Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 2: Vậy mà sống?



Edit: Yne | Beta: Tôm

Vì muốn biết là thật hay giả, mọi người bắt đầu chen lấn nhau, tay chân sờ soạng người Phương Nhị xem có còn thở hay không.

“Tim vẫn đập!” Bọn họ kinh ngạc kêu lên, Trương Lục Nương vui mừng đến độ khóc không thành tiếng.

Đợi tới khi nàng nhớ ra phải nói lời cảm tạ thì nữ tử bạch y kia đã biến mất.

Nàng quay đầu lại nhìn tượng Tam Thanh thì trên đó đã trống rỗng, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lùng.

Hình ảnh này khiến các thôn dân đều lạnh sống lưng, may mà bọn họ đông người nên tạm thời không cuống lên vì sợ.

“Có lẽ lần này gặp được người không tầm thường rồi.” Tất nhiên là trong lòng bọn họ lại nghiêng về việc đó không phải con người hơn.

“Chúng ta vẫn nên đưa Phương Nhị xuống núi trước, rồi gọi Trịnh lang trung tới xem thử.”

“Đúng đúng, đừng để khó khăn lắm mới sống lại thì…”

“Câm miệng!”

“Mau đi!”

Mọi người miệng năm miệng mười, nâng Phương Nhị ra khỏi đạo quan.

Huynh đệ hai nhà Trương Phương lúc này mới chú ý tới bọn họ, cũng không còn đánh nhau nữa.

“Lão nhị?” Đại ca Phương gia thò đầu tới muốn xem xác của đệ đệ mình có làm sao hay không thì bị các thôn dân ngăn lại: “Xuống núi trước đã, chuyện còn lại để sau hẵng nói.”

Phương Đại thấy mọi người đều nhỏ giọng để nói chuyện, đang định hỏi bọn họ làm trò gì, tiểu đệ đứng cạnh đã kéo tay hắn, nuốt nước miếng nói: “Đại ca… Nhị ca hình như đang thở…”



Sau khi đoàn người xuống núi thì lập tức mời thầy lang, những người còn lại dỡ bỏ linh đường, việc này khiến cả thôn làng vốn không lớn nhanh chóng sáng đèn lên.

Khi biết tin Phương Nhị chết đi sống lại, mọi người đều nhìn về phía nhà Phương Nhị với vẻ nghi ngờ.

Ai ngờ bọn họ vừa tới cửa đã thấy Phương Nhị nằm trên giường bỗng nhiên mở hai mắt, ngay lúc đó, dường như có một dòng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu của từng người, khiến bọn họ không ngừng run rẩy.

“Phương, Phương Nhị?” Ban sáng bọn họ đều chính mắt chứng kiến Phương Nhị được đưa vào quan tài, nhưng bây giờ… thật sự sống lại rồi?

Phương Nhị ở bên trong dường như nghe thấy bọn họ gọi tên hắn, nhìn bọn họ không hề chớp mắt như đang chào hỏi.

Hành động này của hắn khiến mọi người chắc chắn, Phương Nhị thật sự đã sống lại.

Mặc dù bọn họ vẫn không thể tin được việc người chết còn có thể sống lại, nhưng bây giờ chẳng còn ai sợ hãi như hồi nãy nữa, bọn họ muốn vào trong để nghe ngóng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Đợi tới khi đại ca Trương gia nói rõ mọi chuyện, toàn bộ người ở trong lẫn ngoài đều chìm vào im lặng.

Đúng lúc này, đám người kéo đến đột nhiên có người mở miệng: “Ta nhớ ra rồi! Hôm qua lúc hái thuốc xong, lúc xuống núi có ghé vào đạo quan đó để tránh mưa, lúc rời đi Phương Nhị còn cúng bái cho đạo quan một cái bánh. Đừng bảo rằng chính thứ này đã giúp Phương Nhị sống lại?”

“Tránh mưa gì?” Có người dò hỏi.

Thế là người nọ lại kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Mọi người nghe xong đều thấy cũng không phải là không thể tin được: “Tòa đạo quan đó đã mấy chục năm không có người cúng bái, Phương Nhị vừa cúng đã được các vị Tam Thanh ghi nhớ cũng không có gì lạ.”

“Đúng thế, người thành thật cũng có phúc của người thành thật, ông trời đều thấy hết.”

Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, đợi tới lúc trời sáng, tin Phương Nhị chết đi sống lại đã đi khắp làng trên xóm dưới.

Những người tới xem thử Phương Nhị có thật sự còn sống hay không nhiều tới mức gần như đạp vỡ cửa nhà Phương gia, đồng thời cũng có rất nhiều người tò mò chạy lên tòa đạo quan trên núi, xem thử nơi này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ không, có linh nghiệm hay không.

Nhưng khi bọn họ tới đó thì tòa đạo quan rách nát này vẫn như vậy, không có gì khác lạ cả, cỏ dại mọc thành bụi trước sân, gạch ngói thì vỡ nát, bên trong trống rỗng.

