Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 25: Đuôi chuột của Hệ Thống



Không lâu sau, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã kịp thời đến quảng trường trước khi buổi kịch xướng diễn ra.

Nơi này hiện tại đang tụ tập rất đông người, kể cả phàm nhân lẫn tu sĩ đều có mặt, mà phần lớn các tu sĩ có mặt ở đây đều là các tán tu du ngoạn tứ hải.

Tuy là thành phần người đến xem có chút hỗn tạp nhưng tràng cảnh lại không đến nỗi hỗn loạn cho lắm, dù sao thì đây cũng là năm mới, rất ít ai đi gây sự.

Mộ Khuynh Tiên nhanh nhẹn dẫn Lý Thuần Quân đến hàng ghế đầu ngồi xem. Mặc dù hắn có chút không hiểu tại sao nàng lại có thể dành được ghế đầu nhưng hắn cũng không để ý cho lắm, chỉ cần có thể ngồi xem là được rồi.

Sở dĩ Mộ Khuynh Tiên cùng Lý Thuần Quân có thể thuận lợi dành được vị trí đầu đều là do thập tam công công đang ở phía sau âm thầm động thủ.

Dẫu cho bản thân đang được tạm nghỉ, thế nhưng vì hạnh phúc của chủ thượng, thập tam công công đúng là dụng tâm lương khổ.

Mộ Khuynh Tiên ngồi sát bên cạnh Lý Thuần Quân, khoé miệng nhếch lên tiếu ý khuynh thành nhưng lại rất khó nhìn thấy.

Tuy nhiên, từ những cử chỉ của nàng mà suy đoán, hắn không khó để nhận ra là nàng đang rất thích thú.

"Đây là lần đầu tiên ta xem kịch, không biết sẽ có nội dung gì?" Mộ Khuynh Tiên cười hỏi.

"Trước tiên mau buông tay ta ra đã" Lý Thuần Quân dùng sức gạt tay nàng đi rồi mới trả lời: "Kịch có hài kịch cùng bi kịch, mà thường thì bi kịch sẽ chiếm số nhiều hơn. Tuy nhiên, hôm nay là năm mới, có lẽ người ta sẽ hạn chế diễn bi kịch đi"

Lý Thuần Quân nói là sẽ hạn chế, và hạn chế cũng không có nghĩa là không có.

"Hài kịch?" Mộ Khuynh Tiên nghe đến đây, đột nhiên hứng thú đại giảm, sắc mặt cũng sa sầm đi xuống: "Ta không thích thứ này"

"Vậy thì cố đợi đi..." Lý Thuần Quân nói. Nhưng đến nửa đoạn thì hắn bỗng dưng cảm thấy có chút không đúng: "À khoan đã... bi kịch thường sẽ là kịch tình, chắc loại này ngươi cũng sẽ không thích-"

"Không, ta thích!" Mộ Khuynh Tiên lập tức lên tiếng chen ngang lời hắn, cặp mỹ mâu cong lại thành nguyệt nha.

Lý Thuần Quân: "..."

Điệu cười này của nàng có ẩn ý.

Hắn có thể đoán được điểm này, thế nhưng hắn lại không đoán ra được ẩn ý kia cụ thể là gì.

Mà bản thân hắn cũng lười đi đoán tâm tư của nữ nhân.

Dứt khoát bỏ qua.

Mộ Khuynh Tiên vẫn cười tít mắt. Dường như sau khi làm rõ được tâm tình của mình, nàng đã bớt dễ dàng xấu hổ hơn trước rồi. Nói đúng hơn, nàng đã trở nên chủ động, bạo dạng hơn rất nhiều.

Nàng tin vào khả năng của mình, nhất định sẽ có một ngày nàng thành công công lược được hắn.

Bất quá, khi vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Nàng hoảng, là vì nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

Luận tu vi, tuổi tác, kinh nghiệm tu luyện, ứng nhân xử thế,... Nàng xác thực vượt xa hắn! Nhưng mà, trên phương diện tình cảm nam nữ thì... Hình như nàng đang không có một chút kinh nghiệm nào.

Nếu đã không có kinh nghiệm... Vậy thì nàng làm sao có thể công lược tên ngốc đầu đất này một cách hoàn hảo đây?

Ân...

Quay về liền tham mưu thập tam công công đi.

