiên, địa bàn của Phòng gia, mới có thể bảo đảm tính mạng của em.”

“Tà ác như thế sao?” Lạc Anh không tin: “Còn có thể động đến mạng người, chẳng lẽ không có chút vương pháp sao?”

Ở thôn của nàng, mấy kẻ ác liên tiếp làm chuyện xấu đều có Lý chính, dòng họ dạy dỗ. Sao mạng người trong miệng họ lại có thể không đáng đồng nào như thế được.

Nhưng nàng cũng không tin em bé chỉ năm, sáu tuổi này sẽ nói dối.

“Chị, chị cứu em với.”

Đôi mắt to tròn của tiểu Phòng tử bắt đầu tụ đầy sương mù, chẳng đợi nàng mở miệng mà nước mắt liền rơi như trân châu vậy, chảy theo hai má phính, đổ rào rào xuống đất.

“Nếu chị mặc kệ em, em, em sẽ chết đó. Oa oa oa oa oa…..”

Đã bao giờ Lạc Anh gặp phải hoàn cảnh này đâu, lúc trước khi em trai ở nhà cũng là do cha mẹ dỗ, trong ấn tượng của nàng, em bé ăn no sẽ đi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Thỉnh thoảng sẽ tập nói bi bô, gọi mình chị, chị.

“Chị, chị…..”

Kỉ niệm và hình ảnh trước mắt trùng vào nhau, trong lòng Lạc Anh rối rắm. Nàng phải đi tìm em trai và mẹ, nhưng cũng không thể để mặc đứa bé này.

Cuối cùng, nàng cắn răng: “Được rồi, nhưng mà, em phải đồng ý với chị một việc.”

Tiểu Phòng tử nín khóc, mỉm cười ngay lập tức: “Chị, chị nói đi, chỉ cần chị nói, em sẽ đồng ý hết.”

“Em phải đi tìm thái giám với chị đã.”

Tiểu Phòng tử sững sờ: “Tìm thái giám?”

“Đúng thế.” Nàng kể hết ngọn nguồn, ngóc ngách cho tiểu Phòng tử nghe, nhân tiện lặp lại một lần lời nói của ông thầy thuốc, khẳng định: “Thái giám không thể sinh con, đến tám, chín phần mười là em trai chị bị thái giám ôm đi rồi. Cho nên chị muốn đi tìm thái giám, đi đến nơi có nhiều thái giám nhất để tìm.”

Tiểu Phòng tử xì cười ra tiếng.

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, nó lại cười lộ ra răng sữa: “Chị, chị quên à. Nhà em ở Ưng Thiên, Ưng Thiên chính là hoàng thành, thái giám toàn thiên hạ đều ở đó.”

“Thật á?”

Lạc Anh vui mừng khôn xiết: “Em đừng có dỗ chị.”

“Thật mà, em không lừa chị đâu.” Tiểu Phòng tử ra sức gật đầu: “Trong nhà em cũng có mấy người, đến lúc đó em sẽ để họ nghe ngóng giúp chị, nhất định sẽ tìm được em trai ruột của chị.”

Lạc Anh thấy tiểu Phòng tử đúng là phúc bảo trời ban cho nàng, nếu không thì sao ngay trong sương mù mà lại thấy phương hướng đi tìm em trai đây.

Nàng vui vẻ nắm bàn tay mũm mĩm của tiểu Phòng tử: “Đi, chúng ta chuẩn bị đi Ưng Thiên.”

Lúc này đây, Lạc Anh chỉ hận sao không thể mọc cánh, mang theo tiểu Phòng tử bay đi luôn thì tốt biết bao.

Thấy dáng vẻ kích động không chịu nổi của nàng, tiểu Phòng tử chỉ lên trời, nhút nhát rụt cổ: “Chị, trời đã tối thế này rồi. Nếu chúng ta vẫn không tìm được nơi nào yên ổn thì chỉ sợ lại gặp phải người xấu, không may mắn như thế này nữa đâu.”

Lạc Anh vỗ đầu, ai da một tiếng: “Xem chị này, vui vẻ đến hỏng luôn rồi. Đi, đi, đi, chúng ta đi tìm một nơi để ngủ lại, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi Ưng Thiên!”

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Dáng vẻ này của nàng cũng làm cho tiểu Phòng tử híp mắt, cậu bé vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, bà chủ tốt bụng tìm thay họ một tiêu sư. May mà bọn họ cũng vội chuyển hàng đi Ưng Thiên, tiện thể đưa hai chị em đi cùng.

Lần đầu tiên Lạc Anh được ngồi xe ngựa, thích thú vô cùng.

Lúc nghỉ ngơi, nàng vuốt ve bờm ngựa, nhìn nó ăn cỏ khô, chớp mắt, gõ móng, làm gì cũng mới mẻ vô cùng. Đến cả tiểu Phòng tử chạy tới gọi nàng mấy lần mà cũng không gọi được, đầu óc nàng chỉ muốn thân thiết hơn với chú ngựa này thôi.