Có vài người ôm hy vọng, ngồi chờ tới tận buổi tối, muốn thử xem cao nhân có xuất hiện vào ban đêm hay không.

Một đêm trôi qua, ngoại trừ trên người có thêm mấy vết sưng do bị muỗi cắn thì bọn họ không thấy gì cả.

Mấy ngày tiếp theo, tòa đạo quan rách nát này thường xuyên có người tới thăm, nhưng tất cả đều giống lần đầu, không ai tìm được gì cả.

Đúng lúc này, Phương Nhị dưỡng thương mấy ngày cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện được, mà câu đầu tiên hắn nói lại là bảo huynh đệ nhà mình đi báo quan.

Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra Phương Nhị không phải chết ngoài ý muốn mà là bị người ta sát hại.

“Hôm ấy sau khi ta bán thảo dược, đại phu trong y quán thấy mấy quả dại trong giỏ của ta, nói rằng đây là dược liệu hiếm thấy, dùng năm lượng bạc mua lại. Lúc trở về, ta trượt chân ngã xuống sườn núi, đang định bảo Phương Lượng kéo lên, thì ai ngờ hắn lại nhảy xuống, cầm tảng đá đập lên đầu ta…” Nói tới đây, mặt Phương Nhị hiện lên vẻ sợ hãi và căm hận.

Nỗi ám ảnh lúc chết đi không vì sống lại mà biến mất, cho nến hắn mới nôn nóng muốn kẻ giết người có thể bị pháp luật trừng trị.

Sau khi Lý chính biết chuyện, lập tức dẫn người tới nhà Phương Lượng.

Nhưng khi bọn họ đến thì đã trễ rồi, Hai ngày trước Phương Lượng đã rời khỏi thôn, tới giờ vẫn chưa trở về.

Cuối cùng, vụ án này phải bàn giao lại cho quan phủ, đồng thời vì chuyện Phương Nhị chết đi sống lại mà khiến toàn bộ huyện thành ồn ào một phen.

Hai ngày sau, Phương Lượng bị bắt mang về quy án, tòa đạo quan rách nát ở núi Nhạn Quy cũng nổi tiếng sau vụ này.

Nhưng biết là một chuyện, có người tới dâng hương cúng bái hay không lại là chuyện khác.

Phần lớn mọi người đều chỉ xem như chuyện lạ thôi, sau một thời gian thì đạo quan rách nát vẫn là đạo quan rách nát, không còn người nào tới thăm, cùng lắm cũng chí có người dân dưới chân núi mỗi khi đi hái thuốc sẽ tiện đường mang theo ít đồ cúng, cầu cho chuyến đi thuận lợi.



Phương Nhị nằm trên giường khoảng bảy ngày mới có thể bước xuống được.

Hiện giờ cũng không còn ai vây xem hắn nữa. Mọi người đều vội vã công việc ngày thường, sự tò mò cũng đâu giúp bọn họ có cơm ăn, chuyện lạ xem một chút thì được, không thể ngày nào cũng xem.

“Gạo mới năm nay đâu?” Phương Nhị còn chưa lấy lại sức khỏe như trước, mỗi lần đi đường đều phải vịn vào thứ gì đó mới đứng vững được.

“Phơi khô rồi thì đặt trong kho, còn chưa phơi thì ở phòng bên cạnh.” Trương Lục Nương thấy hắn đi về phía nhà kho, vội vàng chạy theo hỏi: “Chàng tìm làm gì?” 

“Ta phải lấy gạo mới năm nay nấu thành cháo, dâng vào đạo quan.” Phương Nhị nói một câu khó hiểu.

“Đạo quan? Không phải trong đó không có ai à?” Trương Lục Nương hỏi, ngày hôm sau khi phu quân nàng sống lại, nàng đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon để dâng vào đạo quan, nhưng mãi tới khi tất cả đồ ăn đều bị hư thối hết cũng không có người tới ăn.

“Ai nói không có.” Phương Nhị lấy từ trong kho ra ba đấu gạo mới: “Số gạo này tự ta sẽ giã, nàng đến chỗ cái giếng dưới cây đa lấy nước về đây.”

Suy nghĩ của Trương Lục Nương vẫn còn đắm chìm vào câu đầu của phu quân: “Ý chàng là…” Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh vào đêm đó, thầm rùng mình, lập tức nói: “Ta đi lấy ngay.”

Nàng không hỏi lý do, nhưng lại mơ hồ cảm thấy phu quân đã biết một vài chuyện mà người khác không biết…

Gạo mới thu hoạch nhanh chóng được đổ đầy nước giếng ngọt lành rồi nấu thành cháo, không thêm bất kì nguyên liệu nào khác, chỉ mỗi mùi hương của gạo thôi đã đủ khiến người ta thấy thích rồi.

Tới khi nấu nhừ tới mức hiện lên chút váng dầu thì Trương Lục Nương mới tắt lửa, đợi cháo nguội hơn chút thì lấy ấm sành đựng cháo rồi bọc lại bằng vải bông, tranh thủ theo phu quân lên núi vào lúc chiều tà.