Không có kinh nghiệm liền đi học tập bù vào, không có vấn đề. Ngôn Tình Xuyên Không

Nghĩ vậy, sự tự tin của Mộ Khuynh Tiên nhanh chóng được khôi phục.

Vừa mới hồi thần, Lý Thuần Quân đang ngồi bên cạnh nàng bỗng dưng run lên, tay chân ôm sát vào nhau, giọng nói có chút lắp bắp nghi hoặc: "Kì quái, tại sao tự nhiên lại lạnh sống lưng? Chẳng lẽ là do thời tiết vẫn chưa bớt lạnh?"

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Đến khoảng nửa đêm, buổi kịch xướng bắt đầu diễn ra.

Mở đầu chính là một màn ca dao vọng cổ, diễn tuồng đón xuân đến tận hơn một giờ đồng hồ mới chịu thôi. Và trong suốt khoảng thời gian đó, dường như chỉ có lớp người đã có tuổi mới có thể trụ vững, còn lớp trẻ con thì đã sớm ngủ thẳng cẳng mất rồi.

Đây là chuyện bình thường, trẻ con thường sẽ không trụ nổi trước những màn ca vọng cổ.

Không ngoài dự đoán của Lý Thuần Quân, màn mở đầu này quả nhiên là hài kịch kết hợp ca vọng cổ, và đề tài chủ yếu đều lấy từ thần thoại siêu nhiên. Có thể nói, đa số khuôn đoạn gây cười đều là những tình huống dở khóc dở cười đầy khó xử giữa hai cõi tiên phàm.

Đội biên kịch đã lồng ghép rất tinh tế, khiến ngay cả một tu sĩ như Lý Thuần Quân cũng thi thoảng bật cười. Dẫu cho kịch bản có vài lỗ hổng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Ngoài hắn ra, hẳn là các tán tu du ngoạn hồng trần khác ở đây cũng cảm thấy vậy.

Mộ Khuynh Tiên yên lặng ngồi bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh. Về điểm này thì Lý Thuần Quân cũng hết cách, bởi vì tính tình của nàng chính là như vậy.

Sau khi màn dạo đầu kết thúc, Lý Thuần Quân mở gói, đưa cho nàng một ít bánh đậu xanh. Mộ Khuynh Tiên cũng không khách khí nhận lấy rồi cho vào miệng, bất quá nhãn thần của nàng vẫn thanh tịnh không linh, chẳng biết nàng đang nghĩ gì.

Giữa lúc màn kịch thứ hai sắp sửa mở ra thì một nhạc công trên sân khấu bỗng nhiên đổ gục xuống, doạ cho không ít nhạc công khác nhảy dựng, tay chân luống cống.

Mà bên dưới sân khấu, người người thấy vậy liền không nhịn được ồ lên, cũng đồng dạng vô cùng lo lắng cho vị nhạc công kia.

Mặc dù việc thiếu đi một nhạc công lão luyện sẽ không làm cho màn kịch này bị hoãn... Nhưng nhất định sẽ khiến nó mất đi không ít chất lượng!

"Đại phu! Ở đây có đại phu hay không?" Một vài người quản lí trên sân khấu hớt hải lên tiếng cầu cứu.

"Để ta đi" Lý Thuần Quân ngồi dậy, nhẹ nhàng thanh thoát nhảy thẳng lên bục, thoăn thoắt đi về phía vị nhạc công kia.

Những người khác thấy vậy liền ném về phía hắn ánh mắt cảm kích. Nhưng mạng người quan trọng, hắn tạm thời bỏ qua hết thảy rồi bắt đầu vào việc.

Sau một vài thao tác chuẩn đoán, Lý Thuần Quân nói: "Hắn bị sốt rất cao, mồ hôi tiết nhiều, đoán chừng là mắc bệnh phong hàn do thời tiết chuyển mùa đi. Các ngươi mau dìu hắn ta vào trong nghỉ ngơi, ta sẽ chuẩn bị chút thuốc cho hắn"

"Vậy là..."

"Đúng, hắn không đàn được nữa"

Lý Thuần Quân nói nốt câu này rồi lặng lẽ đi vào bếp chuẩn bị thuốc.

"Thật đáng tiếc!"

Một lão nhân nghe Lý Thuần Quân nói vậy liền không nhịn được thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

Thật hiếm khi được nghe hát kịch, kết quả là bây giờ vì một nhạc công ngất xỉu mà chất lượng màn kịch giảm sút nghiêm trọng, ai lại không tiếc đâu?

