Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 238: Quang Chi Nghê Thường



Không sai, trước mắt họ hiện giờ chính là một vị Nữ Thần sạch sẽ, thánh khiết không nhuốm bụi trần, trông tựa như một vầng húc nhật cửu sắc xuất hiện giữa màn đêm tăm tối, ban phát ánh sáng đẹp đẽ của mình cho mọi sinh linh bên dưới.

Nàng sở hữu một đôi cánh, một mái tóc cửu sắc cùng một tà váy áo thật dài, trông tựa như những vầng tinh hà rực rỡ đang vắt ngang bầu trời. Đôi mắt nàng màu hoàng kim ngập tràn ánh sáng linh khiết cùng nhu hoà, thanh minh lại ấm áp, hoà cùng với vẻ đẹp tuyệt thế và khí chất trang nghiêm bất khả xâm phạm, tất cả chúng như biến nàng trở thành tuyệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hoá.

Đẹp đến không thở nổi, cũng là đẹp đến không cách nào nhìn thẳng.

Sau khi hoàn toàn thành hình, Nữ Thần vẫn yên lặng mà đem ánh mắt của mình đánh giá qua chiến trường trước mặt. Mãi đến khi nhìn thấy nữ thủ lĩnh cương thi đang điên cuồng thôn phệ cắn nuốt sinh khí, vẻ mặt hiền từ của nàng mới hơi thay đổi một chút.

"Mau rời khỏi đây đi, không còn chuyện của các ngươi nữa" Nữ Thần cất lời, thanh âm êm tai tựa tiếng trời.

Lời nói của Nữ Thần mang theo một loại công hiệu thần diệu, gần như có thể chữa trị tâm hồn, tạo động lực cho người nghe làm họ cảm thấy an tâm, đồng thời cũng khiến cho họ vô thức tin phục vào mọi mệnh lệnh của nàng.

Nhận thấy những người sống sót đã bắt đầu rút lui, Nữ Thần cũng không buồn nói nhiều nữa, lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Thấy con mồi đã bỏ chạy hết cả, nữ thủ lĩnh cương thi liền thuận theo bản năng mà qoay đầu lại, dùng sức gầm lên một tiếng đầy khát máu khiến cả đại địa đều muốn chấn động: "Gào!"

Thấy vậy, Nữ Thần chỉ mỉm cười rồi chậm rãi rút ra một thanh trúc, thật nhẹ nhàng và phiêu miểu vạch ra một luồng sáng, tựa như một đạo kiếm quang bay thẳng về phía nữ thủ lĩnh cương thi.

"Đường Khả Tâm, tuy rằng ta không thể vãn hồi những tổn thương trong quá khứ lại cho ngươi. Thế nhưng, ta vẫn có thể giúp ngươi một chuyện... Đó chính là giải thoát cho ngươi ngay bây giờ" Nữ Thần khe khẽ thì thào.

Nữ thủ lĩnh cương thi tựa như không nghe thấy gì, chỉ lại lần nữa gầm lên một tiếng rồi tựa như một con dã thú mà chạy thẳng về phía Nữ Thần. Bằng mắt thường, ai ai cũng có thể thấy được thứ oán niệm ngút trời đang không ngừng toé ra từ bên trong đôi mắt đỏ rực như máu đó.

"Dễ cắn câu thật, xem ra ngươi đã thật sự không còn là bản thân rồi ha..."

Dứt lời, Nữ Thần liền nhẹ nhàng vặn xoắn thanh trúc, từ đó rút ra một lưỡi kiếm sắc bén đã thấm nhuần lực lượng của tinh thần thiên ngoại. Thoạt nhìn, thanh kiếm trúc này tuy rất đơn giản nhưng bản thân nó lại nội hàm kiếm ý như hải, thần uy như ngục, tinh quang sống động, dường như có thể rạch đôi bầu trời!

