Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 48: Trò chuyện ban đêm



Đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi căn phòng sáng như ban ngày.

Than bạc trong cái chậu đồng cháy hồng hồng, phía trên là một đôi tay gầy guộc, trắng nõn, đang hấp thu độ ấm, một tia cũng không tha.

Tần Miện không đành lòng: “Anh đi lấy cho em cái lò sưởi tay.”

Nói xong, vừa muốn đứng dậy lại bị nàng ta kéo lại.

“Anh trai!”

Tần Trăn nổi tính trẻ con, vẫn bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, dán mặt lên làm nũng: “Chỗ nào cũng không cho anh đi, ở lại đây cùng với em đi mà. Về sau chỉ sợ anh em chúng ta muốn nói chuyện thế này cũng chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.”

Không thể nghi ngờ gì là câu nói như thế lọt vào tai Tần Miện như một mũi dao đâm vào tim, lập tức mắng nhẹ: “Vẫn còn là trẻ con, không được nói bậy.”

“Em mới không phải trẻ con đâu, đã sắp phải gả cho người ta rồi.” Nàng ấy vẫn là thái độ nếu không mở bình thì chả ai biết là bình gì: “Đợi em làm Hoàng hậu, đó là Mẫu nghi thiên hạ đấy, còn ai dám nói em là trẻ con.”

Đôi mắt tròn giống một chú chó con, ướt át làm người ta thương mến.

Khuôn mặt non nớt, lời nói trẻ con, người nghe lại chua xót.

“Trăn Trăn.”

Tần Miện kiên nhẫn khuyên bảo: “Em chỉ biết Hoàng hậu quyền cao chức trọng, lại không biết trong đó rất gian nan khổ sở. Xa thì không nói, nói ngay Hoàng thái hậu đi, có lẽ trong mắt rất nhiều người, bà ấy tôn quý vô cùng. Nhưng là một người phụ nữ, bà ấy lại rất bất hạnh. Anh trai chỉ hy vọng em có thể gả cho một lang quân như ý, thương em, cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp. Anh cũng không muốn sau khi em vào chốn tường cao kia lại lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày.”

Giọng nói của hắn trầm thấp, ánh mắt thoáng ngấn lệ. Đến cả tay nắm đôi bàn tay của em gái cũng hơi dùng sức, làm nàng ấy bị đau.

Tần Trăn nhìn hắn, lập tức trong mắt lấp lánh ánh nước. Cứ như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói sắp vỡ òa ra đến nơi rồi.

Đúng vào lúc này, gió thổi tung cửa sổ, rèm lụa bị cuốn lên tung cả thanh treo rơi xuống đất đánh xoạch một tiếng.

Âm thanh vang dội kinh động đến Tần Miện, cũng làm Tần Trăn bừng tỉnh.

Nàng ta nhanh chóng thu hồi ướt át trong mắt, xì một tiếng, cười lên:

“Sao anh trai có thể nghĩ như thế?”

Tần Trăn lại dựa vào bờ vai hắn như cũ, dụi mặt, bướng bỉnh: “Hoàng thái hậu rất tốt mà, áo gấm hoa lệ, mỹ vị trân quý. Muốn làm gì thì làm nấy, không người cản trở. Thật ra cũng có lúc em còn rất hâm mộ bà ấy.”

Tần Miện vừa muốn mở miệng lại bị một ngón tay chặn lại.

“Suỵt.”

Tần Trăn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nụ cười dần dần nhạt nhẽo. Ngón tay lại vẫn đặt trên môi hắn, chưa từng thả ra.

Ánh mắt của nàng như tham lam tìm tòi trên khuôn mặt trước mắt này. Không biết là muốn nhớ kỹ từng cái nháy mắt, hay là muốn xuyên qua khuôn mặt này để thấy tồn tại mà nàng ta muốn nhìn thấy.

Sự ấm áp của đôi môi, hình dáng của đôi mày, ngay cả con ngươi màu rám nắng đang thu ảnh chính mình, tất cả đều rất đẹp.

Nàng biết, không thể thế này tiếp nữa.