Vào thời khắc này, tiếc nuối chính là cảm xúc chung của tất cả mọi người.

Chừng khoảng mười lăm phút sau, sau khi đã xử lí xong xuôi cho vị nhạc công đang bệnh nặng kia, Lý Thuần Quân mới vén màn trở ra ngoài.

Thấy hắn ra ngoài, Mộ Khuynh Tiên nhẹ giọng lên tiếng, lời nói ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa hàm ý: "Thuần Quân"

Lý Thuần Quân nhìn nàng một lát rồi hiểu ý nhẹ gật đầu. Hắn nhanh chóng quay trở vào, bàn bạc một vài chuyện với đoàn trưởng của đoàn kịch kia.

"Công tử thật sự biết đánh đàn?" Bà chủ nhướng mày nhìn Lý Thuần Quân, ánh mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Mau đem nhạc phổ ra cho ta xem một chút!" Lý Thuần Quân thì lại vội vàng thúc giục.

Bà chủ nghe vậy cũng không nhiều lời. Nàng buông xuống tẩu thuốc rồi vội vã đi lật tìm khắp xung quanh. Sau cùng, khi đã tìm được nhạc phổ, nàng lại chạy tới đưa cho Lý Thuần Quân.

Hắn đưa tay nhận lấy, lật xem một lát rồi gật đầu: "Cái này dễ làm, nhớ trả công cho ta là được"

[Kiểm tra thấy kí chủ đã đạt đủ điều kiện, bắt đầu kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên]

[Nhiệm vụ - Thế chỗ người nhạc công lâm bệnh: Người nhạc công bất hạnh kia đang lúc huy hoàng thì đột nhiên lâm bệnh, khiến cho lê dân bá tánh đến xem nghệ đều cảm thấy ngập tràn tiếc nuối. Vậy nên, nếu ngươi có thể thay thế hoàn mỹ, làm hài lòng lê dân, tạo phúc cho bá tánh thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ]

[Phần thưởng nhiệm vụ: 10000 điểm công đức]

Lý Thuần Quân sáng mắt lên mà nhìn giao diện khoa kĩ trước mặt, thái độ có chút phấn khích hỏi lại hệ thống: "Điểm này dùng để làm gì? Làm gì nha?"

Chức năng mới!

Hắn đã đợi cái này lâu rồi!

[Chức năng của hệ thống tạm thời chưa mở, thế nên điểm công đức cũng tạm thời không dùng được]

Lý Thuần Quân: "..."

Thế thì ta còn cần thứ này để làm gì?

Treo làm cảnh?

Cảm giác rất đau gan.

Nhưng thôi, nếu Mộ Khuynh Tiên đã muốn hắn làm thì hắn cũng chỉ đành bấm bụng đi làm.

Nghĩ lại thì... Thứ này chỉ có lợi chứ không có hại. Mặc dù hiện tại vẫn chưa có chỗ dùng nhưng trong tương lai thì lại chưa chắc.

Cố gắng làm người tốt đầu năm lấy phúc vận đi.

"Vậy thì quá tốt rồi!" Bà chủ kinh hỉ nói: "Công tử, nếu màn kịch này thật sự thành công, ta nguyện ý trả gấp đôi đồng lương của tên kia"

"Gấp đôi thì không cần, ta làm vì ngoài kia có người muốn ta làm thế mà thôi" Lý Thuần Quân mỉm cười ôn hoà: "Bà chủ, nhờ ngươi đi lấy y phục cho ta"

"Có ngay!"

...

...

Một lúc sau, Lý Thuần Quân quay trở ra trong một bộ trang phục mới. Mái tóc dài phấp phới, tay cầm ngọc cầm màu lục, đầu quấn nho cân, khí chất thay đổi khiến hắn trở nên tuấn lãng khác thường.

Mộ Khuynh Tiên chỉ ngắm nhìn một lát liền nhận ra dường như hiện tại hắn đã khác đi đôi chút. Khí chất trở nên phiêu nhiên, tuấn dật hơn trước rất nhiều.

"Có chút tuấn, trông dễ nhìn hơn lúc nãy không ít đâu" Mộ Khuynh Tiên khẽ cười một tiếng.

Nàng không phải dạng người sẽ yêu đến mù quáng. Nàng thừa nhận là trước kia hắn thật không đẹp trai cho lắm, dung mạo rất phổ thông, nhiều nhất thì chỉ có thể tính là có chút thanh tú.

