Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 49: Gian xảo



Ưng Thiên ở vùng Giang Nam, mùa hè oi bức, mùa đông lạnh ẩm.

Trong phòng đốt đến ba chậu than nhưng Lạc Anh vẫn cảm thấy xung quanh ẩm ướt, ngay cả chăn bông chống lạnh cũng như có thể vắt ra nước vậy. Quần áo ẩm ướt dính vào người, đến khớp xương cũng bị lạnh thấu.

Cung tỳ bưng một bát canh nóng, cẩn thận dò hỏi lại thấy nàng vẫn nghiêng đầu như cũ, quay mặt sang một bên không thèm lên tiếng. Trong lòng hiểu là không khuyên được, chỉ có thể bưng nguyên bát đi xuống.

Mọi người đi hết rồi, trong phòng lại khôi phục thanh tịnh như lúc đầu.

Cành cây trụi lủi đứng sừng sững ngoài cửa sổ, nghe nói con chim xinh đẹp kia không thể chịu nổi cái lạnh nên đã được cho vào trong phòng ấm, làm bạn với Lạc Anh từ lâu.

Lạc Anh ôm chân, gác cằm lên đầu gối, ánh mắt lơ đãng.

Từ sau khi giận dỗi không nói tiếng nào với tiểu Phòng tử, đây là thái độ bình thường của nàng.

Tần Miện vừa vào thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Hắn ta ho nhẹ hai tiếng để thông báo, quả thật, Lạc Anh nghe được, con ngươi hơi chuyển động, sau khi nhìn hắn ta thì mặt không biểu cảm, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Vừa mở miệng đã là giọng điệu nồng đậm bất thiện.

Cung tỳ dẫn đường nghe thấy không khí không bình thường, vội lui ra ngoài, còn không quên khép cửa thay hai người.

Hôm nay Tần Miện cũng là nhận được ủy thác của người ta mới đi một chuyến này. Biết rõ trong lòng Lạc Anh không vui, dày mặt lên như cũ:

“Tôi, tôi đến thăm cô.”

“Thăm tôi?” Lạc Anh nhìn chằm chằm hắn ta: “Tôi có gì hay mà thăm với hỏi?”

Giọng điệu như thế càng làm cho Tần Miện hiểu nhầm.

Chỉ là trời sinh tính cách hắn ta thẳng thắn, không thích vòng vèo, bèn dứt khoát nói thẳng: “Tôi biết chuyện tứ hôn làm trong lòng cô không vui vẻ gì, nhất thời rất khó chấp nhận. Nhưng em gái tôi cũng là người bị hại rất vô tội, căn bản là tôi không muốn để nó vào cung mất công làm một Hoàng hậu …..”

Cuối cùng Lạc Anh cũng động đậy.

Nàng đảo tròng mắt, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Tần Miện, thật sự khó hiểu: “Tứ hôn thì tứ hôn, liên quan gì đến tôi?”

Tần Miện ngẩn ra, tưởng là nàng đang nói lời dỗi. Nhưng đối diện với đôi mắt trong vắt kia, phát hiện ra hình như nàng không hề có dáng vẻ khốn khổ vì tình.

Đây là tại sao?

Bị hắn ta nhìn như thế, Lạc Anh cũng phiền.

Lại vừa vặn cộng thêm sự khó chịu mấy ngày nay, không dễ dàng gì mới có một người có thể nói chuyện đến, nàng bèn không khách sáo nữa:

“Tôi biết là anh cũng đến để chê cười tôi, giống hệt đám người trong cung kia. Mặt ngoài thì cung kính với tôi, thật ra sau lưng lại nói này nói nọ. Chê bai tôi là con bé nông thôn quê mùa, không thể đặt lên mặt bàn được. Cũng thật kỳ lạ, hoàng cung này không phải là nơi tôi muốn đến, càng không phải tôi muốn ở đây không đi, sao mà năng lực đổi trắng thay đen của người nào người nấy lại giỏi thế cơ chứ, hắt nguyên cả chậu phân lên đầu tôi.”

Giờ Tần Miện mới nghe ra được chút đường lối.

Tâm trạng này là do bị đám người dưới làm cho tức giận?

“Nếu phiền não vì điều này thì cũng chẳng cần phải lo lắng!”

