Ta Bị Yêu Ma Nuôi Nhốt

Chương 19: Khách không mời mà đến



Dịch: Hoàng Hi Bình

Nguồn: bachngocsach


***

Sáng sớm, Không Ninh tỉnh lại từ trên chiếc giường cưới đỏ thẫm, bên gối lại trống rỗng.

Sau khi súc miệng rửa mặt xong, bèn nhìn thấy nương tử mặc váy tím bưng mâm đựng 2 hai chén cháo nhỏ và 1 dĩa dưa muối bước vào.

Cặp vợ chồng son trải qua một bữa sáng như thế.

Tô Nghiên trong chiếc váy màu tìm ngồi đối diện Không Ninh, cùng Không Ninh húp cháo, ăn dưa muối. Dưới ánh ban mai dịu nhẹ, nhìn thế nào cũng chỉ là một cặp vợ chồng son yêu thương thắm thiết.

Nhưng lúc Không Ninh rời nhà, yêu nữ dựa ở cạnh cửa lên tiếng.

"Phu quân, đêm nay nha môn chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Phu thê chúng ta vừa mới thành hôn, nếu chàng mỗi đêm đều ngủ ở bên ngoài, Nghiên Nhi sẽ rất cô đơn."

Không Ninh dừng chân, không quay đầu lại nói: “Ta biết."

Kéo con ngựa hồng gầy nhom ra sân, Không Ninh chào tạm biệt cha mẹ đang hóng mát dưới cây hòe, rồi cưỡi ngựa rồi khỏi Ngõ Cây Hoè.

Sáng sớm Huyện Sơn Lan rất yên bình, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng mở cửa từ sớm, thỉnh thoảng vang lên tiếng rao của người bán hàng rong. Những người bán rong buôn may bán đắt, đã đẩy xe rời khỏi chợ sớm.

Ánh nắng vẫn chưa gay gắt, đây là trong thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.

Chỉ thêm mấy canh giờ nữa, đến chính ngọ, trên đường sẽ không còn bóng người nữa, ánh nắng gay gắt sẽ khiến cho tất cả mọi người tránh còn không kịp. Phải đến tận khi mặt trời lặn xuống đằng tây, gần sát hoàng hôn, trong thành mới có thể lần nữa náo nhiệt.

Công việc thường ngày của đám bổ khoái Không Ninh cũng là ngồi trong nha môn hóng mát, đánh bài, thỉnh thoảng đi ra phố tuần tra. Nhưng trong ánh nắng mùa hè chói chang, cho dù bọn bộ khoái trốn trong nha môn lười biếng, Huyện thái gia cũng sẽ không nói gì.

Dù sao Huyện Sơn Lan nhỏ bé rất yên bình, dân phong thuần phác, chưa bao giờ xảy ra án mạng, chỉ hàng năm có vài người mất tích mà thôi.

Tất cả mọi người tập mãi thành quen, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ai có thể ngờ trong huyện thành thái bình hẻo lánh lại có cả đống yêu ma quỷ quái?

Cưỡi ngựa hồng gầy nhom xuyên phố qua hẻm, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Không Ninh, hắn cũng cười đáp, nhưng lại thầm thở dài.

Giờ khắc này hắn, đột nhiên tán đồng câu nói của yêu quái trong nhà.

"... Vô tri, ngược lại là hạnh phúc lớn nhất."

Nếu như mình không cưới yêu quái về nhà, bị đẻ một đống yêu trứng trong bụng. Nếu hắn không biết gì về yêu quái, sẽ vẫn mà hạnh phúc sống cuộc đời bình thường trong huyện thành nhỏ bé này, diễn vai "bổ khoái trẻ tuổi tiền đồ xán lạn" này của mình.

Nhưng hạnh phúc của gia súc vô tri, thật sự là "Hạnh phúc" sao?

Không Ninh cưỡi ngựa hồng đi vào nha môn, bắt gặp ban đầu Trương Vinh đang điểm mão.

Hôm nay là lần cuối cùng Trương Vinh điểm mão ở nha huyện Sơn Lan.

Huyện thái gia mặc quan phục chủ trì nghi thức tống biệt, hậu viện huyện nha khá náo nhiệt. Thậm chí ngay cả lão Huyện thừa rất ít xuất hiện ở nha môn cũng tới để tống biệt Trương Vinh.

Sau một đêm chuẩn bị, Trương Vinh dẫn người áp giải hai cái xác của yêu ma rời đi. Đồng hành còn có tên nghiện cờ bạc Thạch Quý.

Người này dù sao cũng là nhân chứng quan trọng trong vụ Yêu Ăn Hồn, cũng phải đưa đến Phủ Hà Gian.