Roạt~

Kiếm quang lạnh lẽo đột nhiên loé lên từ trên lớp màn sương đen kéo dài xuống tận mặt đất, khiến cho mảnh không gian này tựa như vừa bị một loại lực lượng cường đại nào đó cắt chém làm đôi. Kết quả là chỉ trong một chiêu duy nhất, Nữ Thần đã chém thân thể của nữ thủ lĩnh làm hai đoạn, cắt đứt toàn bộ sinh cơ, làm cho bộ thân thể này hoàn toàn chết đi.

Tiên Cảnh thật là mạnh, nhưng quá trình chết đi cũng được tính là rất nhanh. Nguyên do đằng sau không phải vì nữ thủ lĩnh cương thi quá kém cỏi, mà là do Nữ Thần đã trở nên mạnh ngoại hạng, không những thế còn sở hữu khả năng áp chế về mặt thuộc tính, từ đó đưa nữ thủ lĩnh vào trạng thái bất lợi toàn diện.

Thu kiếm trở về, Nữ Thần bước đến bên cạnh thi thể của nữ thủ lĩnh, đôi tay nhanh chóng thi pháp, đem một sợi lông vũ chín màu của mình rót vào mi tâm của cỗ thi thể đã không còn nguyên vẹn.

Không lâu sau đó, con ngươi của phần trên cỗ thi thể kia đã dần lấy lại ánh sáng. Tuy nhiên, sắc thái biểu cảm đầu tiên mà người đó lộ sau ra sau khi tỉnh táo lại không phải là vui mừng, càng không phải đau khổ, mà chẳng qua chỉ là một tiếng thở dài đầy phức tạp.

"Hắn vẫn không đến... Hay là hắn đã chết rồi? Không... Từ trạng thái này của ngươi, ta có thể đoán được hắn ta vẫn chưa chết" Đường Khả Tâm thật muốn khóc: "Vậy thì vì cái gì hắn vẫn không đến gặp ta? Dù sao thì ta đã sắp sửa chết thật rồi... Muốn gặp mặt lần cuối thôi cũng khó đến vậy sao?"

Nữ Thần khẽ lắc đầu mỉm cười: "Không đâu, hắn không đến đây là vì hắn vẫn đang đợi ngươi đấy... Vì vậy, hãy yên tâm nghỉ ngơi đi, đại sư tỷ của ta"

"Hi... Đại sư tỷ sao? Thì ra ngươi cũng có thể học được Cửu Bí giống như ta..." Đường Khả Tâm cười khổ: "Một đời này ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm, thậm chí cho đến lúc chết đi ta vẫn không ngừng tạo ra tội nghiệt... Đợi đến khi gặp lại, ta thật không biết liệu mình có dám nhìn thẳng vào mắt hắn hay không nữa..."

"Nhưng mà..."

Nói đến đây, Đường Khả Tâm ra sức vươn tay lên cao, dùng đôi tay khô gầy tựa như khúc củi của mình thử vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Nữ Thần Ánh Sáng: "Có những lời này của ngươi... Sư tỷ ta cũng cảm thấy vui rồi. Mặc dù trong lòng có hơi tiếc nuối cùng lưu luyến, nhưng sự thật là ta vẫn rất vui khi có thể chết trong vòng tay của ngươi, sư muội"

Nữ Thần Ánh Sáng trầm mặc, trông giống như có lời gì muốn nói nhưng lại thôi.

"Bất quá, trước khi đi... Ta có một thứ muốn tặng ngươi... Xem như là quà gặp mặt... Cũng như là quà li biệt" Đường Khả Tâm thở hổn hển lấy ra hai viên ngọc châu vùi vào tay Nữ Thần, giọng điệu có chút vội vàng nói tiếp: "Đây là Thánh Nhãn Trùng Đồng, cũng chính là đôi mắt đã làm nên thương hiệu của ta... Chỉ cần có nó bên cạnh, thi thoảng ngươi sẽ có thể nhìn thấy những hình ảnh đến từ tương lai mà không cần phải bói toán"

Nữ Thần khẽ gật đầu, không hề có ý định từ chối tiếp nhận món quà này.

