Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 40: Sét đánh



Thật sự là cmn xấu hổ.

Mặt Tần Miện cứng đờ, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cứ như là bị nhiễm vật ô uế gì đó vậy.

Lạc Anh thấy trong lòng hốt hoảng, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo nàng hiểu nhầm trước chứ.

Cũng may Tiết Đại Nha đang đi đến trước mặt, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.

“Cô nương đến rồi!”

Lạc Anh thấy là ông ta, gọi một tiếng Tiết chưởng quầy, đồng thời nhìn tòa nhà phía sau lưng ông ta, hơi buồn bực:

“Có phải tôi đi nhầm chỗ rồi không?”

Rõ ràng lần trước đi xem vẫn còn là cổng đen tường ngọc. Nhưng sao bây giờ cửa mở toang lại trống rỗng thế này, cái gì cũng không có.

“Không sai, không sai.”

Đôi mắt đẹp của Tiết Đại Nha híp lại thành một đường: “Lát nữa cô nương vào trong sẽ biết ngay, bên trong còn có càn khôn đấy.”

Nàng nửa tin nửa ngờ, vừa chuẩn bị bước qua cổng, lại đột nhiên nhớ đến cái người còn đi theo ở bên cạnh.

Nàng quay đầu, phát hiện Tần Miện ở phía sau mấy bước. Da mặt dày chạy lạch bạch qua, ngửa đầu nói:

“Đợi tôi sắp xếp xong xuôi sẽ đi tìm em gái anh chơi, hoặc là đón cô ấy đến chỗ tôi chơi cũng được. Lời tôi nói lúc nãy anh cũng đừng để trong lòng, anh không thích tôi thì càng tốt, ha ha ha, như thế cũng đỡ phải ngượng ngùng.”

Nhưng mà nói xong câu này, Lạc Anh cảm thấy bản thân còn ngượng ngùng hơn.

Vẻ mặt Tần Miện không biểu cảm: “Hoàng thượng phái ta hộ tống toàn bộ hành trình, ta sẽ đợi ở đây, cô xem xong rồi ta lại đưa cô hồi cung.”

Lạc Anh tự nhủ thế cũng được, bèn nói vài câu lịch sự, rồi túm Tiết Đại Nha, chạy vào nhà nhanh như chớp.

Vừa vào trong, nàng vỗ ngực, thở phào một hơi.

Quay đầu, phát hiện Tiết Đại Nha cũng đang làm động tác giống hệt mình. Kỳ lạ, nói: “Ông sợ cái gì?”

“Cô nương không biết đâu, kể cả toàn bộ kinh thành đang nói về ngài ấy thì ngài ấy cũng không đổi sắc mặt. Bênh vực kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa. Những người trong nghề chúng ta, cô nói xem làm gì có ai có thể đảm bảo nhất định lòng bàn chân của chính mình sạch sẽ. Cho nên tôi nhìn thấy lão nhân gia ngài ấy cứ như gặp phải Diêm vương sống vậy.”

“Khoa trương như thế á.”

Ngoài miệng thì Lạc Anh than thở, nhưng ánh mắt lại bất giác phóng ra ngoài cửa. Phát hiện là quả thật không nhìn thấy Tần Miện, đáy lòng mới nhẹ nhõm thở ra.

Cũng không biết cô nương nhà ai xui xẻo thế chứ, phải gả cho hắn ta, tên Mặt Lạnh vương này.

Nhưng ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt mà bất mãn của nàng đã bị sét đánh thay thế.

Chẳng còn khóm hoa rực rỡ, đá cuội lởm chởm lần đầu tiên nhìn thấy, bị thay hết bằng mái tranh thấp nhỏ, cỏ xanh dưới chân.

Mẫu đơn phú quý của nàng! Rường cột chạm trổ của nàng! Tường đỏ ngói xanh của nàng!!!

Lạc Anh không nhịn được lửa giận trong lồng ngực, á một tiếng, phát ra âm thanh đau xé tim gan. Sau đó, tóm chặt Tiết Đại Nha, như một người điên bắt đầu cào xé quần áo của ông ta, mắng mỏ:

“Gian thương! Ông treo đầu dê bán thịt chó, trả lại cho tôi sân viện đẹp đẽ đây!”

Tiết Đại Nha không chống đỡ nổi, bị đánh cho phải chạy trối chết: “Cô nương, ở đây có hiểu nhầm, có hiểu nhầm!”