Còn Ma Lục quấn đầy băng thì ngồi trong góc, ánh mắt phiền muộn nhìn vào cái xác yêu ma giữa đám người. Vị đại quan nhân thanh lâu ngày thường to mồm nhất, hôm nay lại yên lặng khác thường.

Gã từng thỉnh cầu với Huyện thái gia, muốn dùng tiền mua xác của Quỷ Anh mang về an táng. Nhưng trước lời khẩn cầu kỳ quặc như vậy, đương nhiên bị Huyện thái gia bác bỏ.

Tuy nhiên Huyện thái gia thương hại hắn, lúc luận công ban thưởng thưởng thêm cho gã 5 lượng bạc, trấn an cao thủ số hai nha môn.

Một bổ khoái nhỏ bé như Ma Lục, cả Lại cũng không phải. Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng đâu dám làm trái mệnh lệnh của Huyện thái gia.

Cuối cùng, trước sự vui vẻ tiễn biệt của mọi người trong nha môn, Huyện thái gia tự mình đốt pháo trúc, vui vẻ tiễn mười bổ khoái cùng Trương Vinh áp giải xác của yêu quái rời thành.

Huyện Sơn Lan vô cùng hẻo lánh, lộ trình đến Phủ Hà Gian mất khoảng mười mấy ngày. Hơn nữa đến Phủ Hà Gian còn phải giao thiệp với bên kia, đi đi về về, mười bổ khoái này chắc sẽ không về kịp dịp Tết Trung Nguyên.

Mà nỗi lo trong lòng của Không Ninh, càng lúc càng nhiều.

Huyện Sơn Lan nhỏ bé mà đã quần ma loạn vũ, vậy còn bên ngoài rộng lớn thì sao? Liệu có phải càng nhiều yêu ma hơn? Mười bổ khoái này có thể trở về an toàn không?

Nhìn theo bóng lưng của đám bổ khoái Trương Vinh dần xa, Không Ninh nhịn không được lén thở dài.

Nhưng giờ hắn cũng chỉ là Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó bảo toàn, không thể quan tâm những đồng liêu này.

Mà sau khi Trương Vinh rời đi, chức khoái ban đương nhiên giao cho Không Ninh quản lý.

Huyện Sơn Lan rất nhỏ, tin tức này nhanh chóng lan rộng. Không Ninh đi đâu, mọi người đều sẽ không gọi hắnlà "Ninh gia" nữa, mà là nhiệt tình gọi "Ninh bổ đầu".

Đổi lại là quá khứ, Không Ninh còn có thể vui vẻ.

Nhưng hắn hôm nay, thực sự cười không nổi.

Yêu quái trong nhà chính là bóng ma đè ở trên đầu hắn mãi không chịu tan biến, khiến hắn cười không nổi.

Nhưng những người khác tự nhiên không biết chuyện này.

Sau khi ban đầu Trương Vinh đi rồi, huyện nha lại yên ắng như ngày xưa.

Đám bộ khoái trực ban hằng ngày điểm mão, sau đánh bài, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng tụ tập đi Xuân Phong Lâu uống rượu có kỹ nữ hầu, nghe hát.

Trong thời đại thiếu thốn phương thức giải trí, nghe hát uống rượu đã là trò giải trí xa xỉ nhất trong cái huyện thành nhỏ bé này.

Ma Lục trầm cảm suốt mấy ngày nay, có người nói mỗi tối đều gặp ác mộng. Sau đó gã quyết định, muốn lãng tử quay đầu, không đến thanh lâu nữa.

Gã dùng tiền tìm mấy bà mối nổi danh nhất huyện thành, mời bà mối giúp gã tạo dựng quan hệ, muốn cưới một cô gái đàng hoàng, thành gia lập thất, yên ổn sống qua ngày.

Mấy bà mối kia đương nhiên không muốn giúp, dù sao trong huyện thành này có ai không biết về danh tiếng của vị đại quan nhân thanh lâu này? Ai muốn gả con gái cho gã? Cho dù miễn cưỡng thành, lỡ sau này vợ chồng không hòa thuận, chẳng phải là đập chiêu bài của bọn họ?

Nhưng Ma Lục vẫn là một trong những bổ khoái không thể trêu chọc, mấy bà mối cuối cùng chỉ đành nhận tiền của Ma Lục, giúp gã bắc cầu dẫn lối.

Kết quả một trong những bà mối đó đã giúp Ma Lục tìm được một cô gái đàng hoàng có gia cảnh thanh bạch, trưởng bối trong nhà cô gái cũng không phản đối chuyện này, đồng ý muốn thử.