Tần Miện vừa mở miệng là quyết sách sát phạt quyết đoán: “Kéo hết những người lắm mồm ra ngoài, xử trí theo cung quy làm ví dụ để răn đe.”

Lạc Anh liếc trắng mắt: “Họ cũng nói đúng một phần đấy, tôi là con bé nông thôn thật. Nếu đắc tội tôi, nếu há mồm mắng mỏ hay giật tóc vả miệng, tôi cũng không sợ. Nhưng chỉ duy nhất quy củ mấy người cần tuân theo này, tùy tiện giết người như dẫm chết một con sâu vậy, tôi không làm được, sợ tối mơ ác mộng.”

Dứt lời, nàng lại phiền chán vò đầu tóc rối bời lên: “Nên mới nói tôi không thích nơi này. Cũng không biết tiểu Phòng tử bị đứt cái gân nào, không hề lộ diện, tôi sống chết cũng không đi ra.”

Trong lòng Tần Miện vừa động, thăm dò: “Cô nương nói xuất cung, là muốn ra ngoài hít thở, hay là…..”

“Phí lời, đương nhiên là muốn quay về nhà của tôi rồi.”

Lạc Anh càng ghét bỏ hắn hơn, cảm thấy cái đầu to kia chỉ dùng để bày thôi, bên trong nhét toàn ruột bông là cái chắc.

“Không phải anh đi mua cái tòa nhà kia cùng tôi à? Tự tôi có nhà ở tốt thế mà không về được, hàng ngày cứ phải nghẹn ở đây là chuyện gì thế này.”

Tần Miện cũng biết được từ trong miệng mẫu thân là Thái hoàng thái hậu có lòng đáp ứng ý tứ của Hoàng thượng, sau đại hôn sẽ phong Lạc Anh làm phi. Vốn còn lo lắng thay em gái, không ngờ được Lạc Anh lại chẳng có ý này.

Là lạt mềm buộc chặt hay là căn bản không nghĩ đến. Trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được.

Lúc suy nghĩ của hắn ta đang dao động cực điểm, như là Lạc Anh nhớ đến cái gì đó, lập tức ngồi dậy từ trên tháp, cả giày cũng không kịp đi vào, chạy đến trước mặt Tần Miện.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, ánh mắt long lanh hy vọng nhìn Tần Miện: “Nghe nói binh lính thủ thành đều do anh quản à, thế anh có thể nói với bọn họ một tiếng, cho tôi xuất cung không?”

Giọng điệu đầy vẻ lấy lòng.

Tần Miện chưa từng đứng cạnh cô gái nào gần như thế, tự giác lui ra sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn rồi mới nói: “Chỉ sợ không ổn.”

Lạc Anh gấp gáp: “Có gì không ổn đâu.”

“Nếu Hoàng thượng không đồng ý cho cô nương xuất cung, kể cả tôi dẫn cô nương ra ngoài, nhưng dưới bầu trời này có chỗ nào không phải vương thổ đâu, chỉ cần ngài hạ lệnh là cô vẫn phải quay về đây thôi.”

“Á!”

Vẻ mặt nàng thất vọng tràn trề, khom người như lưng đang đeo vác rất nặng vậy, lê bước về trước tháp, quăng mình thật mạnh xuống, nằm ngang ra, hai chân hai tay đấm đá loạn lên, miệng hừ hừ:

“Sao tôi lại đen đủi như thế, tôi đã trêu ai chọc ai đây!”

Làm gì có nửa phần tác phong của cô nương đâu, chẳng trách được người ta nói không thể đặt lên mặt bàn.

Rốt cuộc đã nhận nhiệm vụ, Tần Miện không thể không chen ngang nàng phát tiết chán chường, đưa ra lời mời:

“Trăn Trăn muốn mời cô đến Mai viên gặp mặt.”

Lạc Anh ngừng động tác ngay lập tức, ngồi dậy nhìn hắn một cách lạ lùng, không nói một tiếng.

Tần Tướng quân đối mặt với thiên quân vạn mã trên sa trường cũng không sợ, lại bị nàng nhìn đến dựng cả tóc gáy: “Nhìn tôi làm gì?”