Đường núi vốn gập ghềnh nhưng hai người họ lại đi rất thuận lợi.

Lúc tới trước đạo quan, cửa lớn đã mở ra như nghe thấy tiếng, nữ tử bạch y âm thầm biến mất ngày hôm đó lại xuất hiện.

“Tam cô nương.” Phương Nhị cung kính gọi một tiếng, sau đó dâng cháo cho nữ tử bạch y: “Cháo ngài muốn đã nấu xong.”

Nữ tử bạch y nhận lấy cháo, xoay người đi tới trước tượng Tam Thanh. Phu thê Phương Nhị không dám đi theo, chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Một hồi sau, nữ tử bạch y trở lại, Phương Nhị vội vàng hỏi: “Quan chủ… có vừa lòng không ạ?”

Nữ tử bạch y cong khóe môi, dường như muốn mỉm cười nhưng cuối cùng lại thất bại, chỉ cứng ngắc nói: “Hai người, vào trong.”

Phu thê Phương Nhị nhanh chân đi vào trong đạo quan, được nữ tử bạch y dẫn tới sau tượng Tam Thanh.

Phía sau tượng Tam Thanh còn có một món đồ trang trí màu đen. Bọn họ loáng thoáng thấy một bóng người sau bức bình phong, nhưng lại không nhìn rõ được.

“Cháo không tệ.” Tiếng nói từ phía sau bình phong truyền tới, nghe thì có lẽ là của nữ tử nhưng lại có chút thô ráp, dù không chói tai nhưng vẫn khiến người ta căng thẳng.

“Ngài thích là tốt rồi.” Phương Nhị vội vàng cúi đầu.

Nữ tử hơi ngừng một chút, tiếp tục nói: “Bảy ngày sau sẽ có người tới tìm ngươi. Ngươi chỉ cần nói với bọn họ, vào giờ Tý tới hồ Phong Thủy gọi to tên người bọn họ muốn tìm ba tiếng thì sẽ tìm được. Nếu bọn họ lại tới tìm ngươi lần nữa, ngươi cứ bảo bọn họ tới đạo quan.”

“Vâng.” Phương Nhị lập tức đáp.

“Nhớ kỹ, các ngươi xuống núi đi.”

Phương Nhị cùng với thê tử vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, nữ tử mới uống hết chỗ cháo còn lại, nói tiếp: “Mùi vị của trần thế đúng là làm người ta hoài niệm.”

Nữ tử bạch y từ bên ngoài đi vào nói: “Không phải ngài, không nếm được, mùi vị sao?”

“Sắp được rồi.”



Sau khi phu thê Phương Nhị về tới nhà, Phương Nhị nhìn thê tử, muốn nói lại thôi.

Trương Lục Nương cũng nhận ra, nàng hiểu ý nói: “Nếu không thể nói thì không cần nói cho ta biết đâu.”

“Không phải là không thể nói.” Phương Nhị gãi đầu: “Chỉ là không biết phải nói từ đâu.”

“Vậy thì ngươi chỉ cần nói phần quan trọng thôi, sao ngươi lại quen biết vị cô nương bạch y kia?” Còn biết quan chủ phía sau bức bình phong.

Phương Nhị nói: “Hôm đó sau khi ta bị Phương Lượng hại chết, hồn phách rời khỏi thân thể, trong lúc mơ màng thì bay tới đạo quan trên núi. Chính vị Tam cô nương đã dẫn ta vào trong đạo quan gặp chủ nhân, ừm, là người sau bình phong ấy, nàng nói rằng đạo quan đó về sau là của nàng, bảo ta cứ gọi nàng là quan chủ là được. Quan chủ cho ta cơ hội sống lại, nhưng ta phải phụ trách thức ăn bảy bảy bốn mươi chín ngày của nàng. Giờ thì còn bốn mươi bảy.”

Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng nói chung là hắn vẫn rất vui lòng thực hiện trách nhiệm này.

Trương Lục Nương nghe xong thì tức giận liếc nhìn phu quân một cái: “Chỉ bằng tay nghề của chàng thì đừng nên làm, về sau để ta, chàng chỉ cần kiếm tiền là được.”

“Nghe nương tử cả.” Phương Nhị chạm nhẹ trán vào thê tử: “Vậy về sau, tính mạng của phu quân là do nàng tặng.”

Mặt Trương Lục Nương đỏ bừng: “Không biết xấu hổ.”

Phu thê vô cùng mặn nồng.

Về sau, tối nào phu thê Phương Nhị cững mang thức ăn lên núi.

Hành động của bọn họ tất nhiên sẽ bị thôn dân phát hiện, thế là về sau, tin đồn Phương Nhị có thể thấy được quỷ thần được truyền đi khắp nơi, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn cũng trở nên quái lạ.

Khoảng bảy ngày sau, Phương Nhị vừa về nhà với thê tử thì thấy có người tới tìm mình.

Ngay lúc nhìn thấy bọn họ, trong đầu Phương Nhị lập tức hiện lên suy nghĩ, lời quan chủ nói đã ứng nghiệm rồi.