Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 32: Bạc



“Giữ cho chắc, đừng có làm rơi, chị lại đau lòng.”

Hạt châu bóng loáng cực lớn lấp đầy lòng bàn tay, trong lòng Lạc Anh không biết là cảm giác gì nữa. Lại thấy Trương Đại bạn bưng một khay đến đây. Đồ vật trong khay xếp chồng lên nhau, được phủ một tấm khăn màu đỏ lên. Nàng đưa tay mở khăn ra, từng hàng từng hàng những nén bạc được đặt ngay ngay ngắn ngắn, suýt nữa thì làm mù mắt rồi.

Thấy dáng vẻ nàng bị dọa đến ngốc luôn, Phương Cẩn không khỏi mắng một câu ở đáy lòng:

Không có kiến thức!

Chẳng phải là không có kiến thức sao? Vì mấy viên châu dở hơi, đồ trang trí xấu xí mà đã lục đục với cậu ta rồi. Lẽ nào không biết trong khắp thiên hạ này, món đồ quý giá nhất chính là đùi cậu ta sao?

Ôm thật chặt cái đùi vàng của Hoàng thượng, còn cái gì không thể chiếm được đâu?

Thế mà cái cô nàng chết bầm kia, chẳng hề có nửa phần tự giác đi ôm đùi. Mỗi lần đều phải do chính cậu ta nhân nhượng, dường như nhân nhượng nhiều lần rồi đã làm nàng nảy sinh cảm giác ưu việt, lại càng quên đi thân phận của cậu ta.

Không thể không nói, châu báu trang sức có quý giá hơn nữa thì chúng ở trong đôi mắt không biết hàng họ của Lạc Anh không khác gì Chư Bát Giới ăn quả nhân sâm. Đúng là sẽ chẳng có chấn động mãnh liệt vì vàng thật bạc trắng hôm nay.

Nàng ngây ngốc nhìn thỏi bạc được xếp thành cái núi nhỏ, giơ ngón trỏ run rẩy lẩy bẩy ra, chạm vào từng thỏi một. Nhưng chưa đếm được hai hàng đã nhầm mất rồi, đành dụi mắt, đếm lại từ đầu.

Đếm liên tục mấy lần mà số lượng đếm được không hề giống nhau.

Cuối cùng, Phương Cẩn không nhịn nổi:

“Không cần đếm nữa, mười lượng một thỏi quan ngân, ở đây có tròn hai trăm lượng, đủ cho chị tùy tiện chọn một tòa nhà trong kinh rồi.”

Má ơi!

Lạc Anh đặt mông ngồi về trên tháp, may mà trên đó có đặt đệm mềm mới không bị dập mông.

Hai… hai trăm lượng bạc.

Mấy tháng trước, vì hai lượng bạc mà nàng đã phải cậy vách tường nhà bếp, còn lo lắng hãi hùng. Nay, tròn hai trăm lượng.

Nhiều bạc như thế này mà trải ra rồi nằm lên cũng đủ ý chứ.

Lạc Anh nghĩ đi ngẫm lại, bắt đầu cười hề hề luôn. Nhận lấy bạc, đổ hết lên trên tháp, bắt đầu đặt lại thành hàng từng cái một.

Thấy dáng vẻ tham tiền của nàng, Phương Cẩn không nhịn được cong khóe môi.

Nhưng sự kiên nhẫn có nhiều hơn nữa cũng không chịu đựng được sự giày vò không có giới hạn của nàng. Lúc nàng không hôn bạc nữa mà đổi sang xây thành đắp lũy, rốt cuộc cậu ta không thể nhịn được.

“Cốc cốc cốc.”

Ba tiếng vang giòn tan làm Lạc Anh hoàn hồn ngay lập tức, nâng mắt nhìn theo hương tiếng động phát ra, đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Phương Cẩn:

“Vẻn vẹn hai trăm lượng bạc đã làm chị đắc ý tới thế này, thật đúng là ánh mắt nông cạn!”

Tục ngữ nói giơ tay không đánh người đang cười, quả thực vị trước mắt đây chính là Thần tài.

Còn lại Thần tài toàn thân lấp lánh ánh vàng nữa.

Lạc Anh xoa tay, cười hề hề: “Tôi lớn thế này rồi mà đây còn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy sao. Đúng rồi, lúc nãy thái độ của tôi không tốt, cậu đừng chấp tôi nhé.”

Mặc dù thấy Phương Cẩn vẫn đang xị mặt, nhưng khóe miệng hơi cong đã để lộ nội tâm cậu ta từ lâu. Lạc Anh cũng chẳng thèm để ý đến thể diện, đi thẳng đến chỗ cậu ta rồi ôm chầm lấy như đang nặn viên thịt:

“Từ sau chị sẽ không giận cậu nữa, đương nhiên, cậu cũng không thể nói chị như thế nữa.”