“Tôi hiểu nhầm ông cái quỷ gì! Khó trách ông sợ Tần Miện. Đúng rồi, Tần Miện! Tần Tướng quân! Mau đến đây đánh gian thương!”

Tiết Đại Nha bị dọa đến hồn phi phách tán, sự tham sống rất mãnh liệt làm ông ta quên luôn tôn ti, chỉ nghĩ phải bịt chặt miệng vị tiểu tổ tông này. Lại bỗng thấy mắt hoa lên, sau đó cánh tay căng ra, chân tê rần, cả người quỳ luôn trên mặt đất.

Vẻ mặt Tần Miện tràn đầy giận dữ, một tay vặn ngược cánh tay ông ta: “Sao thế?”

Lạc Anh tức đến muốn khóc, chỉ vào tòa nhà nói năng lộn xộn: “Ở đây vốn có một vườn hoa, ở kia có một hành lang, bên trong vẽ rất nhiều tranh đẹp, còn có đèn lồng đỏ. Còn có bên kia nữa, có một căn phòng lớn, phía sau còn có một cái đình nghỉ mát. Bây giờ không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa rồi!”

Nàng càng nghĩ càng tủi thân, tiêu nguyên một trăm lượng, kết quả lại chỉ mua được một mảnh đất.

Nói ra ai tin đây?

Cổng lớn khí phách như vậy mà bước vào trong thì cái gì cũng không có, lại chỉ có mấy gian nhà tranh.

Chẳng lẽ cả đời nàng có số phận sống ở nhà tranh? Đã tiêu cả trăm lượng bạc rồi mà lại biến ra một cái nhà nát cho nàng, cứ như ảo thuật vậy.

Tần Miện cảm thấy sự việc kỳ lạ, tay dùng thêm chút sức, Tiết Đại Nha liền phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết:

“Tha mạng, Tần Tướng quân tha mạng, đây thật sự không phải tôi làm. Oan uổng! Tôi thật sự oan còn hơn cả Đậu Nga nữa!”

“Nói, rốt cuộc sao lại thế này?”

Tiết Đại Nha đau khổ rơi lệ: “Mấy ngày trước, Trương công công phái người đến bảo tôi đi tìm mấy người quận Trác, còn bảo tôi hỏi xem nông thôn nơi đó là dạng gì, cần phải mô phỏng theo để sửa chữa tòa nhà. Tôi thật sự phải làm việc cả đêm cả ngày, chẳng quan tâm trời sáng hay tối đen mới làm kịp đấy. Vốn tưởng đòi cô nương thưởng cho, nhưng ai ngờ lại bị đánh đòn. Ngài nói xem, tủi thân của tôi phải kể với ai đây.”

Sau khi Tần Miện cẩn thận quan sát, buông lỏng tay, nói với Lạc Anh: “Chỉ sợ ông ta nói thật.”

“Gạt người!” Lạc Anh phủ nhận: “Trương Đại bạn không thù không oán với tôi, vì sao lại muốn hại tôi.”

Đôi mắt nàng còn phiếm hồng, cũng đúng, ai gặp phải việc này thì đều không thoải mái trong lòng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Miện gặp một cô gái ngốc như thế, không biết làm sao, chỉ đành giải thích thay Trương Đại bạn:

“Ta đoán có lẽ lão sợ cô nhớ nhà. Nên mới tạo cảnh như vậy để vỗ về nỗi nhớ quê của cô.”

Thấy dáng vẻ muốn khóc không nổi của Lạc Anh, hắn an ủi: “Thôi đi, ta thấy cảnh trí nơi này cũng không tồi, so sánh với đại viện vương phủ thì có một loại đặc sắc khác biệt.”

Lạc Anh nhìn hắn đứng nói không hề đau lưng, giận hắn: “Anh thấy thoải mái thì anh đến ở đi, để nhà của anh cho tôi, chúng ta đổi nhà, được không?”

Thế mà Tần Miện lại suy nghĩ hẳn hoi: “Ta thì không có ý kiến gì, nhưng mà nhà ta là phủ công chúa, nếu cô đến ở thì vượt quá giới hạn rồi, chỉ sợ sẽ mang lại phiền toái cho bản thân, cho nên cô vẫn sống ở đây thôi.”

