Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 23: Thái hậu



Cung Hi Hòa.

Vì hai người đều là vị vong nhân (quả phụ) nên trong cung dùng nhiều màu đen, xám làm chủ đạo. Lại thêm trầm hương được đốt hàng năm, làm cho người ta cảm thấy chật chội, bí bách.

Từ lúc bước một chân vào, Phương Cẩn đã cảm thấy có một áp lực vô hình làm cậu ta không thở nổi. Nhưng tôn nghiêm Đế vương buộc cậu ta không thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào nội điện.

Giường La Hán được phủ kín bằng đệm ngồi màu vàng sáng đầy chữ thọ, ở chính giữa đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn màu đỏ lông phượng. Hai bên trái phải cái bàn lần lượt có hai vị phu nhân đang ngồi.

Vị bên trái mặc một chiếc áo choàng vai hình cụm mây điểm xuyết họa tiết chữ thọ hình tròn màu vàng kim được bao quanh bởi con dơi, trên đầu cài điền khẩu* chín con chim phượng bằng vàng kéo sợi, cực kỳ lộng lẫy, tựa như để níu kéo nhan sắc thanh xuân đã trôi qua.

Bà ta từ thiếu nữ Lý Minh Hoa quý tộc Lũng Tây biến thành Thái hoàng thái hậu tang phu tang tử (mất chồng mất con) trấn thủ hoàng thành.

Vị bên phải thì đơn giản hơn nhiều.

Một bộ áo choàng thêu đầy mẫu đơn đen huyền, tóc cài trâm bàn long (rồng nước) bằng tơ vàng khảm đá quý, quý khí bức người.

Thấy cậu ta đi vào, Lý Minh Hoa vội cười nói:

“Chúng ta còn đang nhắc đến Hoàng thượng, vừa khéo, Ngài nghe tiếng đã đến rồi.”

Phương Cẩn bước chân nhỏ béo mập đi lên phía trước, đưa hai tay lên đặt trên trán, cất cao tiếng nói: “Hoàng tổ mẫu vạn phúc, mẫu hậu vạn phúc.”

“Tốt, tốt, tốt, đứa bé ngoan, mau ngồi xuống đi.”

Phương Cẩn tiếp đón ánh mắt hiền lành của Lý Minh Hoa, chọn cái ghế đôn đầu tiên phía dưới bà ta, ngồi ngay ngay ngắn ngắn.

Lý Minh Hoa hỏi: “Nghe nói lần này Hoàng thượng hồi cung, còn mang theo một tiểu cô nương?”

Phương Cẩn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ở bên cạnh, chanh chua: “Năm nay loại người gì cũng có thể tiến cung hết.”

Nói câu này chính là Hoàng thái hậu Lý Dao với vẻ mặt căm hận ngay từ đầu.

Phương Cẩn yếu đuối cãi một câu: “Cô nương ấy không phải là người xấu, lần này ta bị bắt, là cô ấy đã cứu ta.”

“Hả?”

Lý Minh Hoa hứng thú: “Nói như thế thì là đại ân nhân của Hoàng thượng của chúng ta rồi?”

“Ừm, cho nên tôn nhi muốn báo đáp cô ấy. Chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra cái gì có thể ban cho, nên mang vào cung trước đã, đợi nghĩ được phần thưởng thích hợp sẽ đưa cô ấy xuất cung.”

Lý Minh Hoa hài lòng gật đầu: “Biết ơn và biết báo đáp chứng tỏ Hoàng thượng nhân đức. Đón vào cung ở mấy ngày cũng được, là ân tình cứu Thiên tử, cũng không thể ban thưởng tùy tiện cho xong.”

“Tôn nhi cũng nghĩ như vậy, chỉ là tính cách cô ấy hoang dã, lại không có lễ nghi gì, sợ làm hoàng tổ mẫu và mẫu hậu bực mình nên mới không gọi đến đây.”

“Đúng là Hoàng thượng đã lớn rồi.” Lý Minh Hoa rất mừng rỡ: “Qua vài năm nữa, đợi Hoàng thượng thành thân là có thể tự gánh vác triều chính.”