"Còn bây giờ thì... Sư tỷ ta mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc cho khoẻ" Đường Khả Tâm vô lực mỉm cười, đôi mi dày cũng chậm rãi khép lại: "Này, mau ôm sư tỷ chặt thêm một chút... Nhưng cũng chú ý đừng để bản thân bị sư tỷ làm bẩn... Nha?"

"Được thôi" Nữ Thần đáp.

"Cảm... ơn"

...

...

Không lâu sau khi trận chiến kết thúc, tại bên trong Nguyệt Chi Trúc Lâm, Triệu Tử Long cũng dần cảm nhận được những biến hoá đang xảy ra bên ngoài. Quân đoàn cương thi nay đã không còn tấn công lũ lượt nữa mà lại chuyển sang trạng thái bất động, tựa như đang trở về với tập tính nguyên thủy của chúng vậy.

"Kết thúc rồi? Là thua hay là thắng?" Triệu Tử Long hết sức lo lắng.

Hạ Tây Dao lên tiếng đáp lời: "Hẳn là thắng đi. Thứ ánh sáng cửu sắc thần thánh lúc nãy chắc ngươi cũng nhìn thấy rồi nhỉ, Tử Long ca ca... Ta cảm nhận được bên trong ánh sáng đó chứa đựng lực lượng linh hồn của những người đã khuất đấy"

"Là ai mà có thể sở hữu quyền năng đó?" Triệu Tử Long hơi biến sắc.

Bắt linh hồn của những người đã chết phải phục vụ cho mình... Đây là chuyện chỉ cần nghe thấy thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi!

Hạ Tây Dao lắc đầu, biểu thị chính nàng cũng không biết đó là ai.

Một lúc sau, một chiếc lông vũ ánh sáng từ nơi đâu chậm rãi bay đến chỗ hai người. Sau khi đến nơi, nó ngay lập tức chuyển hoá thành nhân hình, cũng chính là vị Nữ Thần đã một mình chấm dứt trận chiến thảm khốc ngoài kia.

Cả Triệu Tử Long cùng Hạ Tây Dao ban đầu đều có hơi mê mẩn ngất ngây trước sắc đẹp của Nữ Thần. Tuy nhiên, sau một lúc nhìn kĩ, cả hai mới trừng to mắt ra mà thất thanh kêu lên: "Đại... Đại tỷ!?"

"Là ta" Nữ Thần khẽ gật đầu: "Thời gian không còn nhiều, ta cần bàn giao cho các ngươi một vài chuyện quan trọng"

Dứt lời, Nữ Thần liền bước tới điểm lên mi tâm Hạ Tây Dao, cười nói: "Đây là món quà cảm ơn mà tên kia đã cố ý nhờ ta để lại cho ngươi. Nó có thể giúp ngươi điểm hoá huyết mạch, thoát thai hoán cốt, từ đó trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết"

Tiếp đó, Nữ Thần lại vùi vào tay Hạ Tây Dao một đôi châu ngọc song sắc, thật thận trọng dặn dò: "Ngoài ra, trong lúc lột xác, ta hi vọng ngươi có thể đủ lớn gan cùng nhẫn nại để thay thể tròng mắt của mình bằng đôi châu ngọc này. Công dụng của nó như thế nào thì tự ngươi thể nghiệm, chỉ cần biết nó sẽ không bao giờ gây hại cho ngươi, thậm chí còn..."

Không đợi đối phương kịp nói hết, Hạ Tây Dao như đã hiểu ra ẩn ý của Nữ Thần, hai mắt lập tức sáng rực lên, dùng sức gật đầu tựa như gà con mổ thóc.