Nhanh chóng thu tay lại, ống tay áo rộng thùng thình che dấu bàn tay đang run rẩy. Ra vẻ trấn định: “Anh trai, em biết là anh muốn tốt cho em.”

Đáng tiếc, thứ em muốn thì vĩnh viễn anh không thể cho được.

“Từ nhỏ em đã rất ốm yếu, dựa vào rất nhiều tiền để giữ lại cái mạng tàn này, sống tạm ở đây. Em cũng biết là dựa vào danh hào phủ Tướng quân và Trưởng công chúa, em sẽ có vô số người tài tuấn để lựa chọn. Nhưng chàng trai như thế sẽ yêu một người như em thật sao?”

“Nếu gả đi rồi lại phải nuôi nấng con trai, con gái của tiểu thiếp, chẳng bằng tiến cung. Dù nói ngày sau cũng không tránh khỏi oanh oanh yến yến, nhưng ít nhất về mặt thân phận luôn chiếm vị trí đầu.

Cây mía nào có hai đầu ngọt đâu, có một vị anh trai tốt thế này là em đã cảm thấy đủ lắm rồi. Phần còn lại đều không sao cả.”

“Không được!”

Tần Miện rất ngang ngạnh: “Nếu thật sự không gặp được thì ở lại trong nhà, anh nuôi em cả đời.”

Lời nói chắc như đinh đóng cột cùng với khuôn mặt gây thương nhớ kia, nàng ta nghe nhưng lại có ảo giác như một lời thề.

Đột nhiên, nước mắt tràn mi rất mãnh liệt.

Nước mắt chảy xuôi theo khuôn mặt làm cho Tần Miện hoảng hốt nhảy dựng lên, chân tay luống cuống giúp nàng ấy lau đi. Nhưng nước mắt hoàn toàn không dừng lại nổi, hắn nóng vội như một con gấu to ngốc nghếch, cánh môi mấp máy mà lại không biết nên nói gì để an ủi.

Tần Trăn nhìn hắn, bỗng phá lên cười, lại giơ tay trắng nõn lên đấm hắn: “Tại anh mắng em.”

Nàng ta che giấu cho bản thân mình, nếu không thì chẳng có cách nào đậy lại phần luống cuống này.

Cũng may đầu óc Tần Miện bằng phẳng, căn bản không nghĩ được nhiều như thế. Nghe em gái nói xong thì áy náy trong lòng, tưởng bản thân nói quá to đã dọa em gái sợ thật rồi, bèn vội nghiêng người tới gần cho em gái đánh hắn thuận tiện hơn một chút.

Đánh được hai cái thì thu tay lại. Đổi thành lấy khăn tay lau nước mắt, còn không ngừng oán thầm: “Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, vừa tức vừa khóc, chắc chắn sáng mai lại nằm đơ cho mà xem.”

Lúc này Tần Miện chẳng nhớ gì đến việc chính, chỉ muốn dỗ em gái vui vẻ trước đã. Ánh mắt đảo qua, lại có ý tưởng, bèn đứng dậy đi đến một bên, bê cái này cái nọ lại đây.

Tần Trăn tò mò nhìn hắn đi qua lại quay lại, trong lòng ôm một thứ gì đó có lông xù, rất lấy làm lạ. Đợi hắn mở ra, vừa nhìn đã bị giật mình.

“Đây là con mãnh hổ đầu tiên anh săn được vào tám năm trước lúc đi cùng phụ thân, khi đó liền lột da làm lưu niệm. Lát nữa em khoác vào, anh bế em về, đảm bảo không bị chút gió nào thổi.”

“Em mới không muốn.”

Tần Trăn từ chối thẳng thừng, miếng da kia nhìn quá đáng sợ. Cả một cái đầu hổ vẫn còn nguyên, chỉ có điều, chỗ đôi mắt, cái miệng thì là cái hốc thôi, không còn trọn vẹn nữa. Thứ đáng sợ như thế, thật không hiểu anh trai nghĩ thế nào nữa.