Khi nghe đến thành thân, ánh mắt cậu ta tối sầm, nhưng khi nghe đoạn tự mình chấp chính lại không nhịn nổi tim đập bùm bụp.

Cậu ta không biết liệu bản thân có còn mạng mà sống đến ngày đó không.

Hai người bên trên kia, một thì vẻ mặt hiền từ, một thì lạnh như băng. Điểm giống nhau duy nhất chính là hai bà như hai tòa núi lớn, đè nặng lên người cậu ta, làm cậu ta không thở nổi.

Lại nói chuyện thêm một lát, đơn giản là việc học hành và sức khỏe. Cuối cùng, Lý Minh Hoa có lời, Phương Cẩn mới đứng lên, cung cung kính kính chắp tay thi lễ, quay người rời đi.

Cho đến tận khi cậu ta đã đi xa, rốt cuộc Lý Dao cũng mở miệng:

“Đây là cô đang đánh vào mặt cháu, biết rõ là cháu không thích đồ súc sinh này, nhưng lại cứ phải kéo cháu đến nhìn bà cháu hai người hòa thuận, chỉ một mình cháu thành người ngoài.”

“Ngươi im miệng cho ta!”

Lý Minh Hoa vẫn còn mang vẻ mặt hiền hòa lúc nãy, giờ bỗng nghiêm khắc giận dữ mắng mỏ, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm Lý Dao. Đến tận khi Lý Dao không nhịn nổi nữa, ngồi thẳng người lên, ánh mắt hoảng loạn:

“Cô trừng cháu như thế làm gì, dọa người quá đi.”

“Ngươi bớt cái câu súc sinh đi, nó là con trai ruột thịt của Triết nhi, nó là đồ súc sinh, thế Triết nhi là gì, ta lại là gì?”

Nhắc đến tiên Hoàng, Lý Dao càng tủi thân hơn:

“Hà tất cô phải trát muối vào lòng cháu, cháu một lòng say mê anh họ, không biết làm sao mà chàng lại lên nhầm thuyền giặc, cuối cùng bị con tiện nhân kia hại chết. Nếu không phải ả dùng thủ đoạn bỉ ổi thì sao cháu lại trở thành quả phụ, sao cô lại trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây.”

Lý Dao vừa khóc, trong lòng Lý Minh Hoa cũng mềm mại hơn.

Sao bà ta lại không biết, cháu gái có sai, nhưng xét cho đến cùng vẫn là con trai của mình quá đáng hơn chút.

Một cô nương sau khi được gả vào cung thì bị vắng vẻ, cũng khó trách nảy sinh oán hận trong lòng, tính cách thay đổi.

Chỉ là, nên nói thì bà ta vẫn phải nói:

“Hiện nay nói mấy điều này cũng vô dụng, Triết nhi đã mất, nếu ngươi không thích cũng không thay đổi được sự thật Cẩn nhi là huyết mạch duy nhất của hắn. Hai người phụ nữ chúng ta trông coi một đứa bé sáu, bảy tuổi, bao nhiêu ánh mắt như hổ rình mồi đang nhìn chằm chằm chúng ta. Cả đêm ta không ngủ ngon. Ngươi thì tốt rồi, lại có thể trói Cẩn nhi gửi qua Bắc Ngụy, là ngươi chê mạng ta quá dài, muốn ta tức chết có phải không?”

Lý Dao cầm khăn tay hung hăng lau nước mắt, đôi mắt lộ ra vẻ ác độc: “Là cháu làm đấy, thấy đồ súc sinh cứ như thấy con tiện nhân kia, cái gai suốt ngày chọc vào mắt cháu, đâm vào tim cháu, thật sự là không chịu nổi rồi.”

“Ngươi, ngươi đúng là hồ đồ!”

Lý Minh Hoa giơ tay lên cao, thấy cháu gái nghểnh cổ, vẻ mặt ta không sai, tức đến mức vỗ xuống cái bàn tử đàn, làm nước trà bắn tung tóe ra ngoài.