Nhưng sau khi Ma Lục gặp cô nương kia vài lần, đã bị đủ loại lễ nghi rườm rà làm cho đầu óc choáng váng. Hơn nữa hơn nửa tháng không được ngủ với đàn bà, lúc ở chúng với cô gái đàng hoàng lại không thể làm gì, cuối cùng đại quan nhân thanh lâu này lại bắt đầu đến Xuân Phong Lâu như cơm bữa.

Đồng thời kêu gào gì mà "nhà của lão tử chính là Xuân Phong Lâu! Đi Xuân Phong Lâu không phải đi kỹ viện, là về nhà! Về nhà có gì đáng xấu hổ? Các ngươi mỗi ngày không trở về nhà sao?"

Cuộc hôn sự còn chưa bắt đầu, cứ như vậy chấm dứt vĩnh viễn.

Chuyện này trở thành một chuyện cười trong nha môn, mọi người đều coi đây là trò cười.

Cuối cùng, Ma Lục không thể không mời mọi người đến Túy Tiên Lâu ăn một bữa, chuyện này mới im xuống.

Túy Tiên Lâu rất gần huyện nha, là nơi chúng bộ khoái thường xuyên lui tới. Bọn Không Ninh ngồi trong nhã gian, nghe Ma Lục phàn nàn nữ hài coi mắt kia nhạt nhẽo cỡ nào, tất cả đều cười đau cả ruột.

Người ta là thiếu nữ đoan trang, sao có thể phong tình vạn chủng như cô nương trong thanh lâu... Ma Lục này, cũng quá vô lý rồi.

Không Ninh ngồi ghế chủ tọa bên cửa sổ, nhìn các vị đồng liêu uống rượu vui vẻ, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy người Trương Vinh áp giải xác của yêu quái rời khỏi Huyện Sơn Lan đã mười ngày.

Mấy ngày nay, Không Ninh luôn chờ sương trắng trong hũ đen thần bí tích đầy, xem ra có vẻ sắp đầy rồi. Không bao lâu nữa Không Ninh có thể sử dụng công năng tìm kiếm của hũ đen thần bí.

Nhờ vậy nên tâm tình của Không Ninh tốt lên rất nhiều. Ngay cả nữ yêu cứ tủm tỉm cười trong nhà cũng không còn ghê tởm như trước.

Nghĩ tới đây, Không Ninh giơ đũa lên, muốn gắp đồ ăn. Nhưng đúng lúc này, trong nhã gian đột nhiên bay tới một mùi thơm nhàn nhạt.

Ân? Mùi thơm?

Không Ninh hoảng hốt, ý thức lập tức tỉnh táo.

Lần này hắn thậm chí không cần hũ đen thần bí bảo vệ, yêu lực lưu chuyển, lập tức giải trừ huyễn thuật trong nhã gian.

Hắn thấy huyễn thuật này rất sơ sài, kém xa thiên phú thần thông tinh diệu như hoa trong gương, trăng trong nước của Mộng Mô.

Nhưng đám đồng liêu thì không lợi hại bằng Không Ninh, lúc này tất cả đều ngủ mê mang. Hoặc gục trên bàn, hoặc ngửa đầu ra đằng sau dựa vào ghế, tất cả đều ngủ say khò khò.

Mà cửa nhã gian lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Một cô gái trẻ bước vào, nhìn thấy Không Ninh ngồi bên cửa sổ nhìn chòng chọc mình, không bị huyễn thuật ảnh hưởng, cô gái cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu nói:

"Không hổ là cao thủ có thể dùng thân thể của người phàm, chém giết yêu ma... bổ đầu Không Ninh, Uyển Nhi xin có lễ."

Thiếu nữ mặc chiếc váy cổ trang màu trắng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, lưng đeo một thanh cổ kiếm cúi chào* Không Ninh, rất lễ phép.

* phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực

Mặc dù Không Ninh thấy thiếu nữ chào rất kém, thậm chí chào còn tệ hơn cả bà vợ to khoẻ của Thạch Dũng...

Khó hiểu nhìn thiếu nữ trước mặt, Không Ninh hỏi: “Cô nương là người từ đâu tới?"

Thiếu nữ trước mắt, lai lịch cổ quái, nhưng không có bất kỳ địch ý nào. Khí tức trên người của đối phương, hoàn toàn khác với yêu ma mà Không Ninh từng tiếp xúc.

Loại tính tình chính trực, ngay thẳng, khiến người ta nảy sinh hảo cảm... chẳng lẽ chính là tu hành giả trong truyền thuyết?

Ánh mắt của Không Ninh lập tức tràn đầy nhiệt huyết.

Lẽ nào Huyện Sơn Lan bị yêu ma tàn sát bừa bãi, rốt cục có tu hành giả qua đây trảm yêu trừ ma?

Vậy chẳng phải phải nói, hắn không cần sợ yêu quái trong nhà nữa? Có thể sớm thoát ly khổ hải?