Sau khi bị em gái từ chối, hắn nhíu chặt lông mày, ánh mắt lại bắt đầu quét ngang phòng. Ngôn Tình Cổ Đại

Tần Trăn sợ lát nữa hắn lại mang ra nào là da báo ư, da gấu ư, vội chuyển đề tài khác: “Anh trai, sao gần đây không thấy Lý đại ca và Ninh đại ca đâu thế? Nghe nói Lý đại ca trở về rồi, bây giờ anh ấy có khỏe không?”

Hồi trước, Lý Diên Tú và Ninh Mặc thường đến chơi, cũng sẽ hỏi thăm cô em gái nhỏ không thích ra ngoài này. Đặc biệt là Ninh Mặc, mỗi lần đều sẽ tốn nhiều tâm tư mua ít đồ mà bé gái thích chơi tặng đến đây, mong mỹ nhân ở nụ cười.

Tần Miện nói: “Gần đây không biết Ninh Mặc đang bận gì nữa, cũng lâu rồi anh chưa gặp cậu ấy. Về phần Lý Diên Tú, đi Kiền Châu làm việc, rồi lại bảo có việc phải đi quận Trác, đến cả tiệc thiên thu của Hoàng thượng cũng bỏ lỡ, bây giờ cũng chưa trở lại.

Quận Trác?

Thấy em gái ngơ ngác, Tần Miện nhớ ngay ra là từ nhỏ nàng ấy đã chỉ ở loanh quanh trong phủ, chẳng đi đâu cả, bèn kiên nhẫn giải thích: “Quận Trác ở phía bắc, anh cũng chưa đến đó bao giờ. Nhưng mà nơi đó gần Đại Đồng, có thể nghĩ được toàn là cát vàng thổi tung, lạnh lẽo vô cùng đi.”

Tần Trăn nhìn hắn một cái rất kỳ lạ, không lên tiếng, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Tần Miện tưởng nàng ta đau lòng cho bản thân, liền thầm mắng mình nói chuyện không nên nói, muốn chuyển đề tài. Nhưng mồm mép hắn rất kém, cũng không biết nên dỗ thế nào, nói đi nói lại, không biết sao lại chuyển đến Lạc Anh rồi.

Thấy cuối cùng thì ánh mắt của em gái đã bị hấp dẫn lại đây, Tần Miện thở phào, tiện mồm lại kể mấy việc ngu ngốc Lạc Anh làm, muốn làm cho em gái cười lên.

Quả nhiên, Tần Trăn nở nụ cười.

Cười đến híp cả mắt, nghe rất hấp dẫn. Sau đó, vào lúc lơ đãng lại tung ra một câu: “Có vẻ anh trai rất tán thưởng vị Lạc Anh cô nương này nhỉ?”

Tần Miện không nghĩ nhiều: “Tính cách cô ấy rất thẳng thắn.”

Hắn nói nhiều khát nước, nhưng chén và ấm trà đều bị hắn quăng đi mất rồi. Lúc này chỉ có thể cầm chén trà lạnh từ sáng còn để đây, giải quyết trước đã rồi nói sau.

“Ồ.”

Tần Trăn thâm ý nhìn hắn, trêu chọc: “Chỉ tiếc anh đính hôn quá sớm, nếu không thì cưới cô ấy làm chị dâu em cũng không tồi đâu.”

ơ

Vừa nuốt ngụm trà được một nửa, lập tức bị sặc đến ho cả lên.

Nước trà từ mũi, miệng chảy ra, chưa bao giờ Tần tiểu Tướng quân lại chật vật không chịu nổi như thế.

Giật luôn khăn tay của em gái lau loạn lung tung, Tần Miện nói: “Đừng có nói linh tinh, anh đã sớm có hôn ước với Khanh Khanh rồi. Mấy lời này hiểu nhầm anh thì thôi, cũng đừng vô duyên vô cớ làm bẩn sự trong sạch của Lạc Anh cô nương.

“Ồ.”

Trần Trăn cười hi hi: “Biết rồi mà.”

Chỉ là Tần Miện đang vội vàng lau nước trà trên mặt, không hề phát hiện tia sáng nơi đáy mắt em gái đã biến mất không thấy.