Không ngờ lại làm cho nước mắt của Lý Dao tràn mi.

“Cô đừng tức giận, cháu đã nghĩ xong từ lâu, nó chết rồi thì tự cháu sẽ đi đền tội, dù sao cũng chỉ là đền cái mạng này.”

“Hừ, nếu việc gì cũng có thể lấy cái chết giải quyết là xong thì quá đơn giản rồi.”

Lý Minh Hoa thật sự muốn bổ đầu cháu gái ra xem thử rốt cuộc có phải là nhồi đầy rơm rạ hay không.

Rõ ràng là một đứa bé khá thông minh, sao lớn lên lại thành cái dạng này.

“Ta cho ngươi biết, người bên cạnh ngươi ta đã đổi hết rồi. Trừ ta và ngươi biết việc này ra, những người khác đã vĩnh viễn câm miệng. Cẩn nhi phải sống, không chỉ vẻn vẹn vì ta và ngươi, mà còn vì cả gia tộc Lý thị. Nếu ngươi không muốn nhìn cả Lý gia đổ xuống thì không cho phép nghĩ ra cách gì đối phó nó.

Cùng lắm thì đợi sau khi nó thành thân, biết chưa?”

Vốn Lý Dao đang tức giận bất bình, lúc nghe thấy câu cuối thì hơi lơ mơ: “Cô, đây là ý gì?”

Lý Minh Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ý trên mặt chữ, nếu đến điều này mà cũng không ngộ ra được thì để đầu óc ngu xuẩn của ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Cả buổi này, bà ta cũng mệt rồi, kể cả tóc nhuộm đen và mặt đánh phấn, dù cái gì cũng không che được nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt.

Lý Dao rời đi một cách không tình nguyện, bà ta thở dài cứ như là toàn thân mất sức, nằm xụi xuống giường.

Hy vọng Lý Dao có thể hiểu ý của mình, đừng làm loạn lên nữa.

——— —————— —————

Người cũng không vui còn có Phương Cẩn.

Lúc đi đến vườn trân thú, bỗng nhiên cậu ta dừng bước chân, lệnh Trương Đại bạn dắt một con hươu sao đến đây.

Trương Đại bạn phái người đi làm, sau một phen hầu hạ cậu ta uống nước, đi ngoài, một con hươu sao còn non được người dắt, ung dung nhàn nhã bước đến.

Đối diện với ánh mắt nhút nhát kia, Phương Cẩn rất hài lòng, lại căn dặn: “Hỏi bên phòng Ngự thiện ai biết nướng thịt hươu, chuẩn bị sẵn nguyên liệu đợi lệnh. Lại gọi phòng Ty trân làm quần áo cho nó, phải thêu tơ vàng đấy.”

Trương Đại bạn thưa vâng, một hàng người đi thẳng đến điện Kiêu Dương, Phương Cẩn không cho họ đi vào, tự mình dắt con hươu ngốc chậm rãi lắc lư vào trong.

“Đây, đây là ý gì? Sao lại Ty trân, lại Ngự thiện. Chẳng lẽ, trước khi con hươu này chết còn phải mặc quần áo? Hay là sau khi chết thì mặc cho bộ xương?”

Đừng nói đến đám tiểu thái giám, ngay cả Trương Đại bạn cũng sắp không hiểu nổi đứa bé kỳ lạ này nữa rồi.

Nói cậu ta có tư chất thông tuệ, cậu ta lại thường xuyên làm ra một số việc khó bề tưởng tượng, bị người chỉ trích.

Nhưng nếu nói cậu ta bướng bỉnh khó chiều, cậu ta học mọi thứ rất nhanh, vượt xa tiên đế. Đặc biệt là đầu óc của cậu ta cứ như là có thể thấy rõ mọi âm mưu vậy.

Về việc kỳ quái hôm nay, đáp án đều ở trên người vị cô nương trong phòng kia.