“Tiểu cô nương, nó thích cô đấy.”

Tiêu sư Lưu Đại Dũng bưng một bát bánh canh đã ăn hết một nửa, cười tủm tỉm đút cho con ngựa ăn một ít lá rau. Cái lưỡi dài màu tương của con ngựa cuộn lại, bắt đầu nhai nuốt đồ ăn.

Đôi mắt của Lạc Anh sáng lấp lánh: “Thật á? Nó thật sự thích tôi á?”

“Còn không phải sao, tính tình của a Hoa rất bướng bỉnh, trừ tôi ra thì bình thường ai cũng không được đến gần. Thế mà lúc này lại cho cô vuốt ve, lại đến gần cô nữa, biểu hiện nó thích cô.”

Vừa nghe được điều này, Lạc Anh càng thích con ngựa trước mắt hơn nữa.

“Chú Lưu, nó tên là a Hoa à?”

“Ừ, con gái tôi đặt đấy.” Tính cách Lưu Đại Dũng rất tốt, suốt đường cũng quan tâm rất nhiều đến hai đứa nhóc này: “Con gái tôi lớn hơn cô hai tuổi, năm ngoái cũng gả cho người rồi. Lúc vẫn còn ở nhà thì đều là con bé chăm sóc cho a Hoa.”

“A Hoa, a Hoa.”

Lạc Anh càng đọc cái tên này nhiều lần lại càng thích, lấy bánh nướng từ trong bọc đồ của mình ra bón cho nó ăn. Kết quả là bị a Hoa ghét bỏ, quay mặt đi chỗ khác, lưỡi dài cuốn cỏ khô ở bên cạnh cho vào mồm ăn.

“Chú Lưu, sao nó lại không ăn thế?”

Lưu Đại Dũng cười ha ha: “Cô bé ngốc, ngựa không ăn đồ ăn của người được. Nếu cô thật sự thích nó, đợi đến tối khi chúng ta tìm được trạm dịch nghỉ tạm, cô lấy chút đậu nành cho nó.”

“Được, được!”

Sau khi thân thiết với con ngựa, lại phải khởi hành rồi. Trừ việc chuyển hàng, chuyến này Lưu Đại Dũng cũng muốn quay lại sớm một chút để về thăm con gái mới có thai.

Bánh xe lại lăn trên mặt đất một lần nữa, Lạc Anh bắt đầu đung đưa hai cái chân bị tê, phấn khởi kể mọi động tác của a Hoa cho tiểu Phòng tử nghe. Nàng chẳng hề để ý đôi mắt của đứa bé ở bên cạnh cứ như một đầm nước đen, không khí trầm lắng.

Nói đến mệt rồi, nàng lấy bình nước ra, tự uống một ngụm lớn, rồi đưa cho tiểu Phòng tử.

Tiểu Phòng tử vươn tay nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.

Dọc đường gió bụi mệt mỏi, may mà có Lạc Anh như hạt dẻ cười. Mọi người vừa nói vừa cười, lại không thấy toàn là gian khổ nữa. Đến lúc chia tay, Lưu Đại Dũng đưa địa chỉ nhà mình cho Lạc Anh, để nàng rảnh thì qua chơi.

Sau khi Lạc Anh vẫy tay tạm biệt Lưu Đại Dũng, nắm tay tiểu Phòng tử. Nhìn tường thành mang phong cách cổ xưa mà hùng vĩ, tặc lưỡi:

“Bé ngoan, đây chính là Ưng Thiên!”

Trên tường thành cao ngất viết chữ lớn Ưng Thiên (Lạc Anh đọc không hiểu*), trên tường thành, binh lính cầm □□ trong tay, mặc áo giáp, đứng song song thành hàng. Phía dưới, dân chúng xếp theo thứ tự thành một hàng dài nối liền không dứt, nhích dần vào trong thành.

Lạc Anh gãi đầu, ngượng ngùng nói với tiểu Phòng tử: “Lát nữa vào thành, em vẫn nhớ đường về nhà đấy chứ. Nếu không thì tối nay chúng ta phải ăn ngủ đầu đường thật đấy.”

Tiền trong người nàng vừa ăn vừa chi trên đường, đến lúc này chẳng còn lại bao nhiêu.

Đương nhiên, còn có hai miếng bạc vụn quan trọng nhất đã bị nàng lén lút giấu đi, dù sao nàng cũng nghe nói là muốn chuộc người thì cần tiền.

Tiểu Phòng tử cười lên.

Lần đầu tiên, cậu bé chẳng hề nắm tay của Lạc Anh, Mà chắp hai tay sau lưng, hơi nâng cầm lên: “Đi thôi.”

Nói xong, tự đi về phía cổng thành.

Lạc Anh thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm, cứ như đứa bé này biến thành người khác vậy. Nhưng mà nàng lại không nói rõ ràng được rốt cuộc là không thích hợp ở đâu. Mắt thấy nó đã bỏ xa mình rồi, nàng bèn vội đuổi theo.