Bất kể lúc nào cô nhóc này cũng đều là một cô chủ không chịu thiệt thòi, xin xỏ người ta mà còn không quên ra điều kiện nữa.

“Bản thân tôi chính là một cô gái nông thôn, nhất thời hám tiền, bị bảo bối làm mờ mắt. Nhưng tôi thề trước nay chưa từng nghĩ đến đâm cậu một dao, cậu xem? Hạt châu tôi lấy đều ở trên giầy, trên quần áo xuống, hàng ngày cậu tặng mấy món đồ vừa nhìn đã biết là đắt vô cùng kia, tôi có lấy một món nào đâu.”

Thấy nàng giơ tay phải lên thề son sắt, một chút tức giận cuối cùng ở đáy lòng Phương Cẩn đã biến mất hoàn toàn.

“Ta tức là tức chị lấy đồ cũng không biết chọn đồ tốt.”

Cậu ta chịu mở miệng tức là không giận nữa, Lạc Anh lại vội quay người nhặt mấy thỏi bạc đặt lên bàn: “Chỗ này chia cho cậu.”

Nếu trên mặt nàng không lộ ra biểu cảm đau như cắt thịt kia, Phương Cẩn còn tưởng là nàng muốn chia thật cơ đấy.

“Chị muốn mua nhà sao lại không bảo ta?”

Cái gì nên đến vẫn sẽ phải đến.

Lạc Anh hơi ngượng ngùng, kể cả da mặt dày như nàng cũng chẳng có cách nào mở miệng một cách thẳng thắn.

Nàng cũng không phải là không hiểu cái gì, quả là Phương Cẩn đối xử với nàng tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Một con bé nông thôn vào cung hưởng phúc, còn giúp nàng tìm em trai, phúc khí như này có ai không thấy mà thèm chứ?

Nhưng đúng là nàng không thích ở trong cung.

Ở nơi này cứ như đang sống trong một nhà lao mỹ lệ vô cùng vậy, rõ ràng thức ăn ngon như thế mà mùi vị cứ nhạt như nước ốc. Quần áo xinh đẹp như thế mà lại làm cho người ta cảm thấy khó thở. Đến cả những vòng tay, dây chuyền bằng vàng ròng đẹp đẽ quý báu cũng hệt như gông xiềng nặng nề đang xích nàng lại chặt chẽ.

“Thật ra…”

Lạc Anh cố gắng vơ vét một chút từ ngữ ít đáng thương ở trong bụng, cố gắng nghĩ cách nói khéo léo đưa đẩy để cậu ta không thấy khó chịu:

“Trong cung rất tốt, cậu đối với tôi vô cùng tốt. Chỉ là trước sau gì thì nơi này cũng không phải là nhà của chính bản thân tôi. Tôi muốn có nhà của chính mình. Sau này mẹ trở lại cũng có nơi để về.”

Nói xong những lời này, nàng thấp thỏm nâng mí mắt, phát hiện mặt Phương Cẩn không biểu cảm gì, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc lời nàng nói.

“Chỉ thế thôi?”

Nàng sững sờ, Phương Cẩn tiếp tục hỏi: “Lẽ nào không phải vì muốn rời bỏ ta, sống cùng với Thuận Hỉ?”

À há!

Rốt cuộc Lạc Anh cũng nhận ra được rồi.”

Lượn một vòng lớn như thế, hóa ra cảm xúc của cậu ta còn đang ghen tuông với Thuận Hỉ.

Nàng dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ nhà của tôi không phải là nhà của tiểu Phòng tử à? Sau này cậu ở trong cung chán quá có thể ra ngoài tìm tôi. Nếu tôi không có việc gì cũng có thể vào cung tìm cậu chơi. Đối với cậu mà nói thì ngoài cung lại có nhiều thêm một cái nhà, lẽ nào không tốt sao?”

Ngoài cung lại có nhiều thêm một cái nhà.

Một câu nói vô cùng đơn giản này đã phá tan lòng phòng bị của cậu ta trong nháy mắt.

Trương Đại bạn tinh mắt, thấy lông mày tiểu Hoàng đế giãn ra, đuôi mắt còn nổi lên chút vui vẻ. Lão âm thầm ngoắc tay, cho người xung quanh lui ra ngoài, chính lão cũng đi ra, còn không quên đóng cửa thay bọn họ.

Bốn về vắng lặng, Phương Cẩn hỏi dò một câu:

“Đây là lời thật lòng của chị?”

“So với đống bạc này còn thật hơn!”