Sau khi xong việc, hắn mới nhớ ra tối nay là vì cái gì, lại nhắc lại lời cũ:

“Cái khác thì không nói, chỉ nói vị Lạc Anh cô nương kia đi. Mặc dù tuổi Hoàng thượng còn nhỏ, nhưng là đối xử với cô ấy không tầm thường, về sau sẽ phong phi cũng không phải là không thể. Có cô ấy ở đó, liệu cuộc sống của em có thể tốt không?”

“Nhưng anh trai mới nói xong là con người Lạc Anh cô nương tốt đấy, nếu thế thì không phải rất vừa vặn à? Em làm chị em với cô ấy, thâm cung cũng không cô đơn, lẻ loi nữa.”

Nhìn xem, vẫn là một đứa trẻ con mà!

Tần Miện phải nói thẳng thế nào đây? Chẳng lẽ nói người ta có đôi có cặp, mình em một góc chỉ càng thêm cô độc à.

Nhưng mấy lời này, nói xong thì em gái cũng không thể hiểu được.

Cuối cùng, hắn cũng không muốn lại phí lời nữa, ném ra một câu: “Thôi đi, anh nói không nổi em. Anh đã gửi thư cho Diên Tú rồi, bảo cậu ấy cùng đi xin Thái hoàng thái hậu thu hồi mệnh lệnh với anh.”

Càng nghĩ đến việc này lại càng tức giận hơn, Hoàng thượng trong cung không có thực quyền thì khói nói, điểm mấu chốt là Hoàng thượng vẫn còn là một đứa bé. Lẽ nào muốn em gái hắn vào cung trông trẻ à?

Thế là lại không khỏi nói nhiều thêm mấy câu:

“Đợi anh và Diên Tú thuyết phục Thái hoàng thái hậu, em cũng bồi dưỡng thân thể cho tốt đi. Đến sang năm, mùa xuân ấm áp, khi biển hoa ở biệt viện Hải Đường Tây Giao nở đẹp nhất, còn có suối nước nóng nữa, đi ngâm chân cũng tốt. Anh dẫn em ra ngoài đi dạo, ăn món ngon, nhìn ngắm cảnh sắc. Cũng để cho em biết thiên hạ này, đi đến chỗ nào cũng tốt, cũng thoải mái hơn so với thâm cung u oán kia.”

Hắn thao thao bất tuyệt một đống, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tần Trăn đã nghiêng đầu ngủ mất rồi.

Hắn vừa tức vừa buồn cười, tức bản thân nói nhiều thế mà một câu nàng ta cũng không nghe, cười nàng buồn ngủ đến thế này rồi mà vẫn còn giãy giụa đến tìm mình.

Hắn cười, trong lòng lại ấm áp hơn. Động tác trên tay cũng nhẹ không ít.

Cầm lấy miếng da hổ chiến lợi phẩm kia lên, cẩn thận bọc kín Tần Trăn, lại tỉ mỉ đội mũ cho nàng ấy. Thấy thật sự không còn chỗ nào hở bị gió lùa nữa mới ôm nàng ta lên, sải bước dài về phía hậu viện.

Cánh tay chàng trai rắn chắc khỏe mạnh, bước chân trầm ổn kiên định, ánh mắt nhìn về phía trước, cẩn thận nhìn đường.

Nên lúc Tần Trăn nhấc mí mắt lên chỉ thấy được cái cằm cương nghị và sống mũi cao thẳng.

Anh trai đối xử với nàng ta rất tốt, sao có thể không biết, làm sao sẽ không biết?

Nhưng có đôi khi, tốt cũng là một loại gánh nặng.

Đặc biệt là giống quan hệ của hai người họ, thân phận cùng với giãy giụa mỗi ngày, đêm không thể ngủ. Không gặp thì nóng ruột nóng gan, gặp rồi lại phải liều mạng khắc chế. Chẳng bằng để tự tay nàng cắt đứt, vĩnh viễn không để xảy ra hậu quả.

Nàng ta nhắm mắt lại như cũ, áp mặt vào lồng ngực hắn, nghe trái tim hắn đập thản nhiên mà mạnh mẽ.

Cứ nghe mãi liền muốn rơi nước mắt, vết thương cũ trong tim lại nhức nhối.