Những từ ngữ nghiêm túc của hắn vào trong tai Lạc Anh chính là bộ dáng đối phương đang vũ nhục nàng. Nàng tức giận chửi luôn cmn, cảm thấy bản thân đã đào phải phần mộ tổ tiên nhà ai rồi mới gặp kiếp nạn này.

Suốt quá trình, Tiết Đại Nha không dám nói một chữ nào.

Mắng thì mắng, phòng đã hủy rồi, hoa cỏ đã nhổ rồi, đến cả cái hồ cũng sắp bị lấp rồi. Nước mắt của nàng đã rơi không kém, cổ họng khàn khàn: “Quên đi, đây chính là số mạng của tôi.”

Trong cái mạng này, nàng không hề hợp với nhà cao cửa rộng.

Tiết Đại Nha sắp khóc, người sáng mắt vừa nhìn là biết ngay việc này chủ nhân đã làm sai ý của cô nương rồi. Nhưng Trương công công là ai cơ chứ, đến lượt mình đi bảo lão không đúng sao?”

Không muốn sống nữa mà.

Họa này có khi bản thân phải gánh mất.

Nên lúc nhìn thấy Lạc Anh ngoắc tay, ông ta cẩn thận hẳn mười hai phần, ngẩng khuôn mặt tươi cười mà còn khó nhìn hơn cả khóc. Chỉ hy vọng khi vị tổ tông này quay về, thế nào thì cũng phải hạ khẩu lưu tình, cho bản thân một con đường sống.

“Tiết chưởng quầy, tôi không nên đánh ông, đây cũng không phải là lỗi của ông.”

Lạc Anh uể oải nói, có thể nhìn ra được trái tim nàng sắp vỡ vụn rồi.

“Nếu đã như thế, ông bảo người đi mua ít gà con, vịt con, lại trồng thêm ít rau đi.”

Tiết Đại Nha không hiểu, chẳng lẽ vị này bị tức đến điên rồi, thật sự muốn trồng rau ở đây hay sao?

Đây, đây… người tinh mắt vừa nhìn đã biết đây chính là cảnh điền viên, tìm thú vui trong cuộc sống mà.

“Nhanh đi đi, trồng và nuôi mấy thứ, tốt xấu gì cũng vãn hồi được chút tổn thất. Nếu không tôi thật sự muốn hộc máu.”

Tiết Đại Nha không dám lại ở cùng một chỗ với Diêm vương sống Tần Miện nữa, sau khi nói một chữ vâng, khập khà khập khiễng ra ngoài, chỉ để lại hai người với suy nghĩ khác nhau.

Nhìn dáng vẻ đau lòng của Lạc Anh, Tần Miện không nhịn được mà mở miệng khuyên nhủ:

“Nếu cô thật sự không vui, về thẳng cung nói với Hoàng thượng là được. Sửa chữa một tòa nhà cần mấy ngày, nhưng cũng không phải là việc khó gì cả.”

“Thôi.”

Lạc Anh chán nản xua tay: “Cậu ấy muốn tặng tôi một ngạc nhiên vui mừng, tôi đi như thế còn không phải là tát cậu ấy một cái à? Đứa bé này có da mặt mỏng, nếu đã tặng rồi thì tôi nhận lấy thôi.”

Những lời này lại làm cho Tần Miện nhìn nàng bằng con mắt khác.

Vốn còn tưởng là cô gái này thô bỉ tầm thường. Không ngờ lại cũng biết đạo lý đối nhân xử thế, còn có một mặt khéo hiểu lòng người như vậy.

Thật bất ngờ, câu tiếp theo của Lạc Anh lại là: “Tôi chỉ có tổng cộng hai trăm lượng bạc, mua chỗ này mất một trăm lượng. Nếu lại sửa nữa thì chút tiền kia cũng chẳng còn. Thôi đi, thôi đi, bất kể thế nào cũng là số mạng của tôi. Nuôi chút gà vịt kiếm cái ăn trước đã, về sau lại tính toán cái khác đi.”

Tần Miện nghẹn họng, rất tò mò: “Cô rất thiếu tiền sao?”

Không phải nàng là người mà Hoàng thượng đang tin sủng nhất hiện nay à? Còn phải lo lắng, buồn khổ về mấy thứ tục vật này?

Lạc Anh liếc trắng mắt: “Ăn uống đái ị, chỗ nào không cần tiền. Không tin thì anh về hỏi mẹ anh xem, mỗi tháng anh phải dùng hết bao nhiêu.”