Xác thực Lạc Anh không lừa cậu ta, vốn là ở đây nàng cũng không quen biết mấy người. Phương Cẩn là một, Ninh Mặc là một, tính đi toán lại cũng chỉ có hai người.

Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao (1). Lạc Anh nàng đây không quen thuộc cuộc sống trong kinh, có hai vị hảo hán này, ngày sau gặp phải chuyện gì cũng có người giúp, không phải sao.

Nhìn thẳng vào ánh mắt không chút né tránh nào của nàng, xác định không phải bị lừa, đột nhiên tâm trạng của Phương Cẩn tốt hơn rất nhiều.

“Nếu đã là ngôi nhà về sau của chúng ta, hai trăm lượng sao đủ được. Dứt khoát đi, ta sai Khâm thiên giám đi chọn đất, chúng ta tự xây một tòa nhà, thế nào?”

“Không cần!”

Lạc Anh từ chối quyết đoán: “Bọn họ xây thì chẳng khác hoàng cung là mấy, ở nơi như thế thì còn có gì khác biệt đâu.”

Phương Cẩn vừa nghĩ thấy cũng đúng, lại đổi một đề nghị: “Thế chúng ta có thể nhìn khắp kinh thành rồi chọn một nơi đẹp nhất.”

“Cũng không cần.”

Hai lần liên tiếp bị cự tuyệt, Phương Cẩn không khỏi xị mặt: “Thế này không cần, thế kia cũng không cần, hay là cái nhà đấy không cần ta.”

“Đừng sốt ruột mà.”

Lạc Anh dỗ cậu ta: “Chim sẻ làm tổ còn phải bay đi xem thêm mấy cánh rừng rồi mới quyết định, huống chi là nhà của chúng ta? Tôi định tự mình đi xem từng nhà một, nếu muốn mua thì nhất định phải mua nơi vừa lòng nhất.”

“Được! Thế ta nghe chị!”

“Được!”

Hai người ăn khớp với nhau, vui vẻ mặc sức tưởng tượng ngôi nhà tương lai mang hình dáng gì. Đợi đến khi Trương Đại bạn dâng bữa tối lên mới phát hiện hai vị tiểu tổ tông đang ngã trái nghiêng phải ngủ say trên tháp, khóe miệng còn mang ý cười ngọt ngào. Lão không khỏi giãn đầu mày trắng ra, ra hiệu cho đám cung tỳ bê thức ăn nhỏ giọng lui xuống. Lại thay hai vị tiểu tổ tông đắp chăn lụa rồi cũng đi ra.

Việc tìm nhà nói đơn giản, nhưng lúc đi làm thật lại rất phiền toái.

Lạc Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo phía trên, miễn cưỡng nhận ra đang treo chữ trạm giao dịch, rồi mới nhấc chân bước vào.

Sáng sớm ngày hè có gió hơi mát, chưởng quầy lộ bụng bự đang nằm trên ghế trúc, miệng ngâm nga một tiểu khúc, một tay phe phẩy quạt hương bồ. Chân gác lên ghế con đung qua đưa lại, nhắm mắt nghỉ ngơi rất không tự nhiên.

“Tiết chưởng quầy?”

Lạc Anh thử gọi hỏi dò một tiếng, người đàn ông nằm trên ghế trúc nhắm mắt hừ: “Sáng sớm ngày ra, ai đấy?”

“Là Trương Hữu Niên bảo tôi đến đây.”

Vừa nghe được cái tên này, người đàn ông kia như bị lửa đốt toàn thân vậy, vội quắn đít bò dậy từ trên ghế.

Lạc Anh lần đầu nhìn thấy một người béo nhanh nhẹn như thế.

“A da, hóa ra là người của Trương công công, thất kính, thất kính. Cô, à, ngài ấy muốn mua người hay mua đất?”

“Tôi muốn mua một căn nhà.”

Trên mặt Tiết chưởng quầy đầy thịt mỡ, cười đến chẳng thấy mắt đâu nữa: “Cô xem, Trương công công muốn cái gì thì một câu nói là xong, tôi đảm bảo sẽ đưa thẳng khế ước bán nhà đến tận tay ngài ấy, sao dám phiền lão nhân gia ngài ấy tự phái người đến, đây chẳng phải là đang vỗ vào mặt tôi à.”

Rất hiển nhiên, xem nàng thành cung tỳ ra ngoài làm việc cho Trương Đại bạn rồi.

Giờ Lạc Anh mới hiểu ông ta đang hiểu nhầm.

Nàng liên tục xua tay: “Không phải Trương công công muốn mua nhà, là tôi, là tôi muốn mua.”

Tiết chưởng quầy còn chưa kịp phản ứng lại, chòm ria như râu cá chê nhướng lên: “Cô nương mua?”