Lạc Anh tò mò: “Không phải vừa nãy anh nói tôi không thể ra ngoài à? Sao lúc này lại đi Mai viên được?”

Thì ra là thế.

Tần Miện bật cười: “Có việc ra ngoài thì chỉ cần bẩm báo là được. Hơn nữa, sau khi xong việc, đương nhiên tôi sẽ trả cô về nguyên vẹn (1), Hoàng thượng cũng sẽ không không đồng ý.”

Lạc Anh đảo mắt đứng dậy, đi quanh Tần Miện như con lừa kéo cối xay.

Đừng nhìn cái đầu to lạnh như băng lại không để ý nhân tình lý lẽ này, thế mà lại yêu thương em gái vô cùng. Thế thì có thể lợi dụng cơ hội, ra ngoài hít thở không khí hay không?

Lúc nàng đưa ra yêu cầu lại bị Tần Miện từ chối luôn:

“Người trong cung không thể qua đêm ở bên ngoài, thứ cho không thể nghe lệnh!”

“Này, sao tôi lại thành người trong cung rồi.” Lạc Anh tranh cãi lý luận, đánh bàn tính kêu cành cạch: “Tôi lại không phải là vợ tiên hoàng, cũng không phải là nàng dâu của Hoàng thượng, ở đây lâu cũng không hợp lễ nghi mà.”

Thấy tính toán nhỏ của nàng, khóe mắt Tần Miện khẽ giật.

Nàng lại còn biết mình ở trong cung lâu không hợp lễ nghi? Có thể có phần tự hiểu lấy mình này đúng thật là vô cùng đáng quý đấy.

Lạc Anh vốn định quấn lấy Tần Miện tranh thủ thời gian mấy ngày tự do, không ngờ thằng nhãi này lại chính là một khối sắt, dầu muối không ăn. Cuối cùng tức giận xoay đầu đi:

“Mai viên tôi cũng không đi nữa.

“Ờ.”

Tần Miện trả lời một tiếng, thế mà lại quay người muốn đi.

Lạc Anh nóng nảy, vội gọi hắn ta lại, bực bội nói: “Tôi nói không đi, lẽ nào anh cũng không thêm mấy câu à? Cứ cho là ra phố mua rau thì cũng phải cho người ta cò kè mặc cả chứ. Anh làm như Bá vương vậy, người ta phản bác một câu cũng không cho.”

Trong lòng nàng đang tức giận, dường như đã dốc hết bụng tức này nói ra ngoài, vẻ mặt Tần Miện không thay đổi, chỉ thấy môi hồng răng trắng của nàng ba la bô lô.

Cuối cùng, nói mệt rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Miện, phát hiện đối phương vẫn mang dáng vẻ chết tiệt kia, thăm dò hỏi thử: “Thế anh xin một ngày nghỉ giúp tôi, ngày mai tôi sẽ quay về đây, có được không?

Hai chữ lạnh băng đập vào mặt nàng: “Không được!”

Lạc Anh tức đến hỏng luôn, nhưng thấy trên khuôn mặt lạnh như một khối băng của thằng nhãi này chẳng có tí biểu cảm nào, biết là mình không thể chiếm nửa phần tiện nghi, trong lòng giận dỗi vô cùng, hận không thể xông lên đánh hắn một trận mới tốt.

Nhưng đổi cách nghĩ khác, tránh voi chẳng xấu mặt nào (2). Đừng nói là đánh không lại người này, chỉ nói cả đi cả về Mai viên thế nào cũng mất thời gian một ngày, cũng còn tốt hơn ngồi tù trong cung.

Hơn nữa, nếu đi ra ngoài thật rồi còn có thể không nghĩ ra cách ở lại à?

Biện pháp đều do người nghĩ ra, ví dụ như nàng thấy tính cách của tiểu thư Tần Trăn kia cũng mềm mỏng vô cùng. Đến lúc đó dùng chút kế, chẳng sợ nàng ta sẽ không cắn câu.

Nghĩ đến đây, nàng lại không khỏi cong khóe mắt, mừng thầm trong bụng.

Tần Miện nhìn nàng hệt như đang biểu diễn đổi mặt, trong lòng không kiềm được hối hận, không nên mạo muội đáp ứng yêu cầu của em gái như thế.