Sau đó lại bắt đầu lầm bầm cái gì mà cửa son rượu thịt để ôi, ngoài đường chết rét bao người phơi xương (1). Tần Miện nghe được cũng thật khó chịu, đặc biệt muốn nói cho nàng biết câu đó không phải dùng cho trường hợp này.

Nhưng mà vừa nghĩ đến mình là đang đàn gảy tai trâu, hắn cũng lười nhiều chuyện.

Sau khi khóc tang, cũng đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi. Huống chi giấy tờ nhà đất đều viết tên nàng, theo lẽ thường cũng phải gặp người làm một lượt.

Kết quả, lại là một trận rung trời lở đất.

Lạc Anh đếm số người đen xì xì đứng ở trước mặt, lắp ba lắp bắp: “Đây, đây phải bao nhiêu người thế.”

Tần Miện ở quân doanh đã lâu, liếc mắt một cái đã có thể đoán đại khái: “Hơn hai trăm người đi.”

Lạc Anh nhũn chân, suýt nữa thì ngã lăn ra.

Hơn hai trăm cái tàu há mồm đợi ăn trực cơm ở chỗ nàng, nàng phải nuôi bao nhiêu gà vịt mới đủ nuôi sống bọn họ đây!

Không được, không được, không để cậu ta tiếp tục làm loạn thế này được. Cứ thế này thì nàng có bán cả bản thân đi cũng không đủ sống qua ngày đâu.

Trên đường về, Lạc Anh càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

Lúc trước ở thôn Tây Liễu, nàng chỉ phải nuôi một cái mồm của bà Châu cũng đã phải thắt chặt lắm rồi.

Bây giờ nàng phải nuôi đến hai trăm cái, còn không phải bong một lớp da sao.

Bong một lớp da cũng chưa chắc đã đủ dùng, thằng nhóc Phương Cẩn này, rốt cuộc là muốn làm gì đây!

Trong lòng còn tức giận, đi đường cũng hùng hùng hổ hổ, mắt nhìn không chớp. Đến cả Ninh Mặc đi qua bên cạnh cũng không thấy, cũng không để ý Tần Miện đang tạm biệt sau lưng nàng, tức giận vô cùng đi vào nội cung.

Ninh Mặc thu lại cánh tay đang chào hỏi, rất buồn bực: “Cô ấy làm sao thế? Anh làm cô ấy tức rồi?”

Tần Miện lắc đầu, tổng kết ngắn gọn: “Là có người biến khéo thành vụng.”

“Hoàng thượng?”

Từ trong biểu cảm trầm mặc của Tần Miện, hắn có thể nhìn ra đáp án, không khỏi bật cười: “Một đứa bé thôi, có thể có suy nghĩ gì xấu xa đâu. Cho dù tặng quà không hợp ý cũng không nên tức đến như vậy.”

Hắn phe phẩy quạt lông, mấy sợi tóc nhẹ nhàng bay bay.

Rõ ràng là cùng hứng ánh nắng chói chang như nhau, có người vất vả bôn ba, mồ hôi đầm đìa. Có người ngồi mát trong điện, dương dương tự đắc. Còn có người, áo mũ chỉnh tề, bàng quan xem diễn.

Tần Miện nghĩ ngợi rồi nói: “Thế, nếu có người đốt đàn của anh, đập bỏ rượu của anh, cướp cô gái của anh thì sao?”

Ba thứ này là Ninh Mặc yêu thích nhất.

Giống hệt Lạc Anh yêu thích tiền tài vậy.

Động tác trên tay Ninh Mặc vừa ngừng, mày rậm hơi nhíu: “Thế đương nhiên là phải đánh nhau đến đòi mạng rồi.”

“Không sai.”

Tần Miện chỉ vào nơi bóng dáng của Lạc Anh đang biến mất, nghiêm túc nói: “Cho nên, hiện tại cô nương ấy cũng đi đánh nhau đến đòi mạng.”

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Nàng Anh tử thật đáng thương, nàng chỉ muốn sống trong cái nhà cao cửa rộng hào hoa thì có gì sai.

Yếu đuối xin một lọ dưỡng dịch, muah muah, phát điện vì tình yêu. Nàng tác giả thật đáng thương.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch

(1) “Chu môn tửu nhục xú, Lộ hữu đống tử cốt” trong bài “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của Đỗ Phủ (Đường)