Lão cười vung phất trần lên: “Đồ khỉ con các ngươi, Thánh thượng làm việc mà lại để cho các ngươi nghi ngờ sao. Mỗi đứa đều làm việc cho tốt đi, đừng có sinh sự. Đừng quên, bảo bối của các ngươi vẫn đang đợi bạc đến chuộc đấy.”

Ngay lập tức, đám tiểu thái giám ngừng tán chuyện, quy củ hơn hẳn, Trương Đại bạn xoa cái chân đau nhức, chỉ thấy đại khái là bản thân không ở trong cung quá lâu được.

“Hươu con! Ở đâu ra thế?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn được phủ lên sự vui mừng ngạc nhiên của Lạc Anh, Phương Cẩn cực kỳ đắc ý:

“Lúc nãy nó bị lạc, vừa gặp ta thì đi theo luôn, chị thích không?”

“Thích, đương nhiên là thích rồi.”

Lạc Anh đang đắm chìm vào con hươu sao, căn bản chẳng có đầu óc đâu mà suy nghĩ, đây là hoàng cung đại nội lại không phải sông Tây Liễu, là nơi mà đến một con ruồi cũng không bay lọt, sao có thể có con hươu ngốc chạy vào được.

Nhưng mà dường như trời sinh con gái không thể chống đỡ loại sinh vật mắt to lấp lánh này.

Con hươu sao mới từ trong vườn trân thú ra, lại đi xa như thế hơi khát nước. Vừa vặn thấy một bát trà bên cạnh Lạc Anh, tiến sát đến dùng lưỡi liếm nước.

“Oa, nó lại có thể tự đi tìm nước uống, con hươu này thông minh quá.”

Lạc Anh đơn giản là yêu thích con vật lấm tấm đầy người này đến nỗi không muốn buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, cảm nhận sợi lông cứng cáp sát trên tay mình.

Hơi gai, hơi ngứa.

“Tiểu Phòng tử.”

Lạc Anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh mang theo khát vọng nóng lòng muốn thử: “Tôi có thể nuôi nó không?”

Đây còn là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết, nàng nhìn mình như vậy.

Phương Cẩn trả lời không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên có thể.”

Dù sao đây là hoàng cung, chuyện gì hắn cũng có thể làm chủ được. Trừ cung Hi Hòa ra.

“Oa, tuyệt quá, tuyệt quá.”

Phương Cẩn thầm nghĩ, lát nữa có thể báo cho đầu bếp Ngự thiện không cần đến.

Nhưng khi thấy vì vui sướng mà Lạc Anh ôm cổ con hươu sao, dán mặt lên đầu nó cọ cọ vô cùng thân thiết, ánh mắt Phương Cẩn tối sầm lại:

Không được, vẫn phải chặt ra nướng thịt.

Lạc Anh thích thú đến hỏng luôn, đây là lần đầu tiên nàng thấy hươu sao, vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, vui đến mức chỉ hận không thể ôm nó lên giường nằm với nàng mới tốt.

Chơi đùa cả buổi, xem nhẹ luôn Phương Cẩn. Cho đến tận khi hươu con kêu một lúc lâu thì nàng mới nhớ ra vẫn chưa đặt tên cho nó.

“Vậy thì gọi nó là tiểu Anh tử đi.”

Đôi mắt Lạc Anh vui vẻ, cười hở cả lợi ra: “Nếu sau này lại có thêm một con thì gọi là tiểu Phòng tử. Tiểu Phòng tử và tiểu Anh tử, rất hay.”

Tiểu Anh tử, tiểu Anh tử.

Phương Cẩn bỗng cảm thấy, con hươu này đáng yêu như thế, thêu cái yên bằng tơ vàng thật sự là vũ nhục nó. Cậu ta phải để cho người của phòng Ty trân làm một cái hình cụm mây bằng trân châu.

Đúng, cứ quyết định như vậy.

~~~~~~~~~~

Ngát

* Tác giả dùng “hoa điền”, nhưng mà mình thấy sao mà dán đc chín con phượng vào mi tâm được, search ra cái “điền khẩu” như hình dưới đây, nên tự sửa.