Nhưng thay vào đó... Khí chất của hắn lại đặc biệt hơn nhiều. Đó chính là cái loại khí chất phiêu nhiên, thần dật tựa như tiên nhân kia... Chỉ là hắn rất ít khi để lộ ra.

"Làm phiền các vị rồi, mong được chư vị chiếu cố một đêm"

Lý Thuần Quân ngồi xuống bên cạnh các vị nhạc công khác, ngay tại chỗ mà người hắn đang thay thế đã ngồi trước đó.

"Công tử biết đánh đàn sao?" Một vị cầm nữ tuổi trẻ tay cầm đàn tỳ bà tò mò hỏi.

"Biết một chút, tiểu nghệ mà thôi"

"Công tử biết cả y thuật lẫn âm luật, thật là đa tài nha" Cầm nữ kia che miệng cười đùa, dáng vẻ trông rất thân thiết.

Đúng lúc này thì bà chủ lộ diện, hướng mọi người nói lời xin lỗi, cũng như giải thích tình hình mất một lúc rồi mới quay trở vào sắp xếp cho màn kịch tiếp theo. Trong khi đó, Lý Thuần Quân thì đang bị vô số ánh mắt ngưỡng mộ dán lên trên thân.

Lý Thuần Quân: "..."

Bà chủ, ta muốn điệu thấp, ngươi chuốc cho ta nhiều sự chú ý như vậy làm gì?

Lý Thuần Quân có cảm giác mình đang nhận phải áp lực cực lớn, cứ như thể đang gánh cả ngọn núi trên lưng vậy.

Không lâu sau, màn kịch thứ hai đã bắt đầu diễn ra. Từ khúc dạo đầu, Lý Thuần Quân rất dễ dàng liền lần theo khuôn nhạc, tâm cảnh hoàn toàn chìm vào khúc hoà tấu mà không gặp chút khó khăn nào.

Đó chính là sự khác biệt giữa tu sĩ và phàm nhân.

Lúc này, ở dưới khán đài, Mộ Khuynh Tiên đang ngồi vắt chân, một tay chống cằm, ánh mắt khoá chặt Lý Thuần Quân, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí.

Nàng không quan tâm đến màn kịch, mà chỉ quan tâm đến thứ gì đó đang ẩn giấu trên người Lý Thuần Quân.

"Ra là vậy nha..."

"Mảnh vỡ của Thiên Đạo... Thì ra Thiên Đạo ở cựu thế giới đã sinh ra ý thức... Chuyện này thật không dễ thấy đâu" Thập tam công công cũng có chút kinh ngạc nói.

Mộ Khuynh Tiên chỉ lắc đầu cười. Đây rõ ràng không phải lần đầu nàng nhìn thấy một Thiên Đạo sinh ra ý thức.

Mặt khác...

Đợi thật lâu, cuối cùng, thứ đồ kia cũng chịu lộ ra đuôi chuột cho nàng bắt.

Nhưng mà... Nàng sẽ không bắt, bởi vì đó là kim thủ chỉ của Lý Thuần Quân.

"Nếu hắn đã chấp nhận gánh vác trách nhiệm đó thì cứ để cho hắn làm đi" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, đôi nhãn đồng xinh đẹp ánh lên vẻ thông tuệ lẫn chờ mong: "Dù sao thì... Hắn cũng là người mà ta đã chọn, không thể kém cỏi được"

"Chủ thượng, ngươi định bỏ mặc hắn hay sao?" Thập tam công công hiếu kỳ hỏi.

"Theo góc độ nào đó mà nói thì đúng là vậy" Mộ Khuynh Tiên khẽ cười: "Được ta bảo bọc chỉ tổ khiến hắn trở nên ỷ lại vào ta mà thôi. Nếu hắn đã gánh chịu số mệnh, vậy thì cứ để hắn tự mình làm, thân là người ngoài, ta sẽ không xen vào"

"Chuyện duy nhất ta có thể làm chắc chỉ là bảo đảm cho hắn không chết mà thôi. Còn trên con đường đó, hắn có ăn phải bao nhiêu cay đắng thì... Ta mặc kệ" Mộ Khuynh Tiên hờ hững nói.

Thập tam công công: "..."

Chủ thượng, phương thức "yêu" của người thật là đặc biệt đi?