Con bé này rất quỷ quái, cũng không biết rốt cuộc là em gái đang nghĩ gì nữa, cứ phải cứng rắn muốn gặp Lạc Anh một lần. Đúng là làm cho người ta không hiểu nổi!

Lạc Anh không kiên trì nữa, rõ ràng lưu loát:

“Được rồi, tôi đi cùng với anh. Nhưng mà anh phải chuẩn bị cho tôi một cỗ kiệu thật tốt. Bên ngoài trời rét lạnh, tôi mới không muốn ngồi xe ngựa đi về đâu.

Yêu cầu này không khó, sau khi Tần Miện đáp ứng, nàng lại nói:

“Còn nữa, anh đi lầu Thiên Hương đặt mua một mâm thức ăn ngon đến Mai viên. Tôi đi gặp em gái anh, anh cũng không thể để tôi rỗng bụng chứ hả.”

Mùi vị lần trước đi ăn ở lầu Thiên Hương thật sự quá ngon, nàng vẫn luôn nhớ thương đấy. Hôm nay vừa vặn có thể chỉnh tên đầu to này, còn có thể đỡ thèm, một công đôi việc.

Nghe xong, Tần Miện không khỏi nhíu mày.

Thân thể Tần Trăn yếu đuối, ẩm thực hàng ngày đều phải cẩn thận vô cùng, chưa bao giờ ăn đồ ở ngoài.

Nhưng mà, thiếu nữ ngổ ngáo này, nếu không đồng ý thì có khi nàng lại đưa ra yêu cầu quỷ quái nào nữa.

“Được!”

Hắn ta cũng đáp ứng việc thứ hai này rồi.

Thấy hắn đồng ý, Lạc Anh hớn hở mặt mày, thuận tiện nói tiếp: “Việc thứ ba ý mà…..”

Vốn là nàng muốn chọc tức hắn, quả thực Tần Miện mắc bẫy.

“Lạc Anh cô nương đừng có quá phận!”

Thấy hắn giận tái mặt, ngược lại, Lạc Anh cao hứng.

Nàng giơ ba ngón tay ra vẫy trước mặt hắn, hết sức hả hê:

“Việc thứ ba, anh phải đối xử lịch sự với tôi chút. Nói sao thì tôi cũng là khách mà anh em nhà anh mời đến, lẽ nào anh cứ trưng cái bản mặt xị kia ra để đãi khách nhà anh à?”

Tần Miện tự nhận là tu thân dưỡng tính cũng không tồi đâu, nhưng gặp phải cô gái vô lý lại gian xảo này thật sự như lửa bị đổ thêm dầu.

Hắn ta đè nén gân xanh đang giật trên trán lại, nhẫn nhịn phiền não trong lòng: “Được!”

Thấy rõ ràng là hắn ta tức giận đến nỗi mặt tái mét, lại vẫn mềm mỏng với mình, tâm trạng của Lạc Anh tốt lên ngay lập tức.

Nàng mới mặc kệ hiền lương thục đức cái gì, lễ nghi khiêm nhượng cái gì. Rõ ràng mình đã tức muốn chết rồi, sao phải nghẹn như thế?

Quả thật là Tần Miện đang tự nén thuốc súng cho chính mình. Dù sao nàng đang không thoải mái, cũng không định để cho người khác thoải mái. Mà giờ thấy dáng vẻ hắn như thế giống hệt như cục tức trong lòng mình đã rời sang bên đấy. Tức nghẹn trong lòng đã thoáng hẳn ra rồi.

“Thế thì đi thôi.”

Nàng tết tóc rất tùy tiện, không hề cẩn thận như lần đầu tiên gặp mặt, lại quay về với tướng mạo sẵn có. Nhìn có vẻ như rất thoải mái, không nói đến đi đường nhẹ nhàng khoan khoái, trong miệng còn ngâm nga một tiểu khúc.

Tần Miện đi đằng sau thấy được, mặc niệm trong đáy lòng: chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, cổ nhân không lừa ta tí nào!

~~~~~~~~~~

Ngát dịch

(1) “Hoàn bích quy Triệu”: Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.) (Vtudien) Ở đây mình không muốn ví Lạc Anh như đồ vật nên không dùng.

(2) “Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy”: hảo hán không ăn thiệt thòi trước mặt.