Nhất thời ông ta hơi không hiểu lai lịch của Lạc Anh, nhưng mà đôi mắt kia rất có kinh nghiệm, chỉ lướt qua một lần từ trên xuống dưới toàn thân nàng mà suýt chút nữa thì con ngươi bay ra ngoài.

Toàn thân mặc một bộ áo váy màu xanh da trời bằng gấm Tứ Xuyên tốt nhất. Còn có giày thêu ngũ phúc phủng thọ (năm con dơi bao quanh chữ thọ hình tròn), trong miệng mỗi con dơi đều gắn một viên Nam châu. Càng miễn bàn đến cây trâm nhìn như rất bình thường nhưng lại làm từ sợi vàng ròng đang cài trên đầu kia, lại còn là hình phượng hoàng ngậm ngọc. Không nói đến độ tinh khiết của ngọc, chỉ nói mỗi con phượng kia, nhìn khắp thiên hạ, trừ hai vị trong cung ra còn có ai dám cài món đồ này chứ?

Không muốn sống à!

Cổ họng Tiết chưởng quầy hơi khô.

Xét tuổi tác, khẳng định thiếu nữ trước mặt không phải. Huống chi, dù nàng ăn mặc tôn quý, nhưng vẻ ngạo khí từ trong xương thì lại chẳng có tí nào. Nhưng nếu không có thân phận thế kia, ai dám ăn mặc, trang điểm như vậy chứ.

“Tiết chưởng quầy, Tiết chưởng quầy?”

Lạc Anh thấy ông ta như đang ngây ngốc, hơi nghi ngờ độ tin cậy của Trương Đại bạn.

Chẳng qua, nàng vẫn nói rõ ý đồ khi đến đây:

“Gần đây tôi muốn mua một căn nhà, ừm, Trương Hữu Niên cố ý nhắc riêng với tôi, nói ông là người hiểu rõ nhất trong kinh, bảo tôi đến tìm ông là được.”

Nhưng nàng nhìn Tiết chưởng quầy có vẻ không giống bộ dáng linh hoạt, nhanh nhẹn.

Tiết chưởng quầy nghe được tục danh của Trương Đại bạn, nghĩ thông suốt hoàn toàn.

Bất kể thân phận nàng là gì, chỉ cần có thể gọi Trương công công như thế chính là người rất ghê gớm. Càng khỏi nói đến Trương công công còn giới thiệu chính mình, nếu không làm tốt việc này, phá hỏng danh tiếng bản thân là chuyện nhỏ, làm mất thể diện của công công mới là chuyện lớn.

Nghĩ như vậy, lập tức Tiết chưởng quầy vững tâm, mắt cũng không bị hoa nữa, kể cả phải dỡ ngói chính sảnh để tiếp đón nàng cũng được.

Nở một nụ cười lấy lòng tiêu chuẩn theo thói quen, nghênh đón Lạc Anh đến sau viện ngồi xuống. Lại nhận cốc trà từ tay nha hoàn, tự mình dâng lên, nói vô cùng khiêm nhường:

“Cô nương nói thử đại khái muốn mua như thế nào. Tiết Đại Nha tôi cái khác thì không nói, nhưng đảm bảo tuyệt đối có thể tìm một tòa nhà làm người vừa lòng.”

Tiết Đại Nha? Cái tên này làm nàng tò mò nhìn thử một cái.

Khỏi nói đi, đúng là răng cửa rất to, rất giống một con thỏ.

~~~~~~~~~~

Chương này phát hiện ra tên thật của Trương công công, rồi mới đi search lại “大伴儿” là gì. Trên trang https://ming.qchdlb.com/5607.html có nói “大伴” là một chức hoạn quan thời Minh chỉ người theo hầu Hoàng đế từ nhỏ. Lúc đầu mình tưởng là tên riêng nên dùng [Đại Phán Nhi]. Chữ “伴” có hai âm Hán Việt là [Bạn], và [Phán], nhưng nếu xét theo nghĩa của chức quan thì dùng [Bạn] đúng hơn. Mình sẽ sửa lại hết từ chương 20 khi nhân vật Trương Đại bạn xuất hiện. Xin lỗi mọi người vì sơ sót này, nếu mọi người thấy có lỗi gì khác thì nhắc mình biết với nhé. Thanh kiu! Ngát @

(1) Bản gốc “一个篱笆三个桩,一个好汉三个帮”: Một cái hàng rào có ba cái cọc, một người tốt có ba người giúp đỡ. Tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ sức của một người có hạn, nhưng nếu có sự giúp đỡ của mọi người thì kết quả tốt hơn. Vì vậy, chúng ta phải đoàn kết với nhau. (Baike)