Bàn giao cho Hạ Tây Dao xong, Nữ Thần lại nhanh chóng chuyển sang chỗ Triệu Tử Long: "Nói cho ngươi biết, tên ngốc Kiếm Nhạc kia đã chết rồi, hơn nữa còn chết rất thể thảm, ngay cả mảnh xương cũng không còn sót lại"

Triệu Tử Long nghe những lời ấy tựa như sét đánh ngang tai, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể bất động ra đó với vẻ mặt bàng hoàng.

Đao to búa lớn xong, Nữ Thần lại mỉm cười vỗ đầu Triệu Tử Long một cái: "Biểu cảm không tệ, nhưng không sao đâu, vì linh hồn của hắn ta ở ngay đây này"

Giao cho Triệu Tử Long một khối hồn châu, Nữ Thần lại nói tiếp: "Nương theo di nguyện của những người kia, ta đã cố gắng cố định lại hồn phách của hắn... Chỉ cần tìm được cơ thể cho hắn trú ngụ tạm thời trong thời gian nửa tháng tới, như thế thì ngươi sẽ không phải lo chuyện hắn sẽ tiêu tán nữa"

"À, còn nữa, viên hồn châu này thật ra chính là viên Băng Hoả Lưỡng Nghi Châu mà các ngươi đã đưa cho ta nghiên cứu lúc trước. Sau khi được ta cải tạo, nó đã không còn bình thường nữa đâu, vì thế nhớ phải nghiên cứu sử dụng cho tốt"

Nắm lấy hồn châu trong tay, dần dần, Triệu Tử Long đã mơ hồ nhận ra một vấn đề rất lớn.

Vì cái gì những lời này của đại tỷ nghe giống như đang muốn cáo biệt vậy?

"Đại tỷ, ngươi định đi đâu sao?"

Nữ Thần trầm mặc, nhưng lại không hề phủ nhận những gì Triệu Tử Long vừa nói.

"Chúng ta... Có thể gặp lại không?"

"Không, vĩnh viễn sẽ không"

Lần này, Triệu Tử Long mới là người phải trầm mặc.

Hắn không ngu. Hắn biết rõ lí do tại sao đại tỷ lại tỏ ra quyết liệt đến như vậy.

"Đại tỷ..."

Không đợi Triệu Tử Long kịp nói thêm bất kì điều gì, hoá thân của Nữ Thần đã lập tức nổ tung thành cơn mưa lông vũ ngay trước mặt hắn cùng Hạ Tây Dao.

Cũng cùng lúc đó, tại khu trung tâm của di tích, một lưỡi kiếm khổng lồ phát sáng rực rỡ đang trùng thiên mà lên. Dưới sự điều khiển của Nữ Thần Ánh Sáng, lưỡi kiếm đó đã tạo ra một vết cắt dài trên bầu trời, trực tiếp phá tan lớp sương đen đã vây kín khu tử địa này biết bao nhiêu năm!

Màn sương đen tan biến, ánh dương cũng theo đó le lói tiến vào bên trong khu tử địa chết chóc, thiêu đốt toàn bộ chướng khí cùng cương thi, đem tất cả tà vật cùng oán niệm quay trở về với đất mẹ vĩ đại.

Tất cả mọi người, từ những người còn sống đến những người đã chết đều đã được giải thoát!

Dưới ánh nắng đã thật lâu chưa từng xuất hiện, thân thể của Nữ Thần đang từ từ trở nên mờ nhạt, trông giống như nàng đang sắp sửa biến mất khỏi thế gian này vậy.

Mặc cho những lời níu kéo cầu xin từ phía bên dưới, Nữ Thần chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Sương đen đã tan, bi kịch đã kết, người chết đã được giải thoát, và những người còn sống hãy mau chóng quay trở về tổ ấm của mình đi"

"Các thiên kiêu, hi vọng các ngươi hãy trân quý sinh mạng của chính mình"

Tiên âm vừa truyền ra, thân thể của Quang Chi Nghê Thường cũng triệt để biến mất khỏi thế gian. Từ nay về sau, có lẽ sẽ không một ai trên thế giới có thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng được nữa